Chương 3: Người đàn ông lạ

Sau khi bà của Bảo Bình mất, cô cứ như người mất hồn, không còn nhớ đến việc gì nữa, cho đến khi giấy báo trả sách từ thư viện đến thì Bảo Bình mới nhớ đến câu thần chú. (Giấy báo trả sách là do Po nghĩ ra, Po cũng không biết có không nữa hay là báo trả sách cách khác nữa).


Bảo Bình nhanh chóng ghi chép lại câu thần chú rồi đến thư viện trả sách, sau đó cô về nhà lên mạng tìm 1 hiểu chút về nó. Trên mạng cũng có những câu thần chú như vậy lại thêm 1 số sự chuẩn bị khác nữa. Thế là mọi chuyện đã hoàn tất, Bảo Bình xem lịch trăng tròn, đợi đến giờ thì bắt đầu đọc câu thần chú, sự việc sau đó sảy ra như thế nào thì mọi người đã biết.


Dù sau thì Bảo Bình cô cũng thể nằm trên sàn mãi được, cô cũng không biết bản thân mình đã ngất bao lâu rồi. Cơ thể cô dừng như không còn chút sức nào, Bảo Bình có thể ngồi dậy được cứ tưởng như bản thân cô phải dùng hết sức lực còn lại vậy.


Hôm nay, Bảo Bình có vẻ như đã sẳn sàng cho 1 cuộc sống mới, buồn cũng đã buồn rồi, khóc cũng đã khóc đủ rồi, Bảo Bình quyết định bản thân mình phải sống thật tốt, người bà thân yêu của cô ở trên trời cao sẽ rất vui khi biết cô quyết định như vậy. Bảo Bình sau khi dùng xong bữa sáng thì cô chuẩn bị đi làm vì hôm nay là ngày nghỉ học, vừa định cầm balo lên thì cô nghe có tiếng gõ cửa vì vậy cô tạm thời bỏ balo lại ghế và đi ra mở cửa. Vừa mở cửa ra thì trước mắt cô là 2 người vận Âu phục màu đen trong rất lịch lãm, cơ thể vạm vỡ thoát hiện sau chiếc áo sơ mi trắng toát ra khí chất nghiêm chỉnh và mạnh mẽ.


"- 2 người cần tìm ai"- Bảo Bình quan sát 2 người đàn ông này qua 1 lần, 2 người này cô vốn dĩ không hề quen biết.
"- Cô là Bảo Bình?"- 1 trong 2 người đàn ông đó hỏi Bảo Bình, giọng nói vô cùng vững chắc.
"- Đúng vậy! "- Bảo Bình lạnh lùng trả lời.


"- Cô là người đã sử dụng câu thần chú trở thành phù thủy "- Tên đó lại hỏi tiếp.
"- Sao các người lại biết? "- Tuy ngạc nhiên nhưng Bảo Bình vẫn giữ giọng bình tỉnh hỏi.




Từ phía sau 2 người vận Âu phục bước đến 1 người đàn ông trung niên cũng vận 1 Âu phục màu đen, khí chất cũng rất nghiêm chỉnh nhưng có vẻ điềm đạm hơn 2 người trước mặt Bảo Bình bước đến và nói với 2 người kia.
"- Đừng dài dòng nữa! Mau tránh ra!"


Nghe vậy 2 người kia lặng lẽ cuối đầu tránh ra sau. Người đàn ông trung niên đó bước đến trước mặt Bảo Bình và nhẹ nói nhưng không hề mất đi sự uy nghiêm.


"- Tôi là người đến từ học viện Phù thủy! Hôm trước nhận được hiện tượng lạ. Sau khi tìm hiểu mới biết là do tiểu thư đây! Nên hôm nay tôi đến đón tiểu thư!!"
"- Vì sao? Tôi phải tin ông? "- Bảo Bình vẫn lạnh lùng hỏi.
"- Vì ở đó tiểu thư sẽ biết mình là ai! "- Người đàn ông nói.


"- Tôi là 1 Phù thủy? "
"-....Đúng vậy!! "- Ông ta khá ngạc nhiên nhìn Bảo Bình rồi thầm nghĩ.
"- Cô bé khá thông minh!"
"- Làm sao tôi có thể tin ông là người tốt hay kẻ xấu? "- Bảo Bình lại nghi ngờ hỏi.


"- Việc đó tùy vào lựa chọn của tiểu thư!! Đây là thư tín hiệu, nếu tiểu thư đã quyết định đến học viện chỉ cần tiểu thư xé lá thư này, chúng tôi sẽ đến đón tiểu thư! "- Người đàn ông trung niên đó đưa lá thư cho Bảo Bình và nói. Xong, ông ta nhẹ cuối đầu chào Bảo Bình rồi quay gót bước đi, 2 người đàn ông lúc nảy cũng cuối đầu chào cô rồi đi theo sau người đàn ông trung niên kia. Cả 3 cùng vào 1 chiếc xe màu đen rồi xe lăn bánh đi mất.


Bảo Bình đứng quan sát qua lá thư, thoạt nhìn vẫn giống như 1 lá thư bình thường nhưng giữa lá thư lại có 1 kí hiệu rất lạ. Bảo Bình cô tạm thời bỏ qua bức thư này, cô chạy vào trong phòng để lá thư vào giữa 1 quyển sách, sau đó cô chạy xuống nhà, đeo balo và khoá cửa cẩn thận rồi đi đến chỗ làm.


~~~hết chương 3~~~






Truyện liên quan