Chương 60: Dạy hát cho Dương Mật.

Thẩm Ngôn nhún nhún vai, lẽ thẳng khí hùng nói chuyện với Địch Lệ Nhiệt Ba.
Lời hắn nói hoàn toàn là sự thật, đại bộ phận kỹ năng của hắn đều là do hôm trước học được tại tiệm sách nho nhỏ của Trương Tố Tố.


Đương nhiên, loại chuyện này trừ chính hắn ra, đoán chừng cũng không có một ai sẽ tin tưởng.
….
7h tối, Địch Lệ Nhiệt Ba đóng máy quay so với Dương Mật sớm hai một giờ, nàng vứt hết đồ đạc cho trợ lý Mạnh Bình Bình rồi nhanh chóng chạy chân sáo qua lều của Thẩm Ngôn, trợ giúp hắn nấu bữa tối.


Thời điểm nấu cơm nước xong xuôi, lúc đang chờ Dương Mật quay xong , Địch Lệ Nhiệt Ba chợt nghĩ tới một chuyện, vội hỏi hắn:
- Ơ khoan đã! Ban đầu em định massage cho anh để lấy một bài hát, mà lúc sau anh ĐƯỢC PHÉP xoa bóp cho em nè! Chồng ơi ~ bài hát em đâu..?


Thấy lý lẽ ngược đời của vợ mình, Thẩm Ngôn dở khóc dở cười, nhưng ngẫm lại thấy cũng đúng, người đàn ông nào mà không hạnh phúc, mừng như điên khi được xoa bóp lên từng tấc da thịt của Địch Lệ Nhiệt Ba cơ chứ.


Thẩm Ngôn mỉm cười, hắn cuối xuống hôn vào đôi môi đang chu chu ra đến nỗi có thể treo đến ba bình dầu của Nhiệt Ba, gật đầu nói:
- Nể tình em cho phép anh ‘xoa bóp’ em, một bài hát không thành vấn đề, nhưng có một vấn đề anh phải nói thực lòng…
- Vấn đề gì?


Địch Lệ Nhiệt Ba ngẩng mặt xin đẹp lên nhìn xem hắn.
- Nếu không nể tình em là vợ anh, cái trình độ massage của em quá kém, đừng nói là đổi một bài hát do anh viết, dùng là đổi cho em cái dấu chấm câu cũng không đáng đâu.
- Anh đáng ghét!!!




Địch Lệ Nhiệt Ba giận dỗi, dùng sức nhéo một cái rõ đau trên đùi Thẩm Ngôn một cái, sau đó đứng bật dậy hất hàm kiêu ngạo như một con khổng tước, nói:


- Bây giờ anh đã chính miệng thừa nhận là khi dễ em rồi chứ gì, em nói cho anh biết, anh đã tổn thương đến em, sau này đừng hòng đè lên người em nữa!!
- Không sao, sau này bất quá lần sau cho em đè lên anh là được!
- Lưu manh! Sắc lang!


Địch Lệ Nhiệt Ba đấm dụi dụi vào lưng hắn, Thẩm Ngôn cười ha ha vén lều vải ra ngoài.
Địch Lệ Nhiệt Ba, cũng vội ngoan ngoãn đi theo sau.
- Anh đang nhìn cái gì vậy?
Địch Lệ Nhiệt Ba đi tới bên cạnh Thẩm Ngôn, theo ánh mắt của hắn, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối đen trên kia.


- Em xem đi, ánh sao trên trời thật là đẹp.
- Công nhận, thời tiết hôm nay tốt ghê, lâu lắm em mới thấy nhiều sao như vậy. Kìa kìa, anh xem ngôi sao đang chớp nháy kia đi, em nghe nói đó là chòm sao Kế Đô là chòm sao bổn mạng của em đấy! Ơ, em hoa mắt à, hình như nó còn di chuyển đúng không?


- Đó là cái máy bay mà mẹ trẻ!!
- …….
...
Đoàn làm phim kết thúc công việc đã là hơn tám giờ tối. Thẩm Ngôn ngồi lên xe bảo mẫu của Địch Lệ Nhiệt Ba, mang theo bữa tối hắn làm, cùng các nhân viên công tác khác quay trở lại khách sạn.


Địch Lệ Nhiệt Ba cái đầu nhỏ trực tiếp tựa lên trên bờ vai Thẩm Ngôn gật lên gật xuống.


Ban ngày nàng đeo một đống phục trang nặng nề để quay phim, nhưng lại được Thẩm Ngôn giúp massage một hồi, cơ bản bao nhiêu mỏi mệt đã được buông lỏng, thoải mái rồi thì hai mắt díp lại, thật sự chỉ muốn gục xuống giường ngủ một giấc.


Đến khách sạn, sau khi ăn xong bữa tối, nàng ngáp một cái rõ to, đánh tiếng chào hỏi Thẩm Ngôn, Dương Mật xong xuôi liền trở về gian phòng của mình.
- Anh hôm nay mệt không?


Dương Mật mở cửa phòng mình rồi, chợt quay đầu lại hỏi Thẩm Ngôn. Bây giờ nàng chỉ một mặt lo lắng cho Thẩm Ngôn, chuyện hôm nay Thẩm Ngôn xô xát với Dương Lập Hoa nàng cũng đã biết. Hắn không chỉ gây hấn với chồng nàng, còn xúc phạm đến chị em Địch Lệ Nhiệt Ba, nếu không phải hắn nắm giữ vai chính, trong nhất thời không thể đuổi đi được thì nàng đã không lưu tình đuổi cổ Dương Lập Hoa đi rồi.


Thẩm Ngôn không đáp, chỉ khẽ nhướng mày, lộ ra ý thắc mắc.
Dương Mật mỉm cười, ngại ngùng lấp ɭϊếʍƈ bằng vấn đề khác:
- Học hát ấy, nếu anh không mệt, một lát nữa tắm rửa xong tôi sẽ qua tìm anh nhé?


Thẩm Ngôn gật đầu đồng ý. Việc khảo thí guild hắn vào trước 12h đêm là được, trợ giúp Dương Mật hát một bài không là vấn đề gì.


Lưu Hiểu Kiều mang một đống đồ đạc đi theo sau lưng Dương Mật. Giờ phút này, nghe thấy mấy lời Dương Mật vừa nói, nội tâm nàng liền rối rắm một phen, nửa muốn trút hết ra, nửa lại không muốn, thật sự nàng cũng không biết rõ có nên đem chuyện lúc ban ngày của Thẩm Ngôn và Nhiệt Ba ra thuật lại hết cho Mật tỷ nhà mình nghe hay không.


Vào trong phòng, Dương Mật cởi giày ra, để trần đôi chân trắng nõn giẫm lên thảm lông mềm, vui vẻ đi tìm bộ y phục, chuẩn bị đi tắm rửa.
- Kiều Kiều, em về phòng ngủ đi!
Dương Mật nói với Lưu Hiểu Kiều.
Lưu Hiểu Kiều chần chừ không đi, xoắn xuýt chốc lát mới đủ dũng cảm nói:


- Mật tỷ, có vấn đề này em muốn hỏi chị.
- Chuyện gì thế?
- Cái kia. . . Chị cảm thấy quan hệ hiện tại của chị và Thẩm Ngôn đến cùng được coi là gì?
Dương Mật khựng lại, quay đầu nhìn Lưu Hiểu Kiều, hơi khó chịu đáp:
- Việc này đối với em mà nói có quan trọng không?


Lưu Hiểu Kiều lắc đầu:
- Không quan trọng, chỉ là… em hiếu kì thôi.
Dương Mật khó có được lộ ra nét ửng hồng, nói:


- Con người ai mà chẳng có lắm việc muốn hiếu kì, nhưng không phải việc gì mình cũng có đáp án, thế nên tốt nhất em đừng quản những việc không liên quan tới mình nữa. Mau mau về phòng đi ngủ đi. Ngày mai còn phải dậy sớm đó.
Lưu Hiểu Kiều mang theo vẻ mặt phiền muộn ra khỏi phòng của Dương Mật.


Nàng cảm giác chính mình bây giờ giống hệt như một trung thần trong phim truyền hình, một lòng vì tiểu chủ mà suy nghĩ, thế nhưng tiểu chủ lại không chút nào cảm kích.
. . .
Cộc cộc cộc!


Dương Mật gõ nhẹ lên cửa phòng Thẩm Ngôn, nàng mới vừa tắm rửa xong, tóc còn có chút ướt, tùy ý buông xõa trên bờ vai thon gầy.


Nàng mặc một thân áo thun ba lỗ màu đen, quần lụa mềm ngăn ngắn ngang đùi, chân mang dép lê, lớp trang điểm cầu kỳ ban ngày đã được tẩy sạch sẽ, lộ ra một khuôn mặt thanh thuần mà thoải mái.


Đùi trắng thon dài như tuyết, eo thon thấy rõ qua làn áo bó, lúc đi tới lui còn vô tình hữu ý làm lộ ra một cảm giác gió xuân mát dịu rất hút mắt người nhìn.


Thẩm Ngôn mở cửa, Dương Mật đi vào nhà ngó một vòng, cuối cùng ngồi thẳng xuống mép giường phòng hắn. Nàng đang muốn giấu đi nội tâm nhộn nhạo cùng gương mặt xinh đẹp đã đỏ ửng của mình, sau khi nhìn thấy nửa thân trên để trần của Thẩm Ngôn.


Nàng quả thật không nghĩ tới, người đàn ông này lại có vóc dáng đẹp như vậy, đường cong bắp thịt ẩn hiện rõ ràng nhưng lại không hề thô kệch, cồng kềnh.
Ấy là còn chưa kể cơ bụng sáu múi, đường Nhân Ngư mơ hồ. . .
- Anh có thể mặc áo vào được không?


Dương Mật nghiêng đầu sang chỗ khác, cố gắng không nhìn tới Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn thản nhiên đáp:
- Mới tắm xong, chưa có áo mặc, em đâu cần tỏ ra thua thiệt như thế, hiện tại không mặc đồ là anh cơ mà.
- Anh đi ch.ết đi!
Dương Mật mặt ửng hồng nhẹ gắt giọng.
Á!


Thẩm Ngôn không nói không rằng tiến đến Dương Mật, giữa lúc nàng còn chưa hiểu chuyện gì thì hắn đã bá đạo đè nàng ngã vật xuống giường, một cánh tay hắn khóa lấy hai tay nàng, một tay đưa xuống vuốt ve hai má nàng.


Khí tức nam nhân hùng hậu phả vào mặt Dương Mật làm nàng tim dập nháy mắt gia tốc, gượng mặt xinh đẹp đỏ ửng, cũng không có phản kháng, mắt ngập nước nhìn xem hắn.
- Anh tính làm gì đó! Em không phải dễ dãi như con mắm Nhiệt Ba kia đâu.


Thẩm Ngôn cuối xuống bên tai nàng, hơi nóng từ hơi thở hắn phả ra làm lỗ tai nàng vô cùng ngứa ngáy, hắn thủ thỉ nói:
- Em là người phụ nữ của anh, kể từ ngày đăng ký kết hôn là em đã là của anh rồi, mọi thứ trên cơ thể em đều là của anh, cuộc đời này của em anh chú định rồi!


Nói xong Thẩm Ngôn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán nàng, cười híp mắt:
- Anh không cần mặc áo vào chứ?


Dương Mật giờ phút này trái tim muốn tới cổ họng, trong lòng như con nai vàng ngơ ngác nhảy loạn, trai đẹp tấn công quá bất ngờ, thời tới cản không kịp a…ngoài mặt thì này vẫn lạnh lùng quay mặt đi không nhìn hắn.
- Được, không cần mặc áo cũng được, không phải chuyện của em!


- Không cần mặc quần luôn được không?
- Đ…không! Anh sắc lang!
Không biết từ bao giờ trêu chọc Dương Mật đã trở thành một sở thích của Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn biểu môi lắc đầu, nói:
- Vốn là anh sẽ đi ngủ, mà ngủ thì không cần mặc đồ.


Dương Mật giơ ngón tay cái lên hướng về phía Thẩm Ngôn.
- Anh là trâu nhất, em nói không lại anh, thôi bỏ, hiện tại có thể dạy em hát được chưa?
Thẩm Ngôn gỏn lọn đáp:
-Đứng lên!
Dương Mật nghe vậy liền đứng lên, tò mò hỏi:
- Đứng dậy là để hơi thở thông thuận hơn sao?


Thẩm Ngôn lắc đầu:
- Không phải, em ngồi trên giường có vẻ đối với anh rất không tôn kính, dù sao hiện tại anh đang là lão sư của em.
- Em. . . Má nó, anh điên rồi, vậy Thẩm lão sư tôn kính của em, hiện tại chúng ta đã có thể bắt đầu chưa?
Thẩm Ngôn nghiêm túc đáp:


- Trước tiên em hát một bài sở trường của mình đi, tốt nhất là chọn ca khúc solo, để anh nghe thử đã, sau đấy sẽ giúp em điều chỉnh lại vấn đề.
Dương Mật nháy nháy mắt, tự mình hát đơn khúc sao? Thật sự là đã lâu lắm rồi không làm chuyện này mà.
…………….






Truyện liên quan