Chương 93: Em cũng muốn có một bài hát! (H-)

Kiếp sống diễn viên của Thẩm Ngôn chỉ vẻn vẹn kéo dài có nửa ngày như thế liền kết thúc, xế chiều hôm nay, hắn liền khôi phục lại dáng vẻ ăn cơm chùa, nhàn nhã sinh hoạt lúc trước.


Mỗi ngày làm ba bữa cơm, thỉnh thoảng massage cho hai cô gái hay bị đau vai mỏi lưng vì đóng phim, tới chiều tối thì nấu ít canh dược thiện cho bọn họ uống.


Trong mắt rất nhiều người ở đoàn làm phim, nhất là trong mắt nam nhân, Thẩm Ngôn đây chính là biểu hiện của việc ngồi ăn rồi chờ ch.ết, cực kỳ không có tiền đồ.
Nhưng Thẩm Ngôn người ta lại khoan thai tự đắc, mỗi ngày trôi qua vừa nhàn hạ lại vừa vui vẻ.


Dù sao cũng mang tiếng đồng nghiệp, sau bữa cơm chiều, Dương Mật đại diện hai người đi thăm Dương Lập Hoa trong bệnh viện, sẵn tiện đi xem phần nhạc mở đầu cho bộ phim đã làm tới đâu rồi.


Bài hát Ái Cung Dưỡng này nàng vừa thu âm vào ngày hôm kia xong, lúc đó nàng đã đăng bài hát lên các trang ca nhạc để quảng bá cho bộ phim của mình.
…..
- Bất công, bất công, bất công, bất công, bất công, bất công. . .
Phòng 8807, 8 giờ tối.


Thẩm Ngôn đang nằm tựa vào đầu giường xem tivi, Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi chồm hổm như con vịt con cạnh hắn, hai tay không ngừng lắc lắc tay Thẩm Ngôn, miệng thì liến thoắng liên tục
Địch Lệ Nhiệt Ba đây là đang bị kích thích.




Ngày hôm kia, cuối cùng bên phòng làm việc của Dương Mật cũng chính thức phát hành ca khúc « Ái Cung Dưỡng » lên các trang âm nhạc trực tuyến. Ca khúc này nhận được rất nhiều lời khen ngợi không chỉ của fan mà còn của người qua đường, chỉ trong một ngày đã nhanh chóng leo lên Kim Khúc Bảng, đứng ở vị trí thứ 5.


Kim Khúc Bảng là bảng danh sách vinh danh những bài hát hay và được yêu thích nhất, là bảng xếp hạng rất uy tín tại Hoa Hạ. Những ca khúc có thể lên Kim Khúc Bảng được tổng hợp từ nhiều yếu tố như nhiệt độ, thành tích tiêu thụ, lượt nghe trực tuyến tại một thời điểm… . Vì vậy có thể nói những tác phẩm nào lên được bảng xếp hạng này đều đã được người nghe nghiệm chứng, trên cơ bản đều là những bài hát chắc chắn thành hit.


« Ái Cung Dưỡng » hiện nay đang đứng ở vị trí thứ năm, nhưng hiển nhiên đây chưa phải là vị trí cuối cùng của bài hát này, dù sao phòng làm việc của Dương Mật chỉ vừa phát hành mới hôm kia mà thôi, việc có thể ngoi lên những thứ hạng cao hơn xem ra chỉ là vấn đề thời gian.


Mà người chứng kiến việc này - Địch Lệ Nhiệt Ba, đang vô cùng tức giận, không phải nàng ganh tỵ với thành tích của Dương Mật, mà là nàng đang giận dỗi Thẩm Ngôn thiên vị, rõ ràng đều là vợ hợp pháp của hắn, thế thì dựa vào cái gì mà hắn chỉ sáng tác cho mỗi Dương Mật thế?


- Em không thấy mệt à?
Thẩm Ngôn bất đắc dĩ nói với Địch Lệ Nhiệt Ba, ban đầu hắn định xem cô nàng này ăn vạ đến mức nào, nhưng hắn không nghĩ tới nàng ta thế mà có thể liên tục lặp đi lặp lại có mỗi hai chữ ‘bất công’ suốt nửa giờ đồng hồ, nói tới nỗi tai hắn muốn ù đi luôn rồi.


- Không mệt, em không mệt, em nhất định phải nói đến khi anh phiền ch.ết luôn, ai bảo anh đối xử bất công làm gì?
- Anh đối xử bất công hồi nào?
- Vậy tại sao bọn em đều là vợ anh, vậy mà anh chỉ sáng tác bài hát cho mỗi Dương Mật? Có phải anh ‘ăn’ cậu ấy rồi phải không?


Thẩm Ngôn giơ hai tay lên trời, cười ha ha lặp lại lý do đã nói rất nhiều lần:
- Dương Mật trao đổi vai diễn lấy một bài hát của anh, chuyện này em cũng biết còn gì.
Địch Lệ Nhiệt Ba bĩu môi, không vui nói:
- Vậy em cũng đổi với anh!
Thẩm Ngôn phì cười, đoạn hỏi:
- Em lấy cái gì đổi cùng anh?


Địch Lệ Nhiệt Ba chớp chớp đôi mắt đen láy, . . . Đột ngột nhanh như chớp, cầm lấy tay hắn cho vào trong ngực mình.
Cú tập kích bất ngờ này khiến Thẩm Ngôn phì cười, gương mặt gian manh nhìn xem Địch Lệ Nhiệt Ba, bàn tay vuốt vuốt bầu ɖú nàng mấy cái rồi rút ra, biểu thị : “nhiêu đây lợi tức làm sao đủ?”


Hai người cô nam quả nữ cùng một phòng, lại đã yêu đối phương say đắm.
Cái gì đến rồi cũng sẽ đến…


Gương mặt nhỏ nhắn của Nhiệt Ba thoáng chốc đã đỏ ửng, gò má nàng nóng hổi, nhìn ra nàng thật sự đang rất thẹn thùng, bất quá Nhiệt Ba vẫn cố nén ý xấu hổ, nàng nhứ nhứ cái cằm xinh đẹp, ra vẻ không thèm để ý, nói:


- Hôm nay xem như em làm phước cho anh! Tới đi, bóp vài cái xong phải cho em một bài hát đấy nhé.
Hai con hàng này tuy chưa đến bước cuối cùng nhưng thực chất đều là lão phu lão thê, nãy giờ bọn họ đang đùa giỡn để xoa diệu sự ngượng ngùng khi khoảnh khắc thiêng liêng ấy đến mà thôi.


Địch Lệ Nhiệt Ba trong lòng cũng là mang theo một tia mong chờ cùng vui sướng. Hôm nay, mình chính thức sẽ là người của anh ấy rồi, Dương Mật chỉ là kẻ đến sau muahahaha!
Thẩm Ngôn không trả lời, chỉ nghiêng đầu chăm chú nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, một lúc sau mới ngồi thẳng người dậy, cười nói với nàng ta:


- Mới vừa rồi anh đang nghĩ đến những chuyện khác, không tập trung lắm, em lại cho anh…bóp cái nữa đi, để anh xem xem có đủ điều kiện trao đổi bài hát hay chưa.
Phốc, ha ha ha!
Địch Lệ Nhiệt Ba nghe thế, đột nhiên nhịn không được phì cười, nguyên bản tâm tình xấu hổ ban nãy cũng tán đi không ít.


- Anh là đồ bại hoại!
Địch Lệ Nhiệt Ba nằm xuống giường, vươn đôi tay nhỏ xinh vuốt lấy gương mặt cương nghị của Thẩm Ngôn, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh rồi thâm tình nhìn hắn mỉm cười.
- Anh đến đi!


Thẩm Ngôn nhìn lấy Địch Lệ Nhiệt Ba, hắn cuối người xuống vươn đôi môi áp lấy khuôn miệng của nàng.


Nhiệt Ba không nói nên lời, tùy ý hắn hôn mình, nhịp tim tiếp tục đập nhanh hơn, hai tay không tự chủ được mà ôm lấy đối phương, phối hợp với đối phương, cảm giác tê dại không ngừng truyền đến.


Cảm giác của nụ hôn này khiến cho Thẩm Ngôn có chút lâng lâng, cũng không giống như trong văn học kiếp trước từng nói, làm dấy lên dục hỏa. Hắn biết lúc này nội tâm hắn cực kỳ tinh thuần bởi vì hắn yêu nữ nhân này, yêu nữ nhân tình thâm ý trọng luôn quan tâm tới hắn.


Vì vậy trong lòng hắn không có tà niệm chỉ có ý nghĩ yêu thương, yêu thương thực sự. Cảm giác yêu thương này dường như được chôn ở đáy lòng từ khi lần đầu tiên nàng và hắn gặp nhau.


Lúc này hai người dường như đã quên hết chung quanh, miệng đối miệng không ngừng hôn nhau, hai cái lưỡi giao hòa. Như một phản xạ có điều kiện hai mắt nhắm lại, không cần nhìn cũng biết tìm đến mục tiêu một cách chuẩn xác, hơi thở gấp gáp.


Lúc này hai tay Thẩm Ngôn ôm thân ảnh mềm mại trong lòng không ngừng thi triển những kinh nghiệm đã trải qua, miệng chậm rãi di chuyển, cắn nhẹ, đầu lưỡi vươn ra.


Lúc này Địch Lệ Nhiệt Ba cũng quên đi mọi thứ, xin bài hát cái gì tầm này nữa, tất cả mọi thứ đều bị nàng vứt lên chín tầng mây. Môi bị nam nhân này xâm chiếm, lưỡi không ngừng bị hắn đảo lộn.


Qua hồi lâu trao cho nhau nụ hôn nồng cháy, Thẩm Ngôn lập tức ngửi được hương thơm nữ nhân trên người nàng truyền tới, làm hắn bắt đầu rục rịch, dục hỏa đã dấy lên. Nhìn hai trái cầu vừa tay trước ngực Địch Lệ Nhiệt Ba, hắn không nhịn được một tay đưa tới hung hăng bóp lấy nó.


- A! Chồng…nhẹ tay một chút..
Địch Lệ Nhiệt Ba kinh hô, vội vàng nắm lấy tay của Thẩm Ngôn.
- Hê hê, anh xin lỗi. Do anh hơi kích động quá!


Thẩm Ngôn nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba mê đắm nói rồi mạnh mẽ áp lên người nàng, đè lấy Địch Lệ Nhiệt Ba nằm gọn dưới thân mình. Nhìn cái miệng nhỏ có chút sưng của nàng, hắn không nhịn được liền tiếp tục hôn xuống, một tay bắt lấy ngực của nàng mà xoa nắn.
- Ưmm..
..........................................






Truyện liên quan