Án Mạng Có Thể Chết Người Đó

Chương 2: Ác Ma Có Mặt Bất Cứ Đâu

“Hải Minh! Mau lên bảng giải bài này cho tôi” anh đẩy gọng kính, mắt nhìn người đang chống cằm ngồi đăm chiêu ra ngoài cửa sổ.
Không biết cậu nhìn cái gì mà ngẩn ngơđến vậy, anh âm trầm cầm cục phấn ném vào không trung.
“Ai da! Thằng nào ngon dám ném ông vậy hả” cậu ôm đầu nhăn nhó nói.


Cả lớp che miệng khúc khích cười, cậu cũng không hiểu tại sao họ lại cười, quét mắt một vòng lớp sauđó dừng lại người đang giật giật khóe miệng cầm cây thước bản đánh vào tay bộp bộp “Là tôi! Cậu có ý kiến”.


Phen này thì hay ho rồi “A! Dạ không! Thưa Thầy!”, mồ hôi chảy ròng ròng xuống lưng, cậu có cảm giác phía sau mình là một người hung tợn nào đó có đôi mắt màu đỏchói cầm dao muốn đâm thủng cậu.


Tiết học như dài cả một thế kỷ, cậu lên bảng làm bài lại giải sai ngay dòng đầu tiên, quay sang nhìn người ngồi bên cạnh, anh ném cho cậu ánh mắt cảnh cáo “Tối nay, tôi sẽ giết cậu”.


Đặt khay cơm xuống bàn mà lòng buồn rười rượi, ngắm phần cơm với con cá chiên xù vẫy chiếc đuôi cong trông thật đẹp đẽ làm sao, đáng tiếc nó lại đang trôi tuột vào dạ dày của ai đó.


“Anh bạn! Đừng buồn nữa, đừng trách bản thân mình mà hãy trách số bạn đen nhưmõm chó” thằng bạn chí tâm ngồi đối diện buông cho một câu đắng chát lòng. Ngẩng mặt ra, mắt cậu long lên trợn trắng, nhe răng làm mặt ông chú lúc nổi giận gằng giọng mỉa lại “Thế anh bạn đây cũng có hơn gì tôi đâu nhỉ! Mới hôm rồi cua gái không phải bịđá bay thẳng cẳng sao? Còn đi mua quà tặng nhỏ bạn lại đi tặng cái quần sịp vàng là thế nào? Thế số anh bạn đây cũng không khác nào con ruồi đậu phân người đâu nhỉ? Còn có…bla…bla…”.




Thằng bạn bị nói đến tê tâm liệt phế, hồn xuất bay lên mây, thân xác nằm kệch ra bàn xùi bọt mép “Mày thật nham hiểm”.
Đắc thắng, cậu vênh mặt thỏa cơn giận trong lòng không biết trút đi đâu, không ngờ