Án Mạng Có Thể Chết Người Đó

Chương 4: Hôm Nay Ba Mẹ Vắng Nhà

Trước khi đưa con gái lên thành phố dự thi múa ba lê, hai bậc phụ huynh đến nhà Giang đầu thối bàn chuyện tương lai.


“Cháu Giang, mấy ngày sau hai bác vắng nhà, dù gì con với gia đình bác cũng là họhàng xa. Do đó, hai bác không an tâm để thằng Minh ở một mình. Con có thể qua ởchung với nó vài ngày được không?” mẹ cậu nắm chặt tay anh nói.


Trong lòng tâm khẽđộng, ngoài mặt làm bộ làm tịt con đây không rảnh, nhưng phía sau lại mau chóng muốn thu dọn đồđạc đến nhà bé Minh ngay lập tức.


Xe đỗ trước cửa, baba xoa đầu cậu nói “Con trai, ba mẹđi khoảng một tuần thôi cho nên con ráng chăm sóc bản thân nghe chưa. Có gì thầy Giang sẽđến ở với con cho vui”, một lời này của baba như phóng phi tiêu vào ngực cậu, thân người khẽ lắc lưủrũ cúi đầu gần đụng tới đất “Ba à! Có chết con cũng không ở với anh ta” lời sau cậu thét lên thật to, bao nhiêu nước bọt cứ phun ào xuống cái chậu trước mặt.


Giang đầu thối đứng bên cạnh lấy tay xoa đầu cậu cười ha hả như hoa nở mùa xuân “Ba mẹ cứ yên tâm mà đi, con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt”.
“Ai cho anh gọi là ba mẹ hả?” cậu xù lông bắt lấy cánh tay anh đang để trên đầu gạt xuống. Liếc ánh mắt muốn giết người, anh nói “Cậu có ý kiến”.


Trong góc tối có người nào đó ngồi bó gối tay cào cào lên tường khóc nhỏ.
Cuối cùng ba mẹ cũng rời đi. Thong dong vắt chân lên bàn anh ra lệnh “Hải Minh