Chương 35

Tôi và Khắc Hàn qua một căn phòng , Trương Vũ cười to vỗ tay nhìn chúng tôi :
- Quả là Khắc Hàn của 7 năm trước , anh đây quả là không hể xem thường chú !
- Đừng nói nhảm , mau thả Minh Hàn ra ! Anh muốn chơi ra sao tôi cùng anh chơi ! - Khắc Hàn nhìn vào màn hình nói lạnh


- Haha ... Tụi bây cũng nên gặp con chứ ... Dẫn nó lại đây !
Trên màn hình tôi thấy Minh Hàn bị trói lại , cậu bé trông thật nhợt nhạt .. Tim tôi đau theo ..
- Minh Hàn ... Minh Hàn , con sao vậy ? - tôi la vào màn hình
- Mẹ ... Con không sao ! - Minh Hàn mở mắt nhìn tôi
- Trương Vũ .. Mau thả thằng bé ra ! - Khắc Hàn như mất bình tĩnh


- Haha... Đâu có dễ dàng như vậy ! .. Nhìn xuống bàn đi , chỉ cần tụi bây giao lại tập đoàn cho tao , tao thả nó ra ! - Trương Vũ cười to
- Mẹ .. Đừng kí , kí rồi hắn cũng sẽ giết con thôi ! Hai người không được kí ! A..!


Minh Hàn la vào màn hình thì bị Trương Vũ tát vào má khiến cho cậu bé sưng má phải lên , khoé miệng của có chút máu .
- Trương Vũ , mày dám đánh nó ..! - tôi la
- Nhanh đi , tao không có thời gian chơi với tụi bây ! - Trương Vũ như mất kiên nhẫn
Khắc Hàn nhìn Minh Hàn đau lòng , tay cầm viết lên thì :


- Ông làm gì thế hả .. Ông mà kí thì đứng gọi tôi bằng con ! - Minh Hàn hét lên
< Chát > Lại thêm cái tát nữa vào mặt Minh Hàn , nước mắt tôi cũng rơi theo , tim đau nhói lên .
- Đừng đánh , tao kí ! - Khắc Hàn cúi người kí tên vào bản sang nhượng
- Hay lắm ... Bây giờ thì đi sang phòng khác đi nào !


Trên bàn , bản sang nhượng biến mất . Cánh cửa phòng bên cạnh mở ra , tôi chạy nhanh qua thì thấy một con gấu chính giữa . Khắc Hàn cũng nhíu mày nhìn :
- Haha ... Tụi bây vô hiệu được trái bom đó thì mau ra cứu thằng con mình kìa !




Hình ảnh Minh Hàn bị treo giữa hồ khiến tôi mất bình tĩnh , lấy súng từ trong giày ra bắn vào màn hình .
- Tiểu Hạ , bình tĩnh đi ! - KhỨc Hàn lấy dao xé con gấu ra
- Khắc Hàn ... Con chúng ta .. Nó đang bị treo ngược ! Em lo cho nó .. ! - tôi khóc nâc lên
- Em yên tâm đi , anh sẽ không để thằng bé nguy hiểm đâu !


Tôi nắm tay lại , Khắc Hàn tâm cũng lo lắng nhưng anh không còn thời gian nữa , còn 10 phút nữa là bom sẽ nổ . Tay nhanh chóng tháo rời mọi thứ nhưng chỉ còn hai dây xanh và đỏ . Trên màn hình , Trương Vũ vỗ tay khen ngợi :


- Tay nghề cũng chú cũng nhanh lắm , thôi thì anh đây gợi ý cho ... Cắt dây xanh sẽ ch.ết .. À mà cắt dây đỏ lại không thể sống .. Khó quá ta ! Khắc Hàn , cho anh xem bản lĩnh đi !
Tôi im lặng nhìn Khắc Hàn , chỉ còn 1 phút nữa quả bom nổ rồi . Màn hình cũng tắt , tôi nhìn anh lo lắng :
- Khắc Hàn , làm sao đây ?


- Không cắt .. Anh tin nó sẽ như vậy ! - Khắc Hàn đặt kéo xuống
Chỉ còn 5...4..3...2..1 và... Quả bom không nổ . Tôi thở phào ôm lấy Khắc Hàn khóc nấc , chạy nhanh ra ngoài liền thấy Minh Hàn đang bị treo ngược ở giữa hồ . Tôi ấn nút đỏ , Minh Hàn được đưa vào , tôi ôm lấy cậu bé , sắc mặt trắng bệch .


- Minh Hàn , con sao vậy ?
- Mẹ ... Con không sao ! - Minh Hàn nói không ra hơi
- Mau cho thằng bé uống nước ! - Khắc Hàn đưa tôi chai nước
Tôi liền đưa tới miệng cho Minh Hàn giúp cậu bé uống . Bỗng :


- Xin lỗi hai người nhé , nhưng gia đình đoàn tụ đến đây được rồi , xuống âm phủ nói tiếp ! - một tên đàn em mặc đồ toàn đen chỉa súng vào chúng tôi
- Dễ vậy à .. ! - Minh Hàn nhếch môi
< Ầm > cửa kính nổ tung , có nhóm người mặc đồ đen nhảy vào , bao bọc chúng tôi .


- Chủ nhân ! - tất cả cúi đầu
Tôi còn đang bàng hoàng không biết họ gọi ai thì Minh Hàn nói lạnh như băng :
- Không được để một tên nào sống sót !
- Dạ ! - bọn họ nhanh như chớp liền xử lí bọn đàn em của Trương Vũ


Tôi nhìn Minh Hàn ngạc nhiên . Khắc Hàn khẽ mỉm cười nhẹ nhìn Minh Hàn .. Quả là cha nào con nấy .. Chúng tôi cười hạnh phúc với nhau thì một tên đánh lén ..
- Khốn khiếp ! - Khắc Hàn rút súng ngay chân tôi bắn vào ngực tên đó


Lại một tên nữa cầm gậy lao tới tôi , tôi nhanh chóng quay người đạp vào bụng hắn rồi đá cào mặt hắn khiến hắn té xuống nền đất .
- Chủ nhân , đã ch.ết toàn bộ 43 tên ! - một người trong nhóm sát thủ cung kính
- Mau quay về căn cứ , tôi sẽ ra lệnh sau !


Nhóm người sát thủ đưa họ ra ngoài xe rồi cũng nhanh chóng biến mất . Tôi nhìn Khắc Hàn rồi nói :
- Anh à , mau tới bệnh viện đi ! Em sẽ kêu anh ba xem anh như thế nào , sẵn tiện xem Minh Hàn có sao không ?
- Cũng được ! - Khắc Hàn lái xe tới bệnh viện


Tới bệnh viện , tôi liền kêu Minh Khánh xem vết thương cho Khắc Hàn . Còn Minh Hàn được kiểm tr.a bởi bác sĩ khoa nhi .
- Kỳ tích đã xuất hiện , cậu ấy đã bị đập mạnh vào đầu khiến cho máu bầm tan biến , trí nhớ cũng vì thế mà quay về ! Anh đã giúp cậu ta băng bó ! - Minh Khánh nhìn tôi nói


- Thật may quá ! - tôi thở phào nhẹ nhỏm
- Nhưng anh vẫn phải làm thủ tục nhập viện cho cậu ta để theo dõi ! - Minh Khánh nói
- Không cần ! - Khắc Hàn ngoan cố
- Cần , dĩ nhiên là cần , anh mau đi làm đi !
Minh Khánh nhìn tôi rồi đi ra ngoài , tôi nhìn mặt Khắc Hàn đang tối sầm lại .


- Anh phải nghe lời bác sĩ chứ , dù sao chỉ có 3 ngày hay 1 tuần thôi mà ! - tôi nhìn anh năn nỉ
- Anh không sao , nhưng anh sợ em sẽ có chuyện ! - Khắc Hàn nhẹ giọng
- Em không sao , em nói anh nghe nhé , em là thủ lĩnh Mafia đấy ! Đừng khinh thường em nhé ! - tôi mỉm cười nhìn anh


- Nhìn Minh Hàn , anh cũng biết em đã chịu khổ bao lâu rồi ! Bây giờ anh đã trở về nên đừng cố nữa nhé , mọi việc đã có anh lo rồi ! - Khắc Hàn nắm lấy tay tôi
- Em hiểu mà ! Anh yên tâm !
Khắc Hàn mỉm cười cúi đầu xuống gần tôi hơn , môi chạm nhẹ vào nhau thì ... Cánh cửa mở ra :


- Mẹ , con đã khám ... Xong rồi ! - Minh Hàn nhìn cảnh tượng trước mắt
< Ầm > Tôi đẩy Khắc Hàn té xuống đất rồi quay sang nhìn Minh Hàn mỉm cười đỏ mặt :
- Thế có sao không ?
- Không sao cả ! - Minh Hàn nói nhẹ
- Thế ta đưa ba con về phòng bệnh nhé !
Tôi quay sang nhìn Khắc Hàn đỡ anh lên , nói nhẹ gần anh :


- Anh coi chừng dạy hư bảo bối của em đấy !
- Cha nào con nấy mà .. Nó sẽ giống anh thôi ! - Khắc Hàn nhanh chóng hôn vào môi tôi
Tôi đánh vào người anh rồi cùng anh đi tới phòng VIP mà anh Minh Khánh đã đặt cho .






Truyện liên quan