Chương 7

Chủ đề: Vậy rốt cuộc là cái chi


Nội dung: Cái cậu học sinh mới đứng bên ngoài tòa nhà thực nghiệm của yêu khoa lúc chiều ấy, thơm đến nỗi tui ngu người luôn. Sau đấy còn chưa kịp ngửi thêm vài hơi đã bị Du Kỳ nhảy ra che lại, rồi bắt đi mất, e là đã đem đi hưởng một mình rồi. Chị em nào có mũi tốt đã ngửi ra rốt cuộc là có lai lịch như nào chưa? Có thể mua mặt hàng giống như này ở cửa hàng trực tuyến nào


Lầu 1: Thím không quan tâm Du Kỳ vẫn luôn không lộ mặt, không quan tâm cậu ta có thể sẽ bị đuổi học, cũng không quan tâm sau khi bị đuổi cậu ta có thể sẽ đi báo thù xã hội, làm gỏi chúng ta, thím chỉ quan tâm có được ăn đồ giống Du Kỳ hay không…


Lầu 2: Tui ở hiện trường nè. Bỏ “e là” ra đi, tui chưa ngửi thấy mùi nào thơm như vậy bao giờ, mà tui còn là một quỷ tu đó! Tui đã từng luôn nghĩ rằng thức ăn chính của tui không có gì hợp hơn là hương khói. Du Kỳ sao mà nhịn nỗi chứ, mắt thấy cấm chế của cậu ta đều đã lung lay sắp đổ rồi, chắc cú là đã bị gợi lên dục niệm.


Lầu 3: Tổn thọ quá à, khỏi nói chi thím là quỷ tu, tui là loài người nè, ngửi xong bao tử cũng to ra, ăn thêm tận hai bát cơm.
Lầu 4: Đừng nói nữa, vừa nghĩ tới nước bọt lại chảy ra, cứ chạy tới toà số 5 ngó thử xem.


Lầu 5: Nhưng cấm chế của trường cũng không có động tĩnh gì, tui thấy không nhất định là đã ăn rồi đâu, có người của hội học sinh ở hiện trường mà, phản ứng của ban giám hiệu cũng không thể nào chậm như thế được, đến giờ còn chưa thấy tăm hơi gì.




Lầu 6: Nói không chừng là bắt đi rồi chạy ra khỏi trường rồi, sau đó đàn anh Tiểu Hao mới đuổi theo.
Lầu 7: Chuyện hôm nay là tại đàn anh Tiểu Hao thèm ăn đó, chắc là bị cắt bớt cơm chó rồi cũng nên…
……


Lầu 30: Cái cậu học sinh mới này lợi hại thật đó, bây giờ tổng kết lại từ nhiều nguồn ý kiến, cậu ta chẳng những rất thơm, mà còn không phân biệt chủng tộc, cám dỗ tất cả mọi chủng loài!


Lầu 31: Mới nãy tôi gọi video có kể qua chuyện này với ông nội tôi, ông tôi nói tình huống này ông ấy cũng đã từng gặp phải. Năm đó ông làm việc ở núi Hắc Phong, đi ngang qua một hòa thượng tên Đường…


Lầu 32: Quay xe, đệt mợ, chuyện này cũng đâu có giống hoàn toàn đâu. Đám yêu quái muốn ăn Đường Tăng là vì thịt Đường Tăng ăn vào sẽ trường sinh bất lão, thịt của cậu học sinh mới này ăn vào cũng không biết có tác dụng gì.


Lầu 33: Tui mới vừa đi hóng hớt được cậu học sinh mới này là loài người? Ngày đến báo danh còn bị Xuân Mười Chín ăn một miếng, Xuân Mười Chín liền nhớ mãi không quên, vốn muốn giấu làm của riêng, đem học sinh mới này về nuôi rồi chậm rãi nhấm nháp, ai ngờ đâu bị Du Kỳ hớt tay trên.


Lầu 34: Loài người có người ngon như vậy hả? Chẳng lẽ đây là là cái gì mà tinh tú chuyển thế, hay là đã làm người tốt mười kiếp các kiểu các kiểu sao.


Vừa mới khai giảng đã xém chút nữa xảy ra sự việc không đáng có, Châu Mộ cùng các bạn học sinh mới đều được cho phép trở về nghỉ ngơi, tạm thời không cần lên lớp và huấn luyện, để làm dịu bớt cảm xúc căng thẳng lại.


Nhất là Châu Mộ, vừa nghe nói mắt cá chân cậu bị thương, ngay cả thầy Loa cũng gọi điện đến hỏi thăm, ngỏ ý hỏi Châu Mộ có muốn vào trong vỏ ốc của thầy ở vài ngày không, bị Châu Mộ khéo léo từ chối.


Thầy Loa cũng không gượng ép cậu, nói là sẽ để Yến sư huynh qua thăm, có nhu cầu gì thì đều có thể nói với Yến Hành Khác.


Nhóc học sinh tiểu học Thiên Kỳ mới kết bạn WeChat lúc huấn luyện cũng rất thân thiện gửi tin tới hỏi han, mỗi tin dài sáu mươi giây khiến Châu Mộ hoài nghi nhân sinh, nghe liền mười phút mới nghe xong Thiên Kỳ dùng giọng điệu của tổ trưởng quan tâm đến thương thế của cậu, dặn dò cậu dưỡng thương thật tốt, cuối cùng cổ vũ cậu sớm trở về đội ngũ… Nghe đến nỗi Châu Mộ ngu người luôn.


Châu Mộ trả lời WeChat xong liền ngồi trong phòng ngủ mở laptop của mình ra, viết nhật ký.
Người xưa có nói, người đoan chính ai lại đi viết nhật ký…


Nhưng Châu Mộ cho rằng trí nhớ dù có tốt thì cũng không bằng dùng bút ghi lại, cậu không chỉ viết nhật ký, còn phải liệt kê ra bảng Excel, ghi chép lại những điều mới mẻ, những người bạn mới mà mình quen biết ở trường, sợ mình sẽ để sót.


Dù sao sống ở thành phố của loài người lâu rồi, ở đây nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ.
Thời điểm Du Kỳ từ phía sau đến gần, thì vừa ngay lúc Châu Mộ đang đánh ra tên của mình.
Sẽ đánh giá như nào nhỉ?


Du Kỳ lặng yên không một tiếng động tiếp tục dõi theo, liền thấy Châu Mộ không đánh chữ, mà sau khi suy xét một lúc, chèn hình ảnh, dán năm ngôi sao nhỏ lên.
……Này là phương thức đánh giá của bạn nhỏ mầm non gì đây.
“Năm sao có được xem là cao không?” Du Kỳ bất thình lình hỏi.


Châu Mộ hết cả hồn, vỗ vỗ ngực, còn thật sự giải thích cho hắn nghe: “Tất nhiên cao rồi, nhưng mà cái này không có đặt giới hạn, anh vĩnh viễn có không gian để tiến bộ!”
Du Kỳ: “…”
“Đúng rồi, tôi cũng chưa hỏi bao giờ, bình thường sao anh ăn uống được vậy?” Châu Mộ tò mò hỏi.


Du Kỳ cúi đầu nói: “Phần lớn thời gian, ăn Tích Cốc Đan* là được…”


(*Nếu các huynh đài đã từng theo dõi thể loại tiên hiệp hay kiếm hiệp thì có lẽ đã biết ‘tích cốc đan’ là một loại đan dược mà ăn vào thì con người ta sẽ được trải qua một khoảng thời gian dài không cần ăn uống mà vẫn có thể hoạt động như bình thường ấy mà.)


Hắn lấy ra một bộ dụng cụ ăn, cốc nước đã được đánh dấu, lấy uống nước làm ví dụ, thông qua các bộ đồ ăn đặc biệt, lưới kim loại trên rọ mõm sẽ trở nên mờ đi, có thể ăn uống.


Thật ra có thể ăn thức ăn đã được kiểm nghiệm bằng cách này, nhưng Du Kỳ tình nguyện dùng Tích Cốc Đan.


“Ôi chao, như này thì có ngon lành gì đâu.” Lá gan của Châu Mộ chắc là cũng giống với số sao đánh giá của cậu, có thể không đặt ra giới hạn, chỉ cần dò xét mà không bị ngăn cản liền lần này to gan hơn lần kia.
Giờ đây cậu đang cẩn thận từng li từng tí vươn tay ra, sờ rọ mõm của Du Kỳ.


Ánh mắt Du Kỳ thoáng cái sa sầm xuống, nhưng hắn kìm chế được, không động đậy, hắn nghĩ mình có thể cho Châu Mộ càng tín nhiệm hắn hơn, để cho Châu Mộ… càng làm càn hơn nữa?


Ngón tay Châu Mộ lướt qua phù văn bằng chu sa đỏ tươi, chạm vào từng ô từng ô lưới kim loại một, điều này làm cho hô hấp của Du Kỳ hơi cứng lại, rõ ràng không có chạm vào hắn, nhưng giờ phút này tấm lưới vẫn mờ đi vài phần, trong lúc hoảng hốt, nó tựa như đã không còn tồn tại, hoặc là rọ mõm đã được nhân cách hoá, nó phát giác được vị trí tay Châu Mộ đang dừng là ở bên ngoài răng nanh của hắn, làm cho hắn nhịn không được mà nuốt xuống.


Lúc Châu Mộ bất thình lình thu ngón tay về, Du Kỳ cũng hoàn hồn trở lại, hắn nghe thấy Châu Mộ ồn ào réo lên: “Tôi đói rồi, tụi mình đi căng tin đi!”
Du Kỳ thoáng cái có chút mất mát.
“Ừ.”
……


Một căng tin của Hoa Linh được chia thành ba tầng, tầng trệt một nửa là siêu thị, một nửa là khu đồ xào. Đồ ăn vặt, trái cây, món hầm* đều ở trên tầng hai, không thiếu thứ gì, tầng ba là khu ăn sáng—— đối với bạn học quỷ tu mà nói thì là khu “ăn khuya”.


(*大锅菜: Là một món ăn truyền thống thường thấy ở miền Bắc Trung Quốc, rất nhiều nguyên liệu, thường được nấu trên một cái nồi rất lớn 大锅, cho nên gọi là 大锅菜. Nó có tên khác là 熬菜, 熬 nghĩa là hầm, nên mình để là món hầm nha.)


Lúc này chính là thời điểm căng tin náo nhiệt nhất, mọi người tụm năm tụm ba lại cùng một chỗ ăn cơm, có thể nghe được tiếng nói cười vui vẻ.
“Ha ha ha, cái này ngon ghê.”
“Thật à? Tôi ăn một miếng chắc cậu không để bụng đâu ha?”
“Máa này là một miếng của cậu đấy hả?!”


Châu Mộ ngồi một mình ngoan ngoãn trước bàn đôi, ngó sang bên trái liếc qua bên phải, nhìn đám người ồn ào huyên náo, cậu thì một bộ dạng tứ cố vô thân, lủi thủi một mình.


Du Kỳ bảo cậu tự tìm chỗ ngồi ở tầng trệt, còn mình lên lầu hai lấy chút hoa quả, dù sao cũng không tiện để Châu Mộ cùng lên lầu xếp hàng với mình cho lắm.
Cậu xuất hiện ở chỗ này khoảng chừng một phút, mọi người liền dần dần nhận ra cậu, căng tin vốn ồn ào cũng vì vậy mà yên tĩnh hơn rất nhiều.


Đây chính là nhân vật chính của chủ đề đầu tiên trong học kỳ này ở Hoa Linh nè!
Diễn đàn của trường cũng sắp bị lật lên luôn rồi, tất cả đều đang thảo luận về lai lịch và những chuyện xảy ra xung quanh cậu học sinh mới này, thậm chí cả chuyện cậu sao lại ở cùng ký túc xá với Du Kỳ.


“Đây là Châu Mộ à? Tôi không ngửi thấy gì hết, cậu nói coi cậu ta rốt cuộc có mùi gì, thơm thật hả?”
“Không phải nói là đã bị Du Kỳ ăn rồi à?”
“Hình như là được chủ nhiệm giáo dục cứu rồi, nguồn tin vỉa hè nói là phòng giáo vụ đang đề xuất xử phạt.”


“Ồ… Thiệt đáng thương thiệt đáng yêu, sụt xuỵt.”
“Thu nước miếng lại đê.”
Yến Hành Khác đã nhắc cho Châu Mộ từ sớm, quy định của Hoa Linh cũng không có cứng nhắc như thế, nơi này tộc nào cũng có, rất nhiều yêu tộc hành sự hung hăng không muốn giấu khí tức đi.


Thậm chí có người sẽ nghĩ, Du Kỳ có thể ɭϊếʍƈ một trận, thế mắc gì mình không thể ɭϊếʍƈ một cái chứ.
Đặc biệt là, cậu ta ngửi ngon ăn như thế, còn không có chỗ dựa…
Một nam sinh vóc dáng cao to cười tủm tỉm đi tới trước mặt Châu Mộ, “Bạn học Châu Mộ?”


Châu Mộ phải ngửa đầu lên nhìn gã: “Tôi có quen cậu à?”
Nam sinh trung thực nói: “Mặc dù cậu không biết tôi, nhưng tôi nghe nói cậu rất ngon, cho nên rất muốn biết mùi vị của cậu.”
Châu Mộ: “…”


Cậu chàng quay đầu lại dùng tay bày thế “ô kê con dê” với đám bạn đang vây xem đằng xa, tràn đầy tự tin, chúng ta cũng đâu có xơi hết bạn học này đâu. Cùng lắm thì giống như Du Kỳ, ăn xong thì nhận một án phạt.


Gã vốn đã hay để lộ yêu khí trên người ra ngoài, biết Châu Mộ đến từ khu tập trung của loài người, lúc này mang theo mục đích dồn hết tâm sức dọa cho cậu sợ, còn lộ ra cả nguyên hình. Thân trên vẫn là hình người, hai chân lại chia thành tám cái xúc tu dài ngoằn trải đầy những cái giác hút nộn thịt, chậm rãi nhúc nhích trên mặt đất…


——”Giác hút của bạch tuộc siêu to khổng lồ, Võng Lưỡng gọi nó là quỷ trong chúng cá.”*
Nam sinh này chính là một con Quỷ Đầu Ngư.*
(*魍魉 Võng Lưỡng: một con yêu tinh, là linh hồn núi và sông trong truyền thuyết xưa của Trung Quốc.


鬼头鱼 Quỷ Đầu Ngư: Cá đầu quỷ, yêu quái trong truyền thuyết của Trung Quốc, thân trên là người nhưng không có tai, dài khoảng 2/ mét, chân là tám tua xúc tu của bạch tuộc. Bạch tuộc trong tiếng Trung là 章鱼 Chương Ngư, nên nó cũng được tính là ‘ngư’, nhưng kêu một con bạch tuộc là cá thì mình thấy hơi sượng nên mình để là Quỷ Đầu Ngư nha. Không phải vì tui lười sửa QT đâu.)


Châu Mộ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn gã.
Quỷ Đầu Ngư thấy Châu Mộ đã bị mình dọa sợ mất mật rồi, cười đắc ý, cực kỳ tự tin với cái cơ thể to lớn của mình, gã duỗi một cái xúc tu cuốn về phía eo Châu Mộ——
“Chờ chút, đây là đang làm cái chi đấy?”


Một âm thanh uể oải lười biếng vang lên.
Động tác của Xuân Mười Chín so với âm thanh còn nhanh hơn, đã ôm Châu Mộ về chỗ gã trước một bước.
“Quy Hữu Kỳ, bắt nạt học sinh mới phỏng?” Xuân Mười Chín cười như không cười nói.


Quy Hữu Kỳ chính là tên của Quỷ Đầu Ngư, gã kiêng kỵ nhìn Xuân Mười Chín, cười giả trân nói: “Đâu có, tôi chỉ đang bắt chuyện làm quen với cậu ấy thôi mà.”
Xuân Mười Chín kéo dài âm điệu: “Tôi thấy cậu không chỉ muốn làm quen thôi đâu.”


Gã cúi đầu khoa trương ngửi ngửi Châu Mộ, “Ừm, có một mùi tanh của cá!”
Châu Mộ nhìn nhìn Quy Hữu Kỳ, muốn nói lại thôi.


Đồ ngon thì đương nhiên tất cả mọi người đều muốn ăn, Quy Hữu Kỳ suy xét lại thực lực của mình cùng Xuân Mười Chín, cảm thấy vẫn là lần tới có cơ hội thì nói sau đi. Gã nhấc cổ tay lên, mấy cái xúc tu dài ngoằng liền dịch về phía sau——
“Bẹp.”
Bị giẫm lên rồi.


Quy Hữu Kỳ cáu kỉnh quay đầu lại: “Đừng có giẫm lên chân ông mày!”
Gã nóng máu quay đầu lại, liền đối diện với mặt Du Kỳ.
Du Kỳ bưng một đĩa hoa quả trong tay, cũng không biết đã đến đây bao lâu rồi, không hề áy náy nói: “Đau lắm à?”


Quy Hữu Kỳ bị dọa cho hãi hồn khiếp vía, bỗng dưng nhảy bắn lên, tám cái chân thiếu chút nữa đã thắt nút vào nhau.


Gã chửi thầm trong bụng tin tức của bọn bạn sai bét, còn nói Du Kỳ bị phòng giáo vụ bắt đi chờ xử phạt rồi, Du Kỳ rõ ràng chả mất cọng tóc nào, còn ở đây che chở đồ ăn đây này!


Càng mất nết hơn chính là lúc nhìn lại, tụi bạn vốn đang xem kịch đều tự úp mặt mình vào trong phần cơm, cắm đầu cắm cổ ăn.
Tình huống bây giờ chính là gã đến cướp thức ăn trong bát Du Kỳ, hết sức khó xử, nếu còn không đi thì rất khó để không bị múc.


“Cầm cập cập cập cập không sao đâu.” Hàm răng Quy Hữu Kỳ run cầm cập, vặn vẹo xúc tu, duy trì động tác ở thân trên, nụ cười không hề thay đổi, trơn trượt dịch về phía trước, “Tạm biệt mấy bạn, vậy tôi đi về trước nha.”


“Tạm biệt.” Du Kỳ cũng thản nhiên nói lời tạm biệt, nhưng chân không thả lỏng ra xíu nào. Toàn bộ sức lực đều tập trung lên chỗ đó, Quy Hữu Kỳ cũng đang vội vàng chạy về phía trước…
“Pặc.”
Một đoạn xúc tu đứt ra.
Tươi sống giãy đành đạch trên mặt đất.


Quy Hữu Kỳ: “……”
Gã liếc mắt nhìn Du Kỳ, Du Kỳ cũng lia mắt nhìn gã, gã lập tức quay đầu, che lại vết đứt, lộ ra biểu cảm dám giận nhưng không dám nói.


Châu Mộ vừa rồi còn ngoan ngoãn thành thật, nhìn thấy Du Kỳ tới liền bày ra bộ dáng mình có chỗ dựa vững chắc, đẩy Xuân Mười Chín nói: “Thả tôi ra thả tôi ra!”
Du Kỳ liền duỗi tay đến trước mặt Xuân Mười Chín.
Tuy rằng không nói gì, nhưng hiển nhiên là đang đòi Châu Mộ.


Nụ cười trên mặt Xuân Mười Chín nhạt dần đi, đè lại Châu Mộ đang lộn xộn: “Thế nào, trường học không xử phạt cậu sao? Vẫn dám?”
“Không liên quan đến cậu, buông ra.” Du Kỳ nói, “Cậu không có bạn cùng phòng của mình à?”
Ánh mắt Xuân Mười Chín lấp lóe, ý của câu này là…


Bọn họ vẫn là bạn cùng phòng?
Lãnh đạo nhà trường nghĩ như nào vậy, vẫn xếp cho Châu Mộ ở chung phòng với Du Kỳ.


Vừa nghĩ tới rõ ràng là mình nhặt được Châu Mộ trước, chỉ là nhất thời muốn trêu chọc Châu Mộ, dọa cậu một phen, liền thả cậu vào phòng của Du Kỳ, lần này không ăn được miếng nào, còn không trở lại nữa luôn.


“Tôi nói nè, cậu không cân nhắc đến việc chuyển đến ở cùng tôi thật à? Cùng lắm thì tôi lại đối xử tốt với cậu thêm xíu nữa.” Xuân Mười Chín chẳng thèm che giấu cảm xúc của mình, gã chính là đang hâm mộ, ghen tị cùng căm hận, nhất là sau khi nói xong câu đó, Châu Mộ đã vùng vẫy thoát ra khỏi tay gã, một chân nhảy về phía Du Kỳ.


Cứ thân mật như thế, bên thọt bên què cũng phải nhảy về phía Du K…
Í, chờ chút, không đúng.
Châu Mộ đúng là nhảy về phía Du Kỳ không sai, nhưng được nửa đường thì cậu liền dừng lại, ngồi xổm xuống.


Sau đó… Nhặt cái tua bị đứt của Quy Hữu Kỳ lên, ngửi một cái đầy trân trọng, chọt chọt, kiểm tr.a chất lượng thịt.
“Tươi quá à!” Mặt Châu Mộ căng tràn niềm vui khi bội thu, “Không ngờ rằng ở căng tin cũng có thể bắt hải sản!”


Quy Hữu Kỳ đang định thừa dịp không ai để ý mình lén lút đánh bài chuồn: “&%¥#@#@!”
Đây là lời mà con người có thể nói ra được à? Có chỗ dựa thì liền rất gì và này nọ hả?!
Xuân Mười Chín: “…”


Gã im lặng một chốc, đột nhiên phá lên cười to, được, tiểu yêu quái không hổ là cậu, có người chống lưng liền hống hách đến như thế.
Châu Mộ xách hải sản, giả vờ giả vịt nói với Quy Hữu Kỳ: “Bạn học, tôi ăn cậu một miếng chắc không để bụng đâu chớ?”


Quy Hữu Kỳ: “……Không để bụng!”
Có chỗ dựa thực sự rất gì và này nọ…!






Truyện liên quan