Chương 17

Chủ đề: Giết cá rồi?
Nội dung: Nghe nói một tiếng trước có một con cá lớn của Viện Mỹ thuật bên cạnh luyện tập đến ấm đầu, bay đến ký túc xá, bị Du Kỳ giết ch.ết rồi hầm cho Châu Mộ ăn.


Lầu 1: Ông nội cậu, tôi chính là Vụ Kình đây, tôi không có ấm đầu, là đối thủ của tôi ấm đầu đánh tôi văng qua đó, tôi vẫn còn sống!
Lầu 2: ……Cười ch.ết tui, hiện trường bịa đặt bị vạch trần rồi.


Lầu 3: Cá lớn à Tốc độ mạng ở phòng y tế của trường cũng nhanh phết ấy nhờ


Lầu 4: Nếu đã đến rồi thì nói về hiện trường chút đi, lâu lắm không thấy Du Kỳ động thủ với người khác đó, cậu ta ở Hoa Linh nhiều năm như vậy, lập uy thì cũng đã sớm lập đủ rồi… Nhớ năm đó có người không có mắt, nghe đâu cũng là hung thú, muốn so chiêu với cậu ta, kết quả chứng minh, hung thú cũng sẽ phân cao thấp. Lần này tình huống của con cá lớn kia cũng nguy hiểm lắm à, nếu không sao Du Kỳ lại nổi khùng lên vậy chứ.


Lầu 5: Chủ yếu là bởi vì bạn cùng phòng của Du Kỳ vẫn còn ở đó, cũng không giống như các bạn học đã khác quen với việc gặp phải tình huống khẩn cấp ở trường liền chạy trốn bất cứ lúc nào, tôi đoán cậu ta là vì bạn cùng phòng. Điểm này lầu chủ biên soạn rất logic, Du Kỳ quả thật vẫn luôn chăm sóc Châu Mộ @Quy Hữu Kỳ.


Lầu 6: Thế cậu ta cũng có thể xách bạn cùng phòng chạy mà.




Lầu 7: Chạy cái gì mà chạy, bạn cùng phòng của bạn học Du Kỳ của chúng ta còn cần phải chịu khổ sao? Cậu không thấy Du Kỳ chăm bạn cùng phòng của cậu ta tốt đến cỡ nào à, đáng tiếc là cậu bạn cùng phòng hình như cũng không béo lên được mấy cân.


Lầu 8: Lại nói tiếp, bạn học Châu Thơm Thơm hình như còn đăng ký tham gia đại hội thể thao nữa, tôi không cẩn thận liếc thấy tên cậu ta, nhưng cậu ta vẫn luôn không đi luyện tập, tôi đoán là chỉ đi chơi một chuyến thôi.


Lầu 9: Đến đại hội thể thao để chơi? Kiêu ngạo thật đó, không hổ là người đàn ông của Du Kỳ.
Lầu 10: Lầu trên, cậu đùa như thế coi chừng bị đánh ch.ết đó.


Lầu 11: Tôi mà là Du Kỳ tôi cũng sẽ chăm như vậy, mỗi ngày tôi đều sẽ cất cậu ta vào trong túi, bón cho ăn, thơm thế đáng yêu thế cơ mà, mới không nên ăn ngay đâu. Hầy, nói đến tôi lại thấy đói rồi, đi đặt đồ ăn đây.
……
Lầu 30: [Hình] [Hình] [Hình] Bữa tối của tôi~


Lầu 31: [Hình] Bắt đầu ăn đây!
Lầu 33: Tôi biết ngay mà, bài viết nào mà nhắc tới Châu Mộ, cuối cùng chủ đề thể nào cũng sẽ lệch thành khoe đồ ăn.
Lầu 34: Tôi là Vụ Kình, không ai quan tâm tới tôi thật à? Tôi đã phá khuôn mặt của Du Kỳ rồi!!
Ký túc xá 1203.


Châu Mộ nhìn Du Kỳ thật sâu, có hơi khác với vẻ hoạt bát thường ngày của cậu.
Du Kỳ không biết đó là bởi vì hành vi hay là lời nói của mình, may mắn thay, biểu cảm này của Châu Mộ chỉ xuất hiện trong nháy mắt, ngón tay vuốt ve gò má Du Kỳ: “Sao lại thế chứ.”
Du Kỳ còn chờ câu sau.


“Mau vào đây, tôi giúp anh thoa thuốc.” Châu Mộ nói xong liền xoay người.
Du Kỳ thoáng cái túm lấy tay cậu.


“Tôi đi lấy thuốc.” Châu Mộ rút tay ra, cậu nhìn lòng bàn tay mình, nó còn đang dính máu của Du Kỳ, tản ra mùi máu tươi. Cậu do dự một lúc, lấy khăn lau sạch, sau đó lấy thuốc thoa còn thừa lần trước ra.


Du Kỳ thấy thế, hắn sờ sờ miệng vết thương của mình, cũng chần chờ, có lẽ thời cơ không quá thích hợp, Châu Mộ còn chưa hoàn hồn.


Một tay hắn chống cửa sổ, đổi từ ngồi xổm thành ngồi bệt, cúi đầu mặc cho Châu Mộ dùng tăm bông thoa thuốc lên má, cho dù có đau cũng không dám lộn xộn, sợ mình lại dọa Châu Mộ.


Động tác của Châu Mộ cũng có chút máy móc, vừa bôi thuốc vừa ngẩn người, tự hỏi một hung thú như Du Kỳ sao lại có hành vi mất trí như thế. Lúc rời khỏi nhà đi học, cậu vốn đã hét lên rằng con không bao giờ muốn liên lạc với hai người nữa, giờ đây lại có chút muốn nhắn tin về hỏi trưởng bối.


Du Kỳ cũng không lên tiếng, nhưng hắn có thể cảm nhận được rằng động tác của Châu Mộ không có sợ hãi, điều này làm cho hắn yên tâm hơn nhiều, chỉ cần đợi đến một thời cơ thích hợp… Nghĩ như vậy, gió ngoài cửa sổ thổi vào cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.


“Chủ nhiệm Thôi tới chủ nhiệm Thôi tới rồi!”
Bên ngoài vang lên tiếng kêu của những học sinh phòng khác, còn có tiếng lách cách lạch cạch thu dọn những đồ đạc vi phạm.


Nhưng mà hình như Thôi Giác cũng không phải chạy đến để kiểm tr.a phòng ốc, chỉ chốc lát sau, cửa phòng 1203 đã bị gõ, còn có cả giọng nói hùng hùng hổ hổ của Hộ Môn Thảo.
Du Kỳ nói một câu vào đi.


Thôi Giác cẩn thận ló đầu ra, vẻ mặt đầy buồn bực vì bị Hộ Môn Thảo mắng, “Động tĩnh vừa rồi lớn thật đấy, ha ha, thầy vừa mới sai người đưa bạn học Dư Đạo đến chỗ phòng y tế rồi, bây giờ đến thăm hai vị bạn học đây.”


Xem ra Dư Đạo chính là tên của con Vụ Kình kia. Chuyện này liên quan đến Du Kỳ, Thôi Giác để tâm như thế cũng không có gì kỳ quái.


Tuy rằng Du Kỳ đánh bạn học, nhưng sự thật chứng minh là bạn học kia vi phạm nội quy nhà trường trước, cho nên Thôi Giác tất nhiên cũng sẽ không phạt Du Kỳ, thậm chí còn phải khen ngợi: “May là Du Kỳ ra tay, bằng không… các bạn học khác đã bị dọa sợ rồi.”


Vả lại hắn ra tay được cũng dừng lại được, bồi dưỡng hung thú trời sinh có sát tâm cực nặng, lục dục quấn thân thành một học tử thu được phóng được như thế, vậy thì không thể không tính công lao giáo dục nhiều năm của Hoa Linh được nha.


Thôi Giác đến gần mới nhìn thấy trên mặt Du Kỳ có vết thương, thuốc bôi trong tay Châu Mộ cũng chưa có cất đi.
“Mặt bị sao vậy? Là ai cắn?” Thôi Giác nghĩ lại, bạn học Dư kia là học Mỹ thuật, không có khả năng đả thương được Du Kỳ.


“Thầy Thôi, ai cắn ra được vết thương như này chứ.” Châu Mộ bất mãn nói, “Đây đều là do con cá béo kia quẹt ra đó, cậu ta làm thế có tính là vi phạm kỷ luật nghiêm trọng không, phải xử phạt đúng chứ?”


“Ha ha, chuyện này, chúng ta chờ trò ấy tỉnh lại rồi nói sau ha.” Thôi Giác vẫn cảm thấy kỳ lạ, “Trò ấy còn có thể quẹt bạn học Du Kỳ bị thương? Du Kỳ, có phải là, cơ thể trò đã bị thương từ trước rồi không?”
Du Kỳ cảm thấy thần kinh Thôi Giác có chút chập cheng, “Không có.”


Thôi Giác cười ngượng: “À, vậy thì tốt rồi. Thầy chỉ đến xem thử thôi, thầy còn có việc phải làm.”


Châu Mộ vừa nghe liền cười hì hì, “Thầy Thôi, có phải thầy bận tiếp đãi đội đại diện của những trường đại học khác tham gia đại hội thể thao không? Chúng em đã báo danh đấu đội, thầy có tình báo gì để cung cấp cho tụi em không. ”


Thôi Giác nhìn trời: “Thầy cũng muốn lắm, nhưng nghe nói lần này trọng tài được phái tới là Giải Trãi*, là một pháp thú công chính nghiêm minh, e là sẽ không cho thầy cơ hội để gian lận vì lợi riêng đâu.”


(*獬豸: Giải Trãi, một giống thú theo truyền thuyết, hình giống bò, có thuyết nói giống cừu. Ngày xưa cho rằng nó biết phân biệt phải trái, thấy ai đánh nhau thì nó húc kẻ làm trái, nghe người bàn bạc thì nó cắn bên bất chính.)


“Hơn nữa, dẫu cho các trò không có tình báo, thầy vẫn tin rằng các trò có thể đoạt được giải quán quân, làm cho Hoa Linh chúng càng thêm vẻ vang.” Trong lời cổ vũ của Thôi Giác còn mang theo vài phần giao phó, “Tuy rằng các trò đều là lần đầu dự thi, nhưng năm nay Châu Mộ mới tới Hoa Linh, Du Kỳ, trò nhất định phải bảo vệ bạn cùng phòng của mình thật tốt đó!”


Có lẽ vì Châu Mộ là yêu tộc thiểu số, đặc tính chủng tộc khác với những người khác, trước giờ Thôi Giác vẫn luôn rất săn sóc cậu.
Du Kỳ nể tình Thôi Giác để cho hắn chăm sóc Châu Mộ, liền nghiêm túc đồng ý: “Biết rồi, thưa thầy, em sẽ bảo vệ cậu ấy.”
Căng tin.


Châu Mộ, Du Kỳ cùng Thiên Kỳ ngồi cùng một chỗ, nghe Thiên Kỳ nói cái gì mà dưới ách thống trị gì đó.
“……Anh xem, lúc chủ nhiệm lớp tụi tui tìm tui làm việc thì Thiên Kỳ ơi Thiên Kỳ à, tới lúc tui gửi WeChat cho cổ thì cổ không thèm trả lời!” Thiên Kỳ nói xong còn đưa cho Châu Mộ xem.


“Mười tám cái tin nhắn thoại sáu mươi giây, chả trách cô giáo không thèm đếm xỉa cậu ha.” Xuân Mười Chín lại bất thình lình xuất hiện từ sau, gần đây gã khổ luyện tâm cảnh, thật sự là xuất quỷ nhập thần, cậu căn bản không biết được gã đang treo người ở đâu.


Thiên Kỳ nhìn thấy gã liền chạy lại chỗ Châu Mộ, che cậu lại: “Anh tới đây làm gì!”
“Chẳng lẽ tôi không cần ăn cơm à?” Xuân Mười Chín thản nhiên nói, đặt khay cơm lên bàn bọn họ. Nhìn Thiên Kỳ bày ra tư thế bảo vệ Châu Mộ, thấy có chút buồn cười, lấy ngón tay chọc vào ót Thiên Kỳ.


“Cẩn thận đàn anh Du Kỳ đánh anh!” Thiên Kỳ xoay đầu, thế mà cũng biết kéo Du Kỳ đến để hù dọa người khác.


“Căng tin là nơi công cộng, mắc gì lại đánh tôi. Nghe nói các cậu tìm ba người khác để thi võ tự do theo đội, sao lại rủ Quy Hữu Kỳ mà không rủ tôi?” Xuân Mười Chín không có ý tốt mà nhìn nhìn Châu Mộ, gã biết rõ là Châu Mộ sợ mình.


Châu Mộ liền ôm lấy Thiên Kỳ, cùng dựa vào người Du Kỳ, Du Kỳ đang mặc chiếc áo sơ mi trắng mà Châu Mộ tặng, theo phản ứng trên diễn đàn trường, thoạt nhìn cũng không còn dữ dằn đến thế nữa.
Du Kỳ thản nhiên nói: “Đã đủ đồ để ăn rồi.”
Xuân Mười Chín: “…”


Xuân Mười Chín vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ nhất thời còn không cách nào phản bác lại, dù sao cũng là chính gã so sánh mình với Quy Hữu Kỳ trước.


“Ấy, các anh nhìn kìa,”  Thiên Kỳ trong ngực Châu Mộ vùng vẫy thoát ra, bàn tay nhỏ bé nâng lên, chỉ vào một nơi trước tầng một một bên ngoài cửa sổ, “Đó chính là đoàn trọng tài lần này, buổi sáng tôi cũng có đi đón bọn họ, cầm hoa trên tay, bọn họ vừa đi ra liền vẫy, sau đó thì dâng hoa.”


Không ngờ rằng Hoa Linh cũng làm chuyện như này nha, chờ đã, không phải là do tổ trưởng tự đề nghị đâu chứ?


Châu Mộ vừa nghĩ vừa nhìn qua khung cửa sổ, Thôi Giác đi cùng một nhóm trọng tài mặc áo choàng cổ tròn, thắt đai ngọc, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên thanh tuấn, để râu dê, mang một loại khí chất không giận tự uy.


“Này, đó là tổng trọng tài Tạ Như Lâm, người ta đều nói là Giải Trãi có huyết mạch của Kỳ Lân, giống Lân nhưng chỉ có một sừng, hiện giờ đã không thể gặp được Kỳ Lân chân chính nữa rồi, không biết lần này có cơ hội nhìn thấy nguyên hình của thầy Tạ không nữa, đó cũng giống như được chứng kiến phong thái của Kỳ Lân rồi. Nghe nói Giải Trãi này có thể phân biệt trung (thực) gian (trá), hôm nay trong lúc dâng hoa, tui cứ cảm thấy hình như thầy Tạ có cười với tui, có phải là thầy cảm thấy tôi cũng là một vị quan nhân nghĩa hay không…” Miệng nhỏ của Thiên Kỳ bi ba bi bô, còn đang lải nhải không ngớt, lại phát hiện Châu Mộ đang nhìn chằm chằm phía dưới, nhóc bất tri bất giác đứng lên.


Nhóc cũng nhịn không được mà duỗi cổ dài ra chút nữa, chẳng lẽ Tiểu Mộ còn hóng Kỳ Lân hơn cả nhóc nữa?
Du Kỳ thấy thần sắc Châu Mộ không đúng, cũng hỏi một câu: “Sao vậy?”


“Người kia, giống với đàn anh trước kia của tôi quá, ài.” Châu Mộ chỉ vào một người khác trong đoàn trọng tài, tuy rằng cậu nói là giống, nhưng với nhãn lực của mình, kỳ thật cậu đã khẳng định rồi, ý cười cũng dần hiện lên trên mặt.


Thôi Giác cũng đang dẫn đoàn trọng tài dưới tầng một một tiến vào, chắc là muốn chiêu đãi cơm nước.


Người mà Châu Mộ chỉ đang đứng bên cạnh tổng trọng tài Tạ Như Lâm, nhìn vẻ ngoài hẳn là tuổi cũng chỉ tầm hai ba hai tư, một thân đồ trắng như tuyết, ánh mắt như một vì sao lạnh lẽo, tóc dài màu đen, dùng mão ngọc buộc lên, cử chỉ thong dong chuẩn mực, vẻ mặt lạnh lùng, còn mang theo vài phần kiêu ngạo, khí chất xuất trần, giống như một trích tiên nhân*.


(*谪仙人: tiên bị biếm chức, đày xuống trần gian.)
Vừa đi vào căng tin liền hấp dẫn biết bao ánh mắt.
Châu Mộ cực kỳ hưng phấn, hai ba bước chạy đến đầu cầu thang, đánh tiếng: “Đàn anh!”


Đây là lần đầu Du Kỳ thấy Châu Mộ vui vẻ như vậy, nhưng ngẫm lại, Châu Mộ rời nhà thi vào Hoa Linh, bình thường ở trường cũng không có người quen cũ hay đồng hương gì cả, cũng khó trách lại như thế.


Người được gọi là đàn anh cũng giương mắt lên, phát hiện là Châu Mộ, cũng lộ ra vài phần kinh ngạc giống cậu, quay đầu lại thì thầm vài câu với Tạ Như Lâm và Thôi Giác, sau đó phóng kháng xách vạt áo lên, từng bước từng bước một, đi về phía Châu Mộ.


“Í, thì ra đây là đàn anh của Tiểu Mộ.” Thiên Kỳ nhỏ giọng nói.
Buổi sáng lúc dâng hoa, ngoài Giải Trãi ra, đây là người làm cho nhóc ấn tượng sâu đậm nhất.


Thiên Kỳ quay đầu nói với Du Kỳ: “Anh ấy lạnh lùng thật đó, lúc dâng hoa cũng lạnh lùng không nói gì. Tui nghe có hai thầy buôn dưa lê nói là người này là đồ cổ của loài người đắc đạo thành tinh, cho nên mới có phong thái như thế, với lại còn được quốc gia bảo vệ nữa!”


“…” Xuân Mười Chín cười lạnh liên tục, “Ha ha, cậu ta không phải cũng là tượng binh mã thành tinh đó chứ?”
Có phong thái? Tôi thấy là giả ngầu thì có.
Thiên Kỳ không rõ nguyên nhân: “Cái gì mà tượng binh mã, hình như không phải, nhưng cũng có ngàn năm lịch sử đó.”


Du Kỳ không lên tiếng, nhưng tự nhiên hắn cũng nhớ lại lúc Châu Mộ lừa Xuân Mười Chín, chẳng lẽ cảm hứng của mấy câu kể về nguyên hình kia chính là vị đàn anh này?
Nếu là như thế, xem ra trước kia quan hệ của bọn họ không hề tệ…


Châu Mộ thấy đàn anh đã đi lên, cười khanh khách chào hỏi: “Lâu rồi không gặp, phong thái của đàn anh Thông* vẫn như cũ nha.”
(*葱 Thông: hành lá.)
Đàn anh gật đầu, chắp tay đáp lễ.
Đàn anh Thông?


Xuân Mười Chín lạnh nhạt nói, “Không phải nói là đồ cổ đắc đạo à? Sao nào, là hành lá ngàn năm mới nhổ lên hả?”
Đàn anh tiên khí lượn lờ nói: “Lời ấy sai rồi, tôi là bội kiếm ‘Thanh Thông’ của Tề Hoàn công đắc đạo, cho nên tự xưng là ‘Công Tử Thông’.”


Xuân Mười Chín lại càng nghi ngờ: “…Còn có kiếm tên là hành?”


Châu Mộ thay y giải thích, còn rất đắc ý nói: “Anh chưa học qua à? Thông của Hoàn công, Khuyết của Đại công, Lục của Văn vương, Hốt của Trang quân, Can Giáng của Hạp Lư, Mạc Tà, Cự Khuyết, Bích Lư, đây đều là lương kiếm cổ xưa.”


Bội kiếm của Tề Hoàn công, một trong Xuân Thu Ngũ bá*, chẳng những là cổ kiếm ngàn năm, hơn nữa còn là loại cực kỳ có ý nghĩa lịch sử.
(*春秋五霸: chỉ đến một tập hợp 5 vị bá chủ thời kỳ Xuân Thu trong lịch sử Trung Quốc.)


Nhưng sau khi Xuân Mười Chín bị Châu Mộ lừa một lần thì liền tràn ngập nghi ngờ với chuyện tương tự, việc Châu Mộ giúp tên hay giả ngầu này giải thích càng làm cho gã không thể tin tưởng được, “Lừa gạt đúng không, có phải các cậu đang bịp không.”


Tục ngữ nói quá tam ba bận, Xuân Mười Chín nhiều lần nghi ngờ như thế, chỉ thấy ánh mắt Công Tử Thông dần trở nên bất thiện.


“Cậu bị gì đấy? Choa* thèm quan tâm cậu tin hay không chắc, xéo liền!” Công Tử Thông quát lớn, trong nháy mắt tiên khí liền biến thành kiếm khí, hơn nữa, một khi mà nói nhanh là liền mang theo chút giọng địa phương truyền thừa ngàn năm của nước Tề, khá là có sức thuyết phục, cũng khá là văn minh.


Xuân Mười Chín: “……”
(*Gốc là 俺, phương ngữ, nghĩa là tôi.)






Truyện liên quan