Chương 18

Không chỉ Xuân Mười Chín, nhiều học sinh đang nghe lén nhìn trộm mém nữa cũng té ghế. Câu nói này của Công Tử Thông, triệt để phá hủy hết mọi mơ tưởng tươi đẹp ban đầu của mọi người, trực tiếp biến từ đóa hoa lạnh lùng thành cọng hành lạnh lùng.


Duy chỉ có Thiên Kỳ đầy vẻ ngây thơ, nghi hoặc: “Tiểu Mộ, xéo liền* nghĩa là gì?”
(*Gốc là 拔腚, là một phương ngữ.)
Giọng Châu Mộ tuy nhỏ nhưng mọi người đều nghe được: “Chính là cút đi.”


“…” Xuân Mười Chín nghẹn lời, nhưng dù sao cũng do gã gây khó dễ trước, bản thân cũng không có lý cho lắm, chỉ có thể âm dương quái khí nói, “Được thôi, danh kiếm không hổ là danh kiếm.”
Mồm miệng cũng sắc lẹm như lưỡi kiếm.
Công Tử Thông lạnh lùng nhìn gã, “Hừ!”


Châu Mộ thấy bầu không khí có chút bế tắc, hòa giải nói: “Đàn anh, đây là bạn học Xuân Mười Chín, ở phòng đối diện em, anh ấy vì một vài trải nghiệm bị lừa gạt trong quá khứ nên khá là nhạy cảm, anh đừng để ý, con người anh ấy kỳ thật cũng rất xấu.”
Xuân Mười Chín: “…”


Gã muốn đi rồi!


Châu Mộ lại chuyển sang nói với những người khác: “Lúc trước ở trường trung học chỉ có tôi và đàn anh Thông là yêu tộc, anh ấy cũng rất hay giúp đỡ tôi. Con người anh ấy khá là ngay thẳng, không chịu được cảnh bị người khác nghi ngờ, thật ra anh ấy rất nhã nhặn, mọi người tiếp xúc lâu liền sẽ biết.”




Công Tử Thông cũng khôi phục bộ dáng tràn đầy tiên khí kia, hơi cúi người, “Vừa rồi nhất thời nóng nảy, thất lễ rồi, chư vị.”


Ánh mắt đảo qua Xuân Mười Chín, mặc dù có bất mãn, nhưng cũng gật đầu chào hỏi, “Nếu Châu Mộ đã nói, tất nhiên tôi sẽ nghe theo em ấy, sẽ không so đo với sự vô lễ của cậu.”
Tất nhiên tôi sẽ nghe theo em ấy.
Những lời này nói ra rất tự nhiên, nhưng vừa hay lại nằm ngoài dự liệu của mọi người.


Đây là bội kiếm của vương giả, là thần binh ngàn năm. Cũng không phải là mọi người rập khuôn tính cách của người ta, nhưng tương tự như trong ấn tượng của mọi người, hung thú đều không dễ chọc, thì loại yêu quái này thông thường cũng rất kiêu ngạo. Cho dù có quan hệ tốt với Châu Mộ, nhưng có thể nói ra những lời này, nghĩ thế nào cũng không bình thường.


Thiên Kỳ lập tức dùng ánh khích lệ nhìn Châu Mộ, tổ phó của chúng ta được thật đó, đừng nói là hung thú Du Kì, cả Thông của Hoàn công cũng phải nghe lời.
Châu Mộ cũng cười đáp lại nhóc, thuận tiện giới thiệu: “Còn có đây là tổ trưởng của em, Thiên Kỳ.”


Thiên Kỳ lập tức bắt tay Công Tử Thông, chỉ thấy buổi sáng Công Tử Thông còn cực kỳ lạnh lùng, giờ đây đã cùng nhóc nắm chặt tay, nói: “Chào ngài!”
Không hề bởi vì nhóc là trẻ con mà đối xử tùy tiện, nhưng cũng có thể là do không biết tổ trưởng rốt cuộc là chức vị đặc biệt gì.


“Còn có bạn cùng phòng của em, Du Kỳ.” Châu Mộ đến cuối mới giới thiệu Du Kỳ.
“Bạn cùng phòng?” Công Tử Thông lặp lại ba chữ này, dừng một chút, sau đó chủ động đưa tay về phía Du Kỳ, bày ra một nụ cười hữu nghị, “Bạn học, vất vả rồi.”
Du Kỳ: “…”


Sắc mặt Du Kỳ không được đẹp cho lắm, nhưng vẫn bắt tay Công Tử Thông, lạnh lùng nói: “Nên làm.”
Công Tử Thông có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái, còn muốn nói gì đó, lại bị Châu Mộ cắt ngang: “Đàn anh cũng đến ăn cơm nhỉ, nếu không thì ăn cùng tụi em đi.”


“Ờm…” Công Tử Thông lộ vẻ chần chờ, thoạt nhìn rõ ràng là đang băn khoăn về những lãnh đạo đi cùng, rời đoàn đi ăn với bọn họ thì không được tốt cho lắm, nhưng ngoài dự liệu chính là, sau khi do dự một hồi, y vẫn đồng ý, “Được thôi.”


Lần này, càng chứng tỏ câu lúc trước nói đều nghe theo Châu Mộ cũng không phải là tùy ý nói ra, hai người quả thật rất thân thiết.


Xuân Mười Chín vốn đang cực kỳ không vui, nhưng khi nhìn thấy một màn vừa rồi, gương mặt liền hiện lên ý cười thất đức, cũng không định đi, ngồi xuống cùng bọn họ lần nữa.
Gã nhìn Công Tử Thông, lại nhìn Du Kỳ, chỉ cảm thấy cực kỳ thú vị, ha ha.


Xuân Mười Chín thậm chí còn suy xét logic, Châu Mộ nói trước kia Công Tử Thông rất chăm lo cho cậu, Công Tử Thông cũng nghe theo lời Châu Mộ, Công Tử Thông kia, chẳng phải chính là Du Kỳ phiên bản trung học sao? Gã không suy diễn sai đâu nhỉ?


Du Kỳ cũng nhận thấy Xuân Mười Chín đang dùng ánh mắt xem kịch nhìn mình, mặt không có biểu cảm gì.
Thật ra…


Khác với tên Xuân Mười Chín đầu óc không được tốt kia, hắn nhìn ra được thái độ của Châu Mộ rất thản nhiên, Công Tử Thông có phong thái quân tử kia cũng không có động tác nào khác. Trước giờ Châu Mộ luôn đối xử tốt với mọi người, nhiệt tình với đàn anh đã lâu không gặp là chuyện rất bình thường.


Mặc dù có nhiều tiền đề như vậy, nhưng khi nghe được mấy câu kia của Công Tử Thông, trong lòng Du Kỳ vẫn rất khó chịu, hung thú vốn có dục vọng độc chiếm trời sinh, tính cảnh giác cũng cực cao, được biểu hiện ở phương diện thức ăn, địa bàn, bạn đời vân vân, huống chi là Du Kì trời sinh đã có lục dục quấn thân.


Dẫu trước giờ Du Kỳ đều kiềm chế rất tốt, nhưng cũng không có nghĩa là bản tính của hắn đã bị mai mòn, nếu không cần gì phải tự mang gông đeo xiềng.
Hắn rũ mắt, ánh mắt dần hung ác mà kiểm điểm bản thân, không thể lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử giống Xuân Mười Chín được.


Thiên Kỳ đang khẩy cơm cũng nhịn không được dịch xa ra chút, nhóc không biết tại sao, ngày thường đàn anh Du Kỳ nhìn cũng hung tàn nhưng vẫn luôn thu lại không bạo phát, hôm nay sao lại có chút…


Công Tử Thông dưới sự giới thiệu của Châu Mộ mà gọi một phần thức ăn, ngửi một chút liền tán thưởng nói: “Không hổ là tài nghệ nấu nướng mà ngay cả em cũng khen ngợi.”


“Chuyện, căng tin của Hoa Linh tụi em tiêu chuẩn rất cao đó. Hôm nay em cực kỳ thích món hoành thánh sò khô này.” Châu Mộ ăn hết cả bát hoành thánh sò khô mà mình gọi, cậu nhìn trộm thấy bát của Du Kỳ, người chịu ảnh hưởng của cậu mà cũng bắt đầu ăn uống vẫn còn, liền quang minh chính đại gắp một miếng hoành thánh lên ăn.


Du Kỳ nhận thấy Công Tử Thông nhìn chằm chằm động tác của Châu Mộ, biểu cảm trên mặt liền thư giãn đi nhiều, thậm chí còn hơi lộ ra ý cười.
Nhưng Công Tử Thông nhìn hai giây, ngưng đũa, nôn nóng nói: “Thế, anh cho em hết?”
Du Kỳ: “…”
……Thật sự là đê hèn đến cực điểm.


Nhưng Châu Mộ đã nóng lòng bê khay lên muốn nhận, Công Tử Thông cũng nâng bát của mình lên.
Du Kỳ đột nhiên vươn tay, dùng tốc độ của gió nắm lấy khay của Châu Mộ.
Châu Mộ nghi hoặc, muốn rút ra.
Du Kỳ vẫn không nhúc nhích.
Châu Mộ: “…”


Châu Mộ uất ức nhìn Du Kỳ, đang làm gì đấy, không cho cậu ăn à? Du Kỳ bị sao vậy, trước kia hắn chưa từng thế này mà!
Du Kỳ không nhìn Châu Mộ, thản nhiên nói: “Công Tử Thông từ xa đến là khách, đang ở Hoa Linh, sao có thể để cậu chiêu đãi ngược lại chúng tôi được, thật áy náy quá.”


Cưỡng ép ngăn Công Tử Thông lại, tay kia của hắn lại bưng bát hoành thánh của mình lên, trắng trợn dịch bát của Công Tử Thông ra, sau đó đổ hết vào trong khay của Châu Mộ, động tác cực kỳ dứt khoát, không cho bọn họ có bất kỳ không gian nào để từ chối.


Công Tử Thông nhìn lại, nào còn chỗ để mình đổ hoành thánh nữa chứ, đành phải rút tay về, còn phải nói cảm ơn: “Là tôi đường đột, cảm ơn.”


Châu Mộ cũng không tủi thân nữa, định thả khay xuống ăn, tay Du Kỳ vẫn chưa buông ra, cúi đầu ghé bên tai cậu nói: “Muốn ăn gì, trong bát của tôi còn chưa đủ sao?”
Người khác cũng không nghe được Du Kỳ nói gì, chỉ thấy tai Châu Mộ đỏ lên, hai người liền buông ra, tiếp tục ăn.


Xuân Mười Chín xem kịch xem đến no rồi, cơm cũng không cần ăn nữa.


Gã còn chưa xem vở kịch hay ‘hung thú bảo vệ thức ăn’ này đủ, nâng cằm không có ý tốt nói: “Loài người đều nói, bạn tốt nhất, chính là bạn quen được ở thời trung học, đây là lúc mọi người ngây thơ nhất, tình cảm tốt nhất. Châu Mộ, cậu nhất định rất hoài niệm quãng thời gian trước kia khi học ở trường cùng với Công Tử Thông đúng không?”


Du Kỳ còn chưa kịp phản ứng gì, Châu Mộ lập tức phản bác: “Mới không có! Đó là lời loài người thuần chủng nói, tuy rằng tôi cũng có dòng máu của con người, nhưng suy cho cùng, tôi ở trường của loài người vẫn là thiểu số, lúc tôi ở đó, chỉ cảm thấy cô độc, tẻ nhạt. Khi đó, quả thật là đàn anh Thông có giúp đỡ tôi, nhưng nói là hoài niệm thì vẫn là bỏ đi, nào có muôn màu muôn vẻ như Hoa Linh, lãnh đạo trường cũng rất quan tâm đến những yêu tộc thiểu số như tụi tôi.”


Công Tử Thông: “A, đúng đúng đúng.”
Du Kỳ từng nghĩ Châu Mộ ở cùng loài người, đã nhiễm không ít thói quen của loài người.


Nhưng lúc này Châu Mộ nói như thế, hắn mới nghĩ đến lúc đó Châu Mộ phải chịu tình cảnh như vậy, rồi mới hiểu hơn về câu lúc ở trường Công Tử Thông rất hay giúp đỡ mình của cậu, cùng với cả niềm vui khi hai người gặp lại.
Tuy rằng Công Tử Thông này…


Du Kỳ nói với Công Tử Thông: “Khổ cho cậu lúc đó phải chăm sóc Châu Mộ rồi.”
“Không cực khổ.” Công Tử Thông mỉm cười, không cực khổ, là số khổ.
……
Ăn xong một bữa cơm, mọi người quen thuộc hơn không ít, quan hệ cũng kém đi không ít.


Xuống tầng một, đám người Thôi Giác bên kia cũng đã ăn xong, Công Tử Thông vừa vặn đi hội hợp lại, hai bên gặp nhau, Công Tử Thông giải thích vì sao mình ở lại ăn ở trên đó cho cấp trên Tạ Như Lâm biết, là vì gặp được đàn em.


Thôi Giác cũng không quên giới thiệu vài câu: “Đây là Châu Mộ, học sinh ngành Tài nguyên và Môi trường thủy tộc của chúng tôi, trò ấy và cả bạn học Du Kỳ này đã đăng ký cuộc thi võ tự do theo đội năm nay, đến lúc đó còn có thể gặp nhau trên sân đấu.”


Tạ Như Lâm nghe Thôi Giác giới thiệu, nhìn qua mấy học sinh này một lượt.


Truyền thuyết Giải Trãi “tính trung trực, thấy người đánh nhau thì sẽ húc kẻ làm trái, nghe người bàn bạc thì sẽ cắn bên bất chính”, trời sinh đã có năng lực phân biệt thiện ác trung (trực) gian (trá), ánh mắt ông trong suốt như được băng lạnh bao phủ, giống như liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu linh hồn của người khác.


Ông nhìn tất cả mọi người, ai nấy cũng đều cảm thấy như mình bị nhìn thấu, không hổ là pháp* thú có huyết mạch của Kỳ Lân, là sự lựa chọn tốt nhất cho vị trí tổng trọng tài.
(*Pháp trong chấp pháp.)


“Quả nhiên là đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ cho chức quán quân.” Tạ Như Lâm sắc mặt vi diệu nói, “Chỉ là, phương pháp Hoa Linh đối xử với học sinh hung thú đúng thật là độc đáo.”
Thôi Giác cũng cười: “Trọng tài Tạ, trường chúng tôi cũng đã phải cân nhắc kỹ lưỡng rồi.”


Tạ Như Lâm chậm rãi gật đầu.
Trong lòng Du Kỳ lóe lên một tia nghi hoặc, bất luận ai ở đây nghe câu nói của Tạ Như Lâm đều sẽ cảm thấy thứ ông chỉ là rọ mõm trên mặt Du Kỳ, duy chỉ có Du Kỳ, sự nhạy bén của hung thú làm cho hắn có trực giác rằng lời nói của Tạ Như Lâm còn mang hàm ý khác.


Tạ Như Lâm gật đầu tỏ ý, sải bước ra khỏi căng tin.
Cảm giác khác thường đó vẫn quẩn quanh Du Kỳ, lời Tạ Như Lâm nói rốt cuộc có ý gì…


“Đúng rồi, anh từ nhà đến đây, vì sợ sẽ nhớ nhà nên còn mang theo một ít đặc sản, lúc nãy đồng nghiệp cầm giúp anh.” Lời nói của Công Tử Thông cắt đứt suy tư của Du Kỳ, y vốn cũng muốn đi, lại nhận lấy một cái túi từ đồng nghiệp, lấy ra một cái vại thủy tinh trong suốt, bên trong là thịt kho phân lớp rõ ràng, đỏ phơn bóng bẩy.


Công Tử Thông đưa cho Châu Mộ bằng hai tay: “Chút thành ý…”
“Quao, đã lâu rồi không được ăn!” Châu Mộ lập tức nhận lấy ôm vào trong ngực, nhìn trái nhìn phải, hận không thể lập tức mở ra ăn.


Lúc này đây Du Kỳ cũng không ngăn lại, nhìn bộ dáng thèm thuồng của Châu Mộ, thậm chí còn lấy đũa của mình từ trong túi càn khôn ra, để cho cậu muốn nếm thì cứ nếm.


Quả nhiên Châu Mộ liền mở cái vại ra tại chỗ, miếng này hầm đến mềm dẻo chắc mẩy, đậm đà béo ngậy nhưng lại không ngấy chút nào, ngon đến mức làm cho người ta muốn nuốt luôn cả lưỡi vào.


Cậu chợt nhớ tới lúc nãy Du Kỳ cho mình hoành thánh, e là còn chưa ăn no, Du Kỳ mới bắt đầu ăn lại, đấy không phải đang đả kích sự tích cực ăn cơm của hắn sao.
Châu Mộ nghĩ như thế, từ bên trong chọn ra một miếng nhỏ có thịt mỡ đan xen vừa vặn, đưa đến bên môi Du Kỳ: “Anh cũng ăn một miếng đi!”


Du Kỳ cũng rất tự nhiên há miệng ngậm lấy.
Xuân Mười Chín không nhìn nổi cảnh này, cứ làm cho gã nghĩ đến chuyện mình đã lỡ mất Châu Mộ mãi, chua xót vỡ miệng nói vài câu: “Còn chọn miếng nhỏ nhất à?”


Người khác đều không sao cả, nhưng biểu cảm của Công Tử Thông lại vỡ vụn, cái túi trong tay ‘soạt’ một cái rơi xuống đất, đồ vật bên trong bị rơi ra ngoài cũng không hay, chỉ khiếp sợ nhìn Du Kỳ: “Cậu…”
Du Kỳ: “?”


Công Tử Thông có chút thất thố: “Chu choa mạ ơi!! Châu Mộ đút cậu ăn á?!”
Vẻ mặt này thoạt nhìn, đừng nói là đút ăn, có lẽ đến cả cho cũng chưa cho y ăn bao giờ. Xuân Mười Chín khinh bỉ nhìn y, tôi còn nói cậu là Du Kỳ phiên bản trung học, kết quả ngay cả một miếng cậu cũng không được ăn?


Du Kỳ tùy ý cười lên, lộ ra răng nanh, thờ ơ nói: “Chê cười rồi. ”






Truyện liên quan