Chương 20

Một ngày sau lễ khai mạc, chính là ngày thi đấu hạng mục điền kinh.


Học sinh Hoa Linh chỉ cần không có tiết học thì đều có thể đi xem thi đấu. Châu Mộ chỉ được thấy khung cảnh đại hội thể thao trong tài liệu trước đây, đương nhiên phải tự mình trải nghiệm bầu không khí rồi, hơn nữa, đàn anh Thông đang làm trọng tài, cậu muốn đi xem thử công việc của Công Tử Thông.


Châu Mộ tự chiên một ít gà bỏng ngô*, cùng Yến Hành Khác đi xem điền kinh, trận đầu tiên, chính là vòng sơ loại tám ngàn dặm (4000km).


Vừa hay Thiên Kỳ là tình nguyện viên ở hiện trường, phụ trách duy trì trật tự, tất cả học sinh xem thi đấu cần phải đứng trong một khu vực—— khán đài trên đỉnh núi, không được tiến vào phạm vi đường băng cực kỳ rộng lớn kia.


Theo tiếng tuýt còi của Công Tử Thông, bảy mươi tám mươi yêu tộc từ điểm xuất phát bắt đầu chạy như điên, có người duy trì hình người, có người hóa nguyên hình, tốc độ cực nhanh, hơn nữa cơ bản đều là loại thú trên cạn.


Chỉ có một số ít thủy tộc cũng tham gia, tỉ như Châu Mộ còn nhìn thấy một con rùa đen đang bò thật nhanh…




Tiếng bình luận tại hiện trường vang lên từ đài phát thanh: “Chúng ta có thể nhìn thấy người dẫn đầu kia, đó chính là Thư Lâm đến từ Học viện Nhạc Đài, bạn học Thư Lâm biến trở về nguyên hình, giống như hươu nhưng chỉ có một sừng. Hai lần đại hội thể thao trước, bạn học Thư Lâm đều là á quân của hạng mục này. Bạn học Thư Lâm là Thứ thú hỗn huyết, hơn nữa đã thức tỉnh huyết mạch Kỳ Lân, có cả tốc độ cùng sức mạnh, là ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi vị quán quân của hạng mục lần này, rất nhiều bạn học đều hy vọng Thư Lâm có thể hoàn thành đột phá chức quán quân…”


Tổng trọng tài Tạ Như Lâm lần này chính là Giải Trãi, cũng có huyết mạch Kỳ Lân, Thư Lâm này là một Thứ thú hỗn huyết đời sau khác của Kỳ Lân, phàm là thú vật trong thiên hạ thì đều ước ao dòng máu này, có loại huyết mạch cấp truyền thuyết như này, chẳng trách một người là tổng trọng tài, một người là ứng cử viên cho chức quán quân.


“Không tồi, anh nhìn kìa, đường cong cơ bắp của anh ta cũng rất đẹp, em thấy là có thể thắng đó.” Châu Mộ gật đầu tán thưởng nói, “Chỉ có điều Du Kỳ của chúng ta không muốn tham gia hạng mục này, nếu tham gia, cho dù là có mang dòng máu Kỳ Lân cũng chạy không lại anh ấy đâu.”


Chuyện, ngự phong chi thú mà lại.
“Đúng đó…” Yến Hành Khác phụ họa, chợt kinh ngạc hô lên, “Cậu xem phía sau.”
Dịch tầm mắt về phía sau, chỉ thấy đường đua đằng sau khói dày nghi ngút, cũng không biết là đến từ đâu, vài tuyển thủ vừa chạy qua làn khói liền lăn ra ngoài đường đua.


Nhìn kỹ lại, đám khói kia đều do một vận động viên trong đó phun ra.


Trong trận đấu của yêu tộc, loại thủ đoạn này cũng không phạm quy, chỉ cần đây là kỹ năng thiên phú của chủng tộc của bạn, chứ không phải là mang theo pháp bảo, phù chú, các loại ngoại lực khác,… Loại này mới được coi là gian lận, với cả chơi đồ cũng không được nốt.


Cái tên phun khói độc này tự mình giương cờ, làm gỏi kha khá đối thủ cạnh tranh, khiến cho mọi người không dám chạy gần gã ta nữa, tình nguyện chạy chậm lại một chút. Ngoại trừ gã ta, trên đường đua cũng có không ít người cãi nhau, nhưng vì chủ yếu là thi chạy, cho nên đều là những cuộc chiến nhỏ, làm cho khán giả người thì vỗ tay, người thì phá lên cười.


Thời gian từng phút từng giây trôi qua, mắt thấy đã đến vòng cuối cùng, tất cả các vận động viên bắt đầu chạy nước rút.


Tên phun khói kia vẫn luôn duy trì hình người, lúc này lại đột nhiên nhào về phía trước, hóa thành đầu người thân rắn, dùng sức húc một vận động viên phía trước, dùng lực mạnh đến mức khiến người nọ bay lên, đập thẳng về phía trước!


Thư Lâm vốn duy trì ở vị trí đầu suýt nữa đã bị đập trúng, may mắn kịp thời né đi, còn nắm lấy tay vận động viên kia, dùng lực nhẹ để giảm bớt phần sức lực kia đi, giúp cậu ta vững vàng tiếp đất.


Vận động viên kia kinh hồn bạt vía nói cảm ơn Thư Lâm, khán giả ở hiện trường cũng không khỏi cảm thán, không hổ là thân mang huyết thống của Nhân* thú nha, có phong độ quá đi.
(*Nhân trong nhân ái.)


Lúc này ai có năng lực thì đều có thể nhận ra, con “quái phun khói” liên tục dùng thủ đoạn kia kỳ thật là Thương Bệ, theo truyền thuyết thì là con lai của Bệ Ngạn và rắn, có thể phun khói độc, sức lực cũng vô cùng lớn.


Chỉ là Thư Lâm vừa dừng lại, tiến độ của những vận động viên phía sau cũng đã đuổi kịp anh ta, bao gồm cả Thương Bệ kia.
Thư Lâm liếc nhìn gã ta, chạy về phía trước.


Thương Bệ đã duy trì ở vị trí thứ ba, liếc Thư Lâm một cái, lại thấy dưới thân gã ta lại vươn ra cái đuôi thứ hai, đột nhiên cuốn lấy Thư Lâm, ai cũng không ngờ được Thương Bệ này còn có một cái đuôi nữa, cũng không biết là đã lai với huyết thống của yêu tộc nào khác nữa, còn luôn giấu đi chiêu cuối này.


Thương Bệ cuốn Thư Lâm vì bất ngờ nên không kịp đề phòng lên, dùng sức ném ra ngoài đường đua, một chút cơ hội cũng không để lại cho Thư Lâm, dùng sức lực của gã ta, trực tiếp ném Thư Lâm ra khỏi đỉnh núi, rời khỏi phạm vi quy định, tự động mất đi tư cách dự thi!


Cả hiện trường đều kinh ngạc hô to.
Tiếc là chuyện cũng đã định, Thương Bệ thế chỗ tuyển thủ sáng giá nhất là Thư Lâm, trở thành hạng nhất vòng loại, mà Thư Lâm, ngay cả tư cách tiến vào vòng tiếp theo cũng không còn nữa!


Kết quả này thật sự rất bất ngờ, hạng mục đầu tiên mà đã như thế rồi, khán giả nghị luận sôi nổi, nhưng cũng không chỉ trích Thương Bệ, tuy gã ta chơi bẩn, nhưng thắng thì cũng thắng rồi, cũng không có phạm quy. Yêu tộc chính là như thế đấy.


“Thư Lâm là thua ở chiến thuật, với thực lực của cậu ta, vốn là có thể thắng mà.” Yến Hành Khác tiếc nuối nói, lúc này Thư Lâm đã trở lại, dưới vô số ánh nhìn kỳ lạ của khán giả, anh ta cúi đầu, dùng khăn mặt huấn luyện viên đưa tới lau mồ hôi, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng.


Thư Lâm đã là sinh viên năm tư rồi, đây phỏng chừng là lần cuối anh ta tham gia, vốn hai lần trước chỉ giành được á quân chính là tiếc nuối lớn nhất của anh ta, lần này ôm hy vọng cực cao mà đến, kết quả lại càng thê thảm hơn.


Dù là người ngoài cuộc thì khi nhìn thấy cũng sẽ khó chịu thay anh ta. Có thể thấy, ngay cả tổng trọng tài Tạ Như Lâm cũng tiến lên, an ủi tên nhóc được xem là họ hàng xa này một chút.


Châu Mộ cũng nói: “Lúc ấy nếu anh ta không để ý đến chuyện khác, mặc kệ mà đâm đầu chạy, nói không chừng còn có cơ hội, nhưng lại khư khư đi cứu người.”


Chỉ có thể nói là Thư Lâm cũng không ngờ được rằng mình sẽ thua dưới tay Thương Bệ mới tham gia lần đầu, Thương Bệ kia làm việc quả thật cũng rất quyết đoán tàn nhẫn.


Tuy nhiên, trải nghiệm xem tổng thể cũng rất ổn áp, Châu Mộ xem đến hài lòng, cũng hiểu nhiều hơn về loại hình và quy tắc thi đấu, có lòng tin là sẽ giúp ích cho cuộc thi sau này.
Phòng 1203.
Châu Mộ lại từ chối cuộc gọi video của ba cậu lần nữa, cũng gõ chữ trả lời lại: [Hừ hừ, mẹ con biết sai rồi?]


Ba nhanh chóng trả lời: [Chưa đâu, con không biết mẹ con hạnh phúc cỡ nào đâu, không có con tranh đồ ăn với bà ấy.]
Châu Mộ: […Đợi đó đi, nghỉ lễ con nhất định sẽ về ăn một bữa to! Con cũng sẽ mang bạn cùng phòng của con về cùng ăn một bữa to!]
Ba: [Bạn cùng phòng của con? Là gì?]


Châu Mộ: [Một con Du Kì.]
Cậu vừa trả lời xong, bỗng nhiên nghe được một tiếng ‘uỳnh’ thật vang, cho rằng đây là tiếng ẩu đả trong đại hội thể thao nên cũng không thèm để ý, nhưng rất nhanh cậu liền nhận ra điều khác thường, cẩn thận ngửi lại, trong không khí bắt được một tia…
Không đúng!


Châu Mộ bỗng nhiên bật dậy.


Ngay lúc này, đài phát thanh của trường cũng vang lên: “Tất cả các bạn học chú ý, tất cả các bạn học chú ý, vui lòng giữ trật tự, tập hợp đến nơi tị nạn khẩn cấp ở quảng trường Thiên Nhãn ngay lập tức, không ai được đến gần Kim Uyển. Nhắc lại, toàn thể giáo viên và học sinh giữ trật tự, di chuyển đến nơi tị nạn khẩn cấp ở quảng trường Thiên Nhãn ngay lập tức…”


Kim Uyển xảy ra chuyện rồi.
Giờ đây, Châu Mộ lập tức nghĩ đến hôm nay Thiên Kỳ còn đang làʍ ȶìиɦ nguyện ở đường băng gần Kim Uyển, cậu liền mở điện thoại lên, gọi video cho Thiên Kỳ.


Nhưng Thiên Kỳ tuyệt nhiên không nghe máy, cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì, Châu Mộ vừa không ngừng nhắn tin gọi điện, vừa xông ra ngoài, ra khỏi cửa liền tông phải Xuân Mười Chín.


“Ấy, cậu hoảng loạn cái gì, Du Kỳ không có trong ký túc xá? Chậc,” Xuân Mười Chín xách cậu lên, nói, “Đi theo tôi đi, đến quảng trường Thiên Nhãn, cũng không biết Kim Uyển đã xảy ra chuyện gì, cái tay mà sư tổ của chúng ta để lại rốt cuộc có được hay không vậy.”


Vẻ mặt của gã thoải mái, nhưng trong lòng kỳ thật cũng có hơi sốt sắng, học ở Hoa Linh nhiều năm như vậy mà chưa gặp loại tình huống này bao giờ. Mỗi năm đều sẽ diễn tập đi đến nơi tị nạn khẩn cấp, nhưng đây thật sự là lần đầu phát sinh.


“Thiên Kỳ làʍ ȶìиɦ nguyện ở gần Kim Uyển, giờ tôi không liên lạc được với cậu ấy.” Châu Mộ cau mày nói.
“Chuyện này…” Xuân Mười Chín nhìn trời nói, “Nói với Lão Thôi một tiếng đi, trường học sẽ xử lý.”


Gã vừa nói vừa muốn xách Châu Mộ đi, chỉ thấy Châu Mộ giống như con cá chạch, không hiểu sao lại vùng ra khỏi tay gã, “Anh tự đến quảng trường đi, tôi đi một chút!”


Xuân Mười Chín sửng người một lúc, rồi mới đậu má một tiếng, không phải chứ, không phải chứ, tên ngốc này không phải là muốn đi tìm Thiên Kỳ đó chứ?


Gã có chút không dám tin, nhưng Châu Mộ đã chạy đi rồi, phải biết rằng vào thời điểm này, cho dù không phải là đến Kim Uyển, e là đứng ngay bên ngoài nơi tị nạn khẩn cấp thôi cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm.


Rõ ràng cũng đã trải qua khóa huấn luyện học sinh mới rồi, vậy mà còn không biết điều như thế?
Xuân Mười Chín định mặc kệ, nhưng lại có chút không yên lòng, cạn lời mà đuổi theo.
……
Kim Uyển.


Chỉ thấy mấy cây pháp trụ khắc đầy phù văn đang lơ lửng trên không, tản ra ánh vàng nhàn nhạt, thầy Tay đeo vòng vàng ngọc ở ngay giữa, nắm lấy một luồng khí đen, khí đen mỏng manh kéo dài qua đầu bên kia, chính là một con thú có vảy rồng, thân hươu, một sừng, được khí đen bao quanh cơ thể, luồng khí đen kia lại ngưng kết ra một cái sừng khác trên trán anh ta.


Dưới người con thú có hình Kỳ Lân này, là vô số mảnh vỡ của pháp trụ rơi xuống cùng với Thiên Kỳ đang nhắm mắt bất tỉnh nhân sự.
Hai bên đang ở tư thế giằng co.


Nhưng khi hình dạng của chiếc sừng trên trán con thú có hình Kỳ Lân kia càng ngày càng rõ, thầy Tay cũng dần dần run rẩy, như thể chẳng mấy chốc sẽ không trụ nổi nữa.
Cách đó không xa, Thôi Giác dẫn theo hơn mười giáo sư, bao gồm Tạ Như Lâm, Công Tử Thông, cũng vừa kịp chạy tới.


Thôi Giác vừa nhìn hiện trạng, sắc mặt lập tức biến đổi: “Nhanh, gia cố pháp trận ở đây mau!”
Giọng thầy chói đến mức gần như vỡ mất.
Công Tử Thông nhìn thấy con thú kia, vẻ mặt cũng thay đổi, nói: “Thư Lâm? Tại sao lại là cậu ta, chuyện gì thế này?”


Không chỉ có Công Tử Thông muốn hỏi, các giáo sư khác cũng muốn nói, mọi người đều biết, Kim Uyển là nơi an toàn nhất, có thầy Tay tọa trấn, những ma khí khó có thể gây họa này làm sao có thế để phản công được.


Thôi Giác cầm điện thoại gửi tin nhắn, sau đó mới thở dài giải thích: “Thật ra từ ba năm trước, những ma khí này đã có đà sinh ra linh trí.”
“Cái gì?!”
“Ma khí cũng có thể sinh ra linh trí?”


“Không sai, vốn tưởng rằng sư tổ để lại một tay liền có thể vây khốn bọn chúng ở nơi này, không có sơ hở, nhưng có ai ngờ được đến cả tia ma khí còn sót lại cũng có thể có cơ duyên được trời đất thương xót, sắp được ngộ đạo. Thầy Tay cũng không đủ sức, chúng tôi thương lượng hồi lâu, năm nay mới tìm được biện pháp giải quyết khác, chỉ là vẫn chưa thể giải quyết triệt để được, nơi này… Bạn học Thư Lâm này…” Có vẻ như Thôi Giác cũng rất bất lực, vốn dĩ hoàn toàn có thể âm thầm giải quyết chuyện này khi hầu hết mọi người còn chưa hay biết gì rồi, ai ngờ đâu lại lòi ra Thư Lâm.


Mà tình huống của Thư Lâm, vì sao anh ta lại dây dưa với ma khí, ở đây chỉ có một người khác hiểu được.
Tạ Như Lâm cười khổ một tiếng: “Thế nhân đều nói chúng tôi có dòng máu của Nhân thú Kỳ Lân chính là may mắn, được trời ưu ái, kỳ thật, phúc là nơi ẩn náu của họa.”


“Thượng cổ có con thú tên ‘Tham’, con thú này trời sinh tham lam, nuốt hết tài vật trên thế gian, thậm chí còn muốn ăn cả mặt trời, đến nỗi rơi xuống Đông Hải mà ch.ết. Con Tham này cũng có thân Kỳ Lân, chỉ là có nhiều hơn một sừng.”


“Không có ai trong tộc của tôi mà không biết, có càng nhiều máu Kỳ Lân, sức mạnh càng lớn, lại càng phải tu tâm, nếu không, một khi không thể duy trì bản tâm, có thể sẽ sinh ra thêm một sừng nữa, biến thành… Tham. Giờ đây, cậu ta cũng không còn là cậu ta lúc đầu nữa.”


Mọi người yên lặng, ai ai cũng đều biết chuyện mà Thư Lâm gặp phải ở vòng sơ loại ngày hôm trước, không ngờ chuyện đó lại gây ra đả kích lớn đến thế với Thư Lâm, dẫn đến bị ma khí thừa cơ lẻn vào, kích phát dòng máu Tham trên người.


Ma khí cùng Tham tương trợ cho nhau, thế nên mới khiến cho nhân vật lợi hại như thầy Tay cũng chỉ có thể khổ sở chống đỡ.


Chỉ có thầy Loa Quán Trung còn thiếu muối nói: “Vậy chúng ta có phải nên thấy may không, người bị thức tỉnh là bạn học Thư Lâm chứ không phải trọng tài Tạ, nếu vậy thì mới khó giải quyết.”
Mọi người đều cười không nổi.


“Được rồi, tôi đã phái người sơ tán toàn bộ giáo viên và học sinh đến chỗ tượng sư tổ để lánh nạn rồi.” Thôi Giác nặng nề nói, “Mọi người nhất định phải tử thủ Kim Uyển, nếu không thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Trọng tài Tạ, hiệu trưởng đang đi công tác, tôi đã cầu viện rồi, trước khi viện binh đến, đành làm phiền anh cùng tôi giúp thầy Tay một tay, nhất định không thể để cho Tham cùng ma khí dung hợp hoàn toàn được.”


Ở đây cũng chỉ Tạ Như Lâm có năng lực này.
Ánh mắt Công Tử Thông sắc bén nói: “Không sai, xin trọng tài Tạ hãy lấy tôi làm binh khí, cố thủ chờ viện binh đến.”


Tạ Như Lâm và Công Tử Thông làm đồng nghiệp đã lâu, vừa nghe liền nhận thấy được ý khác trong lời của y: “Thế nào, hình như cậu biết viện binh của chủ nhiệm Thôi là ai phải không?”
……
Dù Kỳ từ bên ngoài trực tiếp nhảy lên, đi vào từ cửa sổ ký túc xá.


Không phải là hắn tới tìm Châu Mộ, nghĩ cũng biết sau khi trường học thông báo, mọi người đều nên trực tiếp đến quảng trường rồi. Nhưng Du Kỳ nhớ tới âu phục mà Châu Mộ tặng mình, hắn không xác định được là lần này xảy ra chuyện gì, vậy nên mới về lấy vài món đồ quan trọng.


Du Kỳ thấy máy tính của Châu Mộ chưa tắt, cúi người định đóng lại.
Nhưng lại nhìn thấy trên màn hình, khung chat của Châu Mộ nhảy ra một tin nhắn mới.
Bố: [Du Kì? Mẹ con nói Du Kì rất ngon đó.]
Dù Kỳ ngẩn ra, bàn tay cầm chuột cũng dừng lại.
Câu này…
Là có ý gì.


Lúc này điện thoại cũng vang lên, Du Kỳ cầm lên xem, là tin nhắn Xuân Mười Chín gửi tới: “Bạn cùng phòng của cậu nhất quyết phải tới Kim Uyển tìm Thiên Kỳ! Đến mau!”
Dù Kỳ lập tức buông chuột, nhảy ra cửa sổ.






Truyện liên quan