Chương 23

Chủ đề: Ét o ét Thơm Thơm!!!!
Nội dung: Có ai biết Xuân 19 đã dùng biện pháp gì để cướp Thơm Thơm từ tay Du 7* không? Người ta cũng muốn nữa 55555 [túm tóc] [phát điên] Hay là lấy bảo bối gì để trao đổi với Du 7 nhỉ, chỉ cần tôi có, tôi cũng có thể!


(*Kỳ trong Du Kỳ đọc là qí, gần giống với số 7 qī. 555 thì đọc gần giống hu hu hu.)
Lầu 1: Thấy tiêu đề nên vào đây, tôi cũng nghe nói rồi, không dám tin, thật không dám tin mà, thoạt nhìn Du Kỳ bảo vệ đồ ăn đến thế cơ mà.


Lầu 2: Đúng đấy, có ai thấy mức độ bảo vệ đồ ăn của cậu ta rồi mà không muốn phun tào đâu, còn cứ ôm khư khư Châu Mộ mãi để tiện ngửi nữa chứ. Tôi có lén chụp ảnh, bạn bè ở ngoài trường nhìn còn nói là đôi này ân ái quá, lúc ấy tôi liền bật cười, cho cậu ân ái như này cậu có muốn không.


Lầu 3: Ha ha ha quả thật khá là giống người yêu đó, nhưng đổi lại là tôi, có lẽ ngày nào tôi cũng ôm, hít cậu ta điên cuồng luôn!
Lầu 4: Hừmmmm kỳ thật quan điểm của tôi không giống các cậu, tôi cảm thấy Du Kỳ có chút giống như đang nuôi thú cưng…


Lầu 5: Nuôi thú cưng trong ký túc xá, thật biến thái, nhưng mà tôi thích, hí hí hí hí.


Lầu 6: À ờm, vậy giờ cũng đã đổi chủ nhân rồi, ghen tị thật đó, Xuân Mười Chín có thể thì tôi cũng có thể, tôi đánh không lại Du Kỳ, nhưng không lẽ không thắng được Xuân Mười Chín? Đợi đó đi, sau khi kết thúc đại hội thể thao, tôi sẽ đến ký túc xá của Xuân Mười Chín cướp người.




Lầu 7: E là không đợi được đâu, tôi nghe nói Châu Mộ và Du Kỳ đều không có ý định bỏ thi, sau đó khoảng thời gian này vận động viên của trường khác cũng nghe được là Châu Mộ siêu thơm rồi. Xuân Mười Chín lại không có dự thi, vậy thì một khi bắt đầu thi đấu, nếu như Du Kỳ không che chở Châu Mộ, Thơm Thơm sẽ khó bảo toàn [thắp nến].


Lầu 8: Đừng vậy mà——
Tổng cộng có năm mươi đội tham gia đấu võ tự do, vòng tuyển chọn đầu tiên sẽ bốc thăm chia bảng, mười đội một bảng, hỗn chiến với nhau, dùng phương thức tranh đoạt cờ chiến thắng để chọn ra top 3.


Cứ như thế chọn ra mười lăm đội, lại tiến hành vòng thi thứ hai, năm đội một bảng, ba đội thắng cuối cùng sẽ cạnh tranh để chọn ra quán quân, á quân và quý quân.


Trong đó, vòng một và vòng hai sẽ được tổ chức liên tục trong cùng một ngày, hai vòng này cũng sẽ không có nhiều thời gian để chuẩn bị, rút thăm cũng sẽ được rút vào trước trận đấu, chắc là muốn xem xem tuyển thủ sẽ ứng phó thế nào khi không hề có sự chuẩn bị trước


Mà trận tranh ngôi quán quân nặng ký nhất, cách ba ngày nữa mới diễn ra, đến tận vòng này mới cho các tuyển thủ một chút thời gian nghỉ ngơi hồi sức và nghiên cứu đối thủ, cũng cho khán giả thêm thời gian để thảo luận.


Hiện giờ, vòng tuyển chọn đầu tiên đã sắp bắt đầu, đội tuyển hạt giống của Hoa Linh lại bị nghi ngờ là đang lục đục nội bộ, thu hút sự chú ý của toàn trường, mọi người đều muốn biết rốt cuộc lúc lên sân đấu sẽ như thế nào.


Ba đội viên khác là Yến Hành Khác, Từ Thiên Dịch và Quy Hữu Kỳ cũng lén suy đoán, luôn cứ thấy Châu Mộ vừa không bỏ thi, dáng vẻ cũng thản nhiên như thường ngày, có lẽ mối quan hệ với Du Kỳ cũng không có bế tắc đến thế?


Nhưng đến ngày thi đấu, bọn họ mới biết được, Du Kỳ và Châu Mộ thật sự giống như người dưng nước lã, không nói với nhau câu nào!
Hai người thậm chí còn không đến cùng nhau, Du Kỳ đến một mình, Châu Mộ thì đi cùng Xuân Mười Chín.


Xuân Mười Chín thế mà còn mang theo hộp cơm, ly nước, khăn mặt và các thứ linh tinh khác của Châu Mộ, so với lúc Du Kỳ chăm sóc Châu Mộ, thật sự là có hơn chứ không kém.
Ngoài ra thì có một điểm bất đồng, chính là Xuân Mười Chín không thường hay ôm Châu Mộ đi tới đi lui giống như Du Kỳ.


Quy Hữu Kỳ nhìn đến tim đập loạn xạ, giả vờ giả vịt hỏi Châu Mộ: “Cậu và Du Kỳ vẫn còn cãi nhau sao?”
Xuân Mười Chín hùng hùng hổ hổ nói: “Liên quan rắm gì tới cậu!”
Quy Hữu Kỳ oán hận liếc gã một cái, bắt đầu nguyền rủa trong lòng.


Du Kỳ ở bên kia cởi áo khoác ra, dán miếng vải in số thứ tự của đội lên, hắn vừa cởi, Châu Mộ cũng không khỏi nhìn sang, bởi vì cậu phát hiện Du Kỳ đang mặc áo sơ mi trắng mà cậu tặng, không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào nó.


Du Kỳ cũng nhận thấy tầm mắt của cậu, cũng chợt ý thức được chuyện này, nhất thời chỉ cảm thấy có chút khó chịu và tủi thân. Rõ ràng Châu Mộ chuẩn bị ăn mình, nhưng mình còn chăm chỉ làm sạch áo sơ mi Châu Mộ tặng, ngày nào cũng mặc.
Cả hai đều rơi vào mê mang trầm mặc.


Xuân Mười Chín đang lặng im làm việc của mình, lúc này mở hộp cơm ra, đưa qua: “Bổ sung chút dinh dưỡng trước trận đấu?”


Châu Mộ thoáng cái liền quên mất mình còn đang âm thầm đối mắt với Du Kỳ, vui vẻ nhận lấy hộp cơm bắt đầu ăn. Xuân Mười Chín hả, sau khi được giáo huấn liền hiểu chuyện hơn nhiều rồi.
Dù Kỳ: “…”
Bầu không khí nhất thời ngưng trệ.


Du Kỳ thấy Châu Mộ ở chung bạn cùng phòng mới tốt đến vậy, tức đến bật cười, xách áo khoác bỏ đi, không muốn nhìn tên đê tiện Xuân Mười Chín kia xum xoe xu nịnh nữa.
Ý gì đấy? Chẳng lẽ tôi ăn cơm cũng không được à, tôi cũng có ăn anh đâu! Sao lại phất tay áo rời đi?


Châu Mộ buồn bực, lại nhét thêm một họng đồ ăn, phiền quá đi mất.
Người đã đến đủ, sắp bắt đầu thi đấu, Công Tử Thông cũng tới rồi, y cho mọi người rút thăm, điền vào giấy hiểu rõ và chấp thuận*.
(*知情同意书: informed consent form.)


Lúc đưa giấy cho Dù Kỳ, ánh mắt Công Tử Thông nhìn hắn đầy phức tạp.
Du Kỳ cúi đầu nhìn lướt qua một lần, ký tên, trả giấy lại, cũng lạnh lùng nói: “Còn chế giễu tôi nữa, tiễn cậu đi gặp Tề Hoàn công.”


Công Tử Thông từng chứng kiến cảnh hắn và Châu Mộ cãi nhau, hơn nữa đã quen biết Châu Mộ từ thời trung học, bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ Công Tử Thông vẫn luôn đứng xem chuyện cười của hắn.
Công Tử Thông: “…”
Công Tử Thông cạn lời, nói, “Choa đấy là đang chế giễu cậu sao?”


Y thấy rất buồn cười, cẩn thận liếc mắt nhìn Châu Mộ đang ăn cơm dưới sự phục vụ của Xuân Mười Chín cách đó không xa, thấy dường như cậu không chú ý tới bên này, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng muốn có tư cách để chế giễu cậu lắm chứ, nhưng đổi lại là tôi, nếu tôi nói bất cứ câu nào mà cậu từng nói, làm bất cứ việc gì mà cậu từng làm với Châu Mộ thì tôi đã sớm đi gặp Tiểu Bạch rồi! Cậu không biết Châu Mộ là người thế nào đâu!”


Tiểu Bạch mà y nói cũng chính là Tề Hoàn công, Tề Hoàn công tên thật là Khương Tiểu Bạch.
Công Tử Thông thật sự là nhịn không được nữa mới nói ra những câu này.


Y quen biết Châu Mộ nhiều năm như vậy, lúc trước, khi ở quê, Châu Mộ tuổi còn nhỏ, vào thời điểm vừa không hiểu chuyện, cơ thể lại đang phát triển, không biết khi đó cậu có bao nhiêu càn rỡ, lúc ở Hoa Linh thì như là bị nội quy nhà trường ràng buộc, nhưng chỉ cần nhìn bộ dáng cậu đánh Tạ Như Lâm không chút nương tay kia, thì cũng nên hiểu là bản tính khó dời.


Một Châu Mộ như thế, lại có thể dễ dàng tha thứ cho sự càn rỡ Du Kỳ. Trước đó thậm chí còn chia một chút thức ăn cho hắn, khiến cho Công Tử Thông sợ quá trời quá đất. Có lẽ là do mình đã bị áp bức quen rồi, nhưng Công Tử Thông thật sự muốn nói là Du Kỳ có chút thân đang trong phúc mà không biết hưởng đó.


Dù Kỳ nghe xong, sắc mặt âm u, cũng lâm vào trầm tư.
Lời Công Tử Thông nói, làm cho hắn đến lúc này mới cố ép lý trí của mình nhìn thẳng lại tất cả những đãi ngộ bản thân từng có, có thể hay không, với Châu Mộ mà nói, đây đã là những điều chưa từng có tiền lệ?


Du Kỳ đã từng như tự ngược mà nghĩ rằng: Châu Mộ vốn là Thao Thiết, cho nên cậu ấy lừa mình, muốn ăn mình, hết thảy đều là giả dối.
Nhưng nghe Công Tử Thông nói xong, trong đầu Du Kỳ sinh ra một vài ý nghĩ mà có lẽ bản thân không nên có, biết đâu cậu cũng không có vô tình đến thế.


Thế nhưng, rõ ràng Châu Mộ không cần mình nữa rồi…
Du Kỳ nghĩ vậy, lại âm u liếc nhìn tên tiểu nhân ti tiện Xuân Mười Chín một cái.
……
Sau khi Du Kỳ đại diện đội rút thăm, xác định bảng và địa điểm thi đấu xong liền chuẩn bị tham gia vòng tuyển chọn đầu tiên.


Có thể thấy, trọng tài đã cắm cờ tượng trưng cho tư cách vào vòng sau ngẫu nhiên trong sân đấu, tổng cộng có ba lá, trong lúc hỗn chiến, ba đội nào có thể cầm cờ cho đến cuối thì sẽ giành được thắng lợi.


“Tiếp theo đây sẽ tiến hành vòng tuyển chọn đầu tiên của giải đấu võ tự do theo đội mà muôn người đang chú ý, các vận động viên của chúng ta chia làm năm bảng, năm sân đấu sẽ tiến hành cùng một lúc, họ đã bốc thăm để quyết định địa điểm và đối thủ của mình rồi. Danh sách chia bảng đã được hiện trên màn hình lớn, chúng ta cùng xem chút nào, đội ngũ có nhân khí cao nhất, được mong đợi nhất, là đội có Du Kì được mọi người nhất mực coi trọng của Hoa Linh, tuy rằng nghe nói gần đây bọn họ hình như có chút mâu thuẫn nội bộ, khụ, hy vọng có thể khắc phục được. Còn có cả đội của Thương Bệ bất ngờ đoạt giải quán quân ở hạng mục tám ngàn dặm nữa, không biết là có thể tạo ra kỳ tích lần nữa hay không…”


Giọng nói của người dẫn chương trình vang vọng trên sân, hàng chục vận động viên đã thủ thế chờ hiệu lệnh.


Máy quay đảo qua tất cả vận động viên, dừng lại đặc biệt lâu trên người Du Kỳ, còn cho rọ mõm của hắn một cảnh quay đặc tả, đây chính là đãi ngộ của hung thú đó, tham gia hạng mục chiến đấu cũng không được tháo ra. Trong cuộc tranh tài như này, dự thi mà còn phải mang theo cấm chế, càng nói rõ lực chiến của Dù Kỳ kinh người đến mức nào.


Phàm là đội ngũ rút trúng cùng bảng với Du Kỳ thì đều mang vẻ mặt ngượng ngịu, đội của Du Kỳ hiển nhiên đã giữ chặt một tấm vé vào vòng trong rồi. Cứ như vậy, thật ra cũng có thể tưởng tượng được, các đội khác rất có thể sẽ công kích tập thể đội của Du Kỳ.


Dù là các học sinh đang theo dõi cuộc thi, hay là các vận động viên khác thì đều không kìm nổi mà nín thở, trận đấu này thật sự quá đáng xem rồi.


Ngoài hắn ra, người xuất hiện lâu nhất trên màn hình chính là Châu Mộ. Khác với hình ảnh cậu trực tiếp bò lên lưng Du Kỳ lúc khai mạc, hiện giờ Châu Mộ và Du Kỳ cách nhau hai mét, đều trầm mặc như đang có tâm sự, làm cho người ta nghi ngờ liệu rằng trong khi thi đấu, rốt cuộc Du Kỳ sẽ giúp đỡ Châu Mộ hay không.


Trong khoảng thời gian ở Hoa Linh, rất nhiều vận động viên trường khác cũng biết đến sự tích của Châu Mộ, giờ đây đều đang hiếu kỳ nhìn bọn họ.


Khi ống kính lia đến Châu Mộ, người dẫn chương trình cũng không nói gì, chỉ chậc chậc một tiếng, lại thở dài một hơi, giống như đang cảm khái cậu ngon miệng như vậy, không biết cuối cùng ai sẽ được hưởng lợi nữa.


Theo hiệu lệnh của Tạ Như Lâm, tất cả vận động viên liền tiến vào địa điểm thi đấu của mình, sân đấu mà năm người Châu Mộ rút được là một rừng cây không quá lớn.


Màn hình lớn ở hiện trường được chia thành năm khung nhỏ, có thể thấy, vận động viên của các bảng khác ngay sau khi vào sân liền bắt đầu hỗn chiến, tranh đoạt lá cờ.


Duy chỉ có bảng của đội Du Kỳ, tất cả đều không dám hành động thiếu suy nghĩ, bước đầu tiên là mai phục tại chỗ, đứng tạm ở đây đã rồi tính sau.


Tuy nói là đấu đội, nhưng Du Kỳ lại không đi cùng đồng đội, vung tay phải lên, ngưng tụ ra một lưỡi dao gió, đơn độc tiến vào trong rừng, thoạt nhìn như muốn đi tìm các đội đang ẩn nấp để đập một trận, loại khỏi cuộc thì, chỉ là hình như hắn có hơi… tức giận nhỉ?


Thật khiến người ta muốn thắp một ngọn nến cho đối thủ của hắn, Du Kỳ trông như là đang giận gì đó, muốn phát tiết lên những người trong trận đấu.


Khán giả của Hoa Linh đang ngồi trước màn hình “a” một tiếng, so với các đối thủ đáng thương của Du Kỳ, điều bọn họ để ý hơn chính là, Du Kỳ thật sự không mang theo Châu Mộ! Du Kỳ, quả thật đã hoàn toàn vứt bỏ Châu Mộ rồi sao?


Tuy rằng đều đã lường trước được, nhưng khi cảnh này thật sự phát sinh thì vẫn làm cho mọi người xôn xao.


Yến Hành Khác đứng trên sân đấu, cười khổ một tiếng, cảm xúc của y từ trước trận đấu đến giờ, nói là bấp bênh thăng trầm thì cũng không ngoa. Lần nào ánh mắt Du Kỳ nhìn Xuân Mười Chín cũng rất khủng bố, làm cho y sợ Du Kỳ sẽ giận chó đánh mèo lên Châu Mộ.


Bây giờ xem ra, tuy rằng Du Kỳ mặc kệ Châu Mộ, nhưng chí ít cũng không làm hại cậu, đây cũng xem như là vạn hạnh trong bất hạnh đi.


Y đào một cái hố tại chỗ, thở dài an ủi nói: “Tiểu sư đệ, cậu trốn vào đây trước đi. Chúng ta chỉ cần chống cự đến khi Du Kỳ xử lý xong đối thủ là được. Cậu đừng sợ, anh thấy Du Kỳ cũng có niệm một chút tình xưa đó, bây giờ anh ta đi xử lý người khác, kỳ thật cũng coi như là đang bảo vệ chúng ta… nhỉ?”


Châu Mộ không lên tiếng, ban đầu vì tiền thưởng mà hưng phấn muốn dự thi, hôm nay lại không thấy hứng thú lắm nữa, thậm chí còn bởi vì chuyện trước lúc thi đấu mà có chút buồn bực.
Cậu nhìn bóng lưng của Du Kỳ, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Du Kỳ đánh xong trận này, áo sơ mi sẽ dính máu sao?


Một màn trước mắt làm cho Quy Hữu Kỳ có chút rục rịch, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi dưới, thăm dò nói: “Đúng đấy, hai người chúng ta vào bên trong đợi đi.”


Động tác và biểu cảm của gã thật sự quá biến thái, quá quỷ dị, Yến Hành Khác nghiêm mặt, cảnh giác nói. “Gì mà hai người, cậu muốn làm gì?”


Y lấy tay đẩy Châu Mộ về sau một chút… A, không đẩy được, Châu Mộ cúi đầu, như là đang sợ tới mức không dám nhúc nhích nữa. Hầy, không có Du Kỳ làm chỗ dựa, tiểu sư đệ lại trở lại bộ dáng nhút nhát sợ sệt rồi. Nhưng mà cũng nên sợ thật, bằng không thì cậu chính là một nhóc đần to gan rồi.


Quy Hữu Kỳ vừa hưng phấn lại hơi sợ hãi, trong sợ hãi lại có chút nóng lòng muốn thử, gã cũng nhìn thấy Châu Mộ và Du Kỳ lạnh nhạt với nhau, hơn nữa người bây giờ đang bảo vệ cho Châu Mộ là Xuân Mười Chín cũng không có trong sân đấu.


Vì Châu Mộ mà gã đã mất mặt biết bao nhiêu lần rồi! Bị ăn, bị sỉ nhục, thậm chí còn bị ép thi đấu!


Trước kia có Du Kỳ che chở, ở bên ngoài thì có Xuân Mười Chín tiếp tay, nếu bỏ lỡ ngày hôm nay, có lẽ đến khi tốt nghiệp cũng không còn cơ hội nữa. Nghĩ đến mùi hương cực kỳ mê người của Châu Mộ trong truyền thuyết, loại ý nghĩ này lại càng không kiềm chế được nữa.


Hôm nay, không phải chính là cơ hội báo thù của mình sao?
Quy Hữu Kỳ từng bước tới gần Châu Mộ, ở khoảng cách này, Du Kỳ cũng không đến mức không biết nơi này đang xảy ra chuyện gì, nhưng hắn chẳng làm gì cả, dù cho Châu Mộ có đang nhìn hắn bằng ánh mắt “xin giúp đỡ” đi chăng nữa.


Quả nhiên đúng như mình nghĩ mà.
Tốt quá rồi…
Máu muốn xông lên đến não cả rồi, Quy Hữu Kỳ hưng phấn đến run người, hoàn toàn vứt bỏ lý trí, nếu mình làm gì ở đây, thì cũng đều hợp lý hợp pháp hợp quy cả!


“Cậu khối hận không? Hử?” Đây là lần thứ hai Quy Hữu Kỳ dùng ánh mắt uy hϊế͙p͙ nhìn Châu Mộ, “Yên tâm, vì sự toàn vẹn của đội chúng ta, còn vì sự tôn trọng với chủ sở hữu là Xuân Mười Chín, tôi sẽ không ăn sạch cậu đâu. Để tôi đến nếm thử, cậu rốt cuộc là gì.”


Dù thế nào cũng không ngờ được, các đội khác còn chưa kịp làm gì bọn họ, thì trong đội đã xuất hiện nội tặc trước rồi.


Khán giả nhìn thấy cảnh này thông qua màn hình lớn thì cũng rất thổn thức, nội đấu, trong những trận đấu trước kia tuy là ít, nhưng cũng không phải là chưa từng xuất hiện.
Mà Yến Hành Khác và Từ Thiên Dịch dĩ nhiên đều là phe cánh của Châu Mộ, thấy thế thì liền tranh ra tay trước, muốn khống chế Quy Hữu Kỳ.


Nhưng trong nháy mắt, Quy Hữu Kỳ đã hóa ra mấy xúc tu thật lớn, một cái quấn lấy Yến Hành Khác, một cái đẩy Từ Thiên Dịch văng ra, cái thứ ba thì vặn vẹo bắn về phía Châu Mộ!


Ánh mắt của Yến Hành Khác, của Từ Thiên Dịch, thậm chí là của tất cả khán giả đang quan sát thông qua màn hình lớn, toàn bộ đều hướng về Châu Mộ, người thường xuyên có biểu hiện trì độn, lười biếng, thậm chí phản ứng còn không bằng một vài con người bình thường có cơ thể cường tráng, mọi người đều bày ra vẻ mặt hoặc là hâm mộ, hoặc là không đành lòng xem tiếp được nữa.


Thế nhưng, chỉ thấy Châu Mộ vẫn đang cúi đầu bỗng nâng một tay lên, tay không nắm lấy xúc tu hăng hái và mạnh mẽ kia, hơn nữa còn không tốn chút sức lực nào.


Trên xúc tu của Quỷ Đầu Ngư có phân bố một lượng lớn tế bào thần kinh, như là đại não vậy, nên có thể làm cho nó cảm nhận được hoàn cảnh xung quanh, nó vô cùng nhạy bén và linh hoạt, thậm chí còn tự phản ứng lại được. Nhưng giờ phút này gã không cách nào thoát ra được cái nắm của bàn tay trắng nõn kia, bị gắt gao bóp chặt.


Ngón tay thon dài chuẩn xác đâm vào trong bắp thịt có cấu trúc chéo thành hình chữ thập đặc thù, thoắt cái, bắp thịt nằm ngang bỗng co rút lại, đứt đoạn!
Pặc.
Xúc tu rơi xuống, giãy đành đạch trên đất.


Hệ thống thần kinh tách ra khỏi bản thể thì vẫn có thể hoạt động được trong một khoảng thời gian ngắn, giờ đây nó đang ngoan cường phản hồi lại một thông tin: sợ hãi.
“Aaaa!!!”


Quy Hữu Kỳ lúc này mới tê tâm liệt phế kêu la thảm thiết, vứt Từ Thiên Dịch và Yến Hành đi, khó có thể tin mà nâng đoạn chi còn lại lên, sau khi la xong miệng vẫn vừa thống khổ vừa mờ mịt mà khẽ hé.


Trước màn hình, mấy ngàn giáo viên và học sinh của Hoa Linh gần như cũng có chung hành động với Quy Hữu Kỳ, khóe miệng hơi hé, nhưng có một điều không giống là gã đang cảm thấy chấn động tột độ.
Đây là…
Chuyện gì thế này?


Châu Mộ lúc này mới chậm rãi giương mắt, ánh mắt đã nổi lên màu hổ phách.


Đặc tính chủng tộc của Châu Mộ đại khái có thể diễn tả bằng “nếu tôi nở rộ, con mồi tự đến”, thông thường cậu bằng lòng yên lặng ngồi tại chỗ ngụy trang thành con mồi, chờ lũ ngu tự đưa tới cửa, nếu không cần thiết sẽ không bại lộ thân phận, hoặc là, nếu dùng danh từ sinh học để nói thì chính là: giả trang*.


(*拟态: Trong sinh học, khái niệm “bắt chước” dùng để chỉ hiện tượng một loài sinh vật này có đặc điểm giống hoặc tương tự như một loài khác để bảo vệ chính nó hoặc cả hai. Đây là thuật ngữ trong sinh học tiến hóa, ở tiếng Anh là mimicry, cũng được dịch là “giả trang” hoặc “ngộ trạng”.)


Chỉ vài ngày trước, cậu thậm chí còn uy hϊế͙p͙ những người nhìn thấy chân thân của mình rằng không cho phép tiết lộ, miễn cho sau này không lừa được người khác nữa.
Nhưng giờ đây, tâm tình của Châu Mộ lại không tốt lắm.
Được rồi, đúng hơn là khá tệ.


Bực bội đến mức cậu không muốn giả vờ nữa, hình tượng sinh vật yêu tộc ‘giả trang’ có thể nói là đạt đến cấp bậc như sách giáo khoa đã duy trì được mấy tháng cứ thế liền được tháo xuống triệt để.


Châu Mộ dứt khoát giật đứt xúc tu, đi về phía Quy Hữu Kỳ, bắt đầu từ đôi mắt, mỗi một bước, cơ thể lại biến hóa thêm một chút, sau ba bước thì đã biến thành một con hung thú thân Thao Thiết sừng Giao Long.


Đây chính là chủng tộc mà Quy Hữu Kỳ muốn nếm thử, chính là chân thân mà hầu như tất cả học sinh Hoa Linh suy đoán, ngấp nghé đã lâu, đều rất kinh người, nhưng mà là ở hướng ngược lại.
Châu Mộ hung hăng giẫm lên người Quy Hữu Kỳ, phát ra tiếng gầm nhẹ——


Trong chớp mắt, hơi thở của kẻ săn mồi nằm ở đỉnh chuỗi thức ăn liền được khuếch tán ra phạm vi rộng lớn, đến cả các khán giả quan sát ngoài sân cũng nhũn chân, tựa như mình cũng đang ở trong sân đấu khủng bố kia, nỗi sợ hãi khắc cốt từ trong huyết mạch dâng trào lên, giống như từ khán giả xem kịch, bọn họ thoắt cái đã trở thành con mồi đang bị theo dõi.


Mà trên thực tế, bọn họ quả thật cũng đang nằm trong phạm vi săn mồi của con hung thú này. Dường như tất cả mọi người đều ý thức được điều này, chỉ cần Châu Mộ muốn, bọn họ dù đang ngồi ở khán đài xa xa, nhưng bản chất cũng không khác Quy Hữu Kỳ đang nằm dưới móng vuốt của Châu Mộ là bao.


“Phịch” một tiếng, là âm thanh Yến Hành Khác do khó có thể khống chế tứ chi như nhũn ra của mình mà ngồi bệt lên mặt đất, cổ họng y hoàn toàn không phát ra tiếng được nữa, trơ mắt nhìn hết thảy cảnh tượng trước mắt.


Tên cao thủ ngụy trang này lột mặt nạ ra, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đệm thịt màu hồng nhạt của mình:
“Yên tâm đi, Quy Quy, tôi cũng sẽ không ăn sạch cậu đâu.”






Truyện liên quan