Chương 25

Hắn chưa từng nếm được thứ gì ngọt ngào và mê người hơn Châu Mộ cả, dù rằng Du Kỳ đã biết thứ được cất giấu trong khoang miệng mềm mại kia chính là hàm răng sắc nhọn có thể cắn hết tất cả mọi thứ trên đời… Nguy hiểm như thế lại làm huyết dịch của hắn càng thêm sôi trào, ghen tị cùng bất an, khát vọng cùng kiêng dè, tất cả hòa hợp lại với nhau, làm cho hắn nóng lòng muốn khám phá, vừa gấp gáp lại vừa đắm chìm.


Cho dù đã bị gông xiềng nhiều năm như vậy, nhưng sâu bên trong, Du Kỳ vẫn là hung thú, thoáng chốc như đã hoàn toàn bùng nổ. Hai tay ôm chặt lấy Châu Mộ, muốn khảm cậu vào trong ngực mình, hình dạng con người khiến cho động tác này càng trở nên khác thường.


Hai mắt Châu Mộ trợn tròn, không phản ứng kịp khoảng chừng mười giây, có ý gì đây?


Tay cậu còn đang đặt ở cổ họng Du Kỳ, năm giác quan nhạy bén khiến cậu có thể cảm nhận được hô hấp của Du Kỳ, ngày thường hay lấy một địch mười không có nghĩa là Châu Mộ chỉ biết dùng vũ lực, nếu như muốn, cậu hoàn toàn có thể giống như lúc chặt Hổ Ưng mà thuận theo bắp thịt, xé toạc Du Kỳ bằng tay không một cách hoàn hảo!


Nhưng trong mười giây này, Châu Mộ cảm nhận được có một cảm giác xa lạ đang dần thức tỉnh, ngón tay hơi cong đặt ở cổ họng Du Kỳ cũng bất tri bất giác buông lỏng ra…


Châu Mộ ngửi được mùi máu từ vết thương nhỏ bị rọ mõm của Du Kỳ quẹt qua, cậu tỏa ra một mùi hương ngọt ngào. Động tác của Du Kỳ lập tức trở nên mạnh bạo như là phong ba bão táp, giống như một con thú đã rời xa chủ nhân quá lâu.




Cuối cùng Châu Mộ cũng phân biệt được điểm khác biệt giữa cảm xúc trên người Du Kỳ và sự thèm ăn là gì rồi, thế nhân nói rằng hung thú Du Kì bị lục dục quấn thân, thích giết chóc, nhưng lại không thấy được một mặt yêu thương cuồng nhiệt của nó.


Đây chính là lý do vì sao Du Kỳ muốn “tấn công” mình. Giải được câu đố này xong, cảm xúc tệ hại mấy ngày nay dường như cũng được thả lỏng theo, Châu Mộ dần đắm chìm, thoải mái như là đang dầm mưa phùn, như là tiếng lá rụng rì rào không ngớt.


Cũng không biết rốt cuộc là do chưa thành thạo, hay là do bản tính của Thao Thiết lại tác quái, răng nhọn của cậu vô thức cọ rách phần đỏ non mềm, một giọt máu chảy ra từ miệng vết thương mới, bị Châu Mộ lấy đi. Đầu Du Kỳ lập tức như là pháo hoa nổ tung, mưa bão ập đến.


Nụ hôn nồng nhiệt thấm đẫm máu đào dưới hàm răng sắc bén khiến cho hai người càng thêm say đắm…
Quên mất vẫn đang giận hờn, vẫn còn đủ loại mâu thuẫn, dùng phương pháp nguyên thủy nhất để xác định, nhận lấy nụ hôn này, hoặc là giết anh đi.
Trên không truyền đến âm thanh flycam đang di chuyển.


——Khi hai người lăn xuống sườn núi, tiến vào bụi rậm, khán giả đều rất hoảng loạn. Thao Thiết đại chiến với Du Kì, đừng nói đến sinh viên chuyên ngành bình thường, đến cả sinh viên chuyên ngành chiến đấu mấy trăm năm nay cũng chưa chắc có cơ may để nhìn thấy trận thực chiến có cấp bậc như này đâu.


Bọn họ cùng lăn xuống, còn lưu loát phá đi vài chiêu của nhau, quả nhiên hung thú đánh nhau với hung thú thì mới đáng xem, Thao Thiết đánh với các học sinh khác thì đều là một ngoạm xong chuyện.


Các máy quay cố định không quay được tình hình trong bụi rậm, hai người cũng không nhảy ra ngoài, tuân theo ý nguyện của khán giả, flycam liền hạ thấp độ cao, vào trong bụi rậm tìm kiếm.


Độ cao càng ngày càng thấp, đã có thể nhìn thấy màu sắc quần áo của hai người họ từ kẽ hở của những nhành cây, dường như vẫn đang quấn lấy, chiến đấu với nhau.
Khán giả căng thẳng nhìn chăm chú.


Nhưng thoáng cái, một luồng gió được ném ra, không biết là vô tình hay cố ý mà chém flycam thành hai nửa, cứ thế khung cảnh liền vụt tắt, trở lại viễn cảnh…
Một lúc lâu sau.


Du Kỳ hơi tách ra khỏi Châu Mộ, hắn nghe được động tác, nghe thấy âm thanh của Châu Mộ, cậu cũng đang say đắm như mình, khi hắn nhìn thấy ánh mắt Của Châu Mộ, vẫn là đôi mắt mỗi thời mỗi khắc đều minh mẫn sáng ngời của một thợ săn… Chỉ có đáy mắt là đã nhiễm chút màu sắc khác thường, nhưng điều này cũng đủ để chứng minh được, là Châu Mộ cũng thích.


Du Kỳ lấy được dũng khí, hắn nhìn Châu Mộ, hỏi: “Ở trong lòng em, anh và Thương Bệ không giống nhau, đúng không?”


Châu Mộ được dạy rằng không nên nói sự thật với con mồi, đừng để bọn họ thấy mình có thể đoán được ý đồ của cậu, nhưng tại giờ khắc này, Châu Mộ suy tư ba giây, nói ra sự thật: “Đúng vậy.”


Kỳ thật lúc ở Kim Uyển, chân tướng này cũng không khó để tìm ra được, chỉ là giờ đây Du Kỳ mới dám hỏi, Châu Mộ mới bằng lòng nói. Đúng thế, cậu đã suy nghĩ kỹ rồi, quả thật là không giống Thương Bệ, cũng không giống với Công Tử Thông.


Cậu sẽ không chia cho Công Tử Thông ăn, càng sẽ không tha cho thức ăn đã tự mình đưa đến cửa.


Cả người Du Kỳ giống như được ngâm nước nóng đến ấm áp, trái tim trống rỗng rốt cuộc cũng đã căng đầy trở lại, lúc mà Châu Mộ dùng lời nói quen thuộc để an ủi Thương Bệ, hắn thật sự rất sợ Châu Mộ mà mình nhìn thấy cũng chỉ là kỹ năng diễn xuất, là mánh khóe cao minh của một tay thợ săn giảo hoạt, loại cảm giác đó gần như đã sắp bức điên hắn.


Hắn không để ý rốt cuộc là bắt đầu như thế nào, lại từ lúc nào mà bản thân từ thức ăn chuyển mình thành một định nghĩa khác.


“Anh thích em, rất thích em…” Du Kỳ nâng mặt Châu Mộ mổ một cái, ngón cái ấn vào môi dưới của cậu, “Nếu có một ngày em muốn ăn anh, xin em cũng hãy bắt đầu từ nơi này.”
Nghe Du Kỳ nói ra chữ thích này, ánh mắt Châu Mộ lại càng sáng hơn.


Cậu vừa nếm được máu tươi của Du Kỳ, hương vị cũng rất ngon, nhưng Châu Mộ lại để ý đến một cảm giác thỏa mãn mới mẻ khác mà mình mới được trải nghiệm hơn.


Cậu từng nhìn thấy dáng vẻ khi Du Kỳ nói “đừng sợ tôi” với mình, hắn thản nhiên lộ ra chỗ hiểm, làm cho cậu khiếp sợ không thôi, sao lại có một con hung thú khi không bị uy hϊế͙p͙ mà vẫn chủ động làm như vậy, Châu Mộ trước giờ chỉ luôn dựa vào uy hϊế͙p͙ để khiến những yêu tộc khác tự dâng hiến sinh mệnh của mình lên mà thôi.


Mà giờ đây, sau khi biết được thân phận của cậu, Du Kỳ vẫn lựa chọn hoàn toàn thần phục.
Châu Mộ ngồi dậy, cậu ngồi lên thắt lưng Du Kỳ, cúi đầu khẽ hôn lên vết thương trên môi dưới của hắn, một lời hai nghĩa: “Em đồng ý với anh.”
……


Dưới sự chờ đợi của toàn bộ khán giả, bụi cây cuối cùng cũng đã chuyển động, một cái móng vuốt xuất hiện đầu tiên.
Là Du Kì!


Không phải chớ, không phải chớ, lúc lăn xuống vẫn là hình người, đánh đến nỗi trở về nguyên hình luôn rồi, hơn nữa thế là Du Kì đánh thắng Thao Thiết rồi sao?
Một cái flycam khác trong sân lúc này mới nơm nớp lo sợ hạ thấp độ cao, kéo gần để quay lại cảnh này.


Yến Hành Khác đứng ở phía trên nhìn thấy cảnh này, hai mắt đều mở to, không thể nào được, y tin chắc độ hung tàn của Châu Mộ là nằm ở mức độ mà mình chưa từng nhìn thấy, đừng nói đến Du Kì vẫn còn đang bị cấm chế, dù là không có, cũng không chắc là sẽ đánh thắng được Châu Mộ đâu.


Thế nhưng, nếu như Châu Mộ thắng, theo như cách mà cậu thường làm, Du Kì sẽ không đời nào mà còn toàn vẹn được cả?


Khán giả chỉ cảm thấy tất thảy mọi thứ dường như đều đã chậm lại… Í, không đúng, là đạo diễn hình ảnh quay chậm lại thật, đầu Du Kì chầm chầm lộ ra từ trong bụi cây, lúc này mọi người liền bắt đầu xôn xao.
Rọ mõm đâu mất rồi!


Phù văn cấm chế của Du Kì là thầy Tay tự vẽ, thế mà hiện giờ lại bị giải đi rồi, từ đó có thể thấy được vừa rồi hai người họ đánh nhau kịch liệt đến độ nào, Du Kì bùng nổ rồi, còn vùng ra được khỏi cấm chế, cho nên mới đánh thắng Thao Thiết sao… Lợi hại thật đó.


Chỉ là vừa rồi động tĩnh bên trong hình như không lớn đến thế, điều này khiến cho người ta càng thêm tò mò, rốt cuộc đã đánh như nào, hắn có thể đánh Thao Thiết nhuần nhuyễn đến vậy sao? Tuy rằng dao gió của Du Kỳ quả thật là rất sắc bén.


Tất cả những nghi hoặc này đã được giải đáp khi mà Du Kỳ hoàn toàn bước ra.


Chỉ thấy Du Kỳ hóa thành nguyên hình, bước ra khỏi bụi rậm, Châu Mộ vẫn ở hình người cưỡi trên lưng hắn, cơ thể so với hung thú mà nói thì khá là nhỏ nhắn, nhưng không ảnh hưởng đến việc cậu thong dong điều khiển hắn, trong tay còn cầm một cái rọ mõm bị rách, cơ thể cũng hơi phập phồng theo động tác di chuyển của Du Kỳ.


Cậu liếc mắt nhìn flycam, tuy là ngửa đầu qua nhìn, nhưng điệu bộ nhàn nhã như đang nhìn xuống hết thảy, cơ thể không hề bị thương, không giống như vừa mới có một trận đại chiến, nhưng giờ phút này, quả thật thứ cậu đang cưỡi nghiễm nhiên là Du Kì sau khi đã được thuần phục…


Không bị rọ mõm trói buộc, nhưng Du Kỳ thoạt nhìn lại rất an phận thủ thường.
Khán giả lại rơi vào một trận trầm mặc phạm vi rộng lần nữa, khó có thể diễn tả được sự chấn động trong lòng bọn họ bây giờ.
Cho dù là Du Kì, ở trước mặt cậu ta thì cũng không đỡ nổi một đòn sao?


Ánh mắt Châu Mộ lại di chuyển lên sườn núi, dường như cũng nhớ tới việc mình vẫn còn những đối thủ khác, cậu ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi dưới, nói: “Chúng ta tiến hành cho xong trận đấu đi, muốn chọn ra top 3 đúng không, để tôi nghĩ xem, ai có thể vào vòng trong đây nhỉ…”






Truyện liên quan