Bàn Tròn Trí Mạng

Chương 56: Bắt nạt kẻ ăn vạ

Chuyển Ngữ: AnhTuc712.
*Nguyên văn cụm từ là 碰瓷 (HV: bính từ; 碰 bính: đụng, va phải; 瓷 từ: sứ), là thuật ngữ của dân buôn đồ cổ, chỉ việc những kẻ gian thương hay để những món đồ sứ dễ vỡ ở chỗ dễ thấy, dễ bị va chạm, hễ có ai sơ ý làm vỡ là nhảy ra bắt đền.


Ngày nay, từ này dùng để chỉ những thành phần hay dàn cảnh tai nạn, thích nhảy ra trước đầu xe ở đường lớn giả bộ bị ô tô va phải hòng moi móc tiền bồi thường từ chủ xe. Nghe nói bây giở ở các thành phố lớn có hẳn một biệt đội "hàng cố-ý-dễ-vỡ" chuyên nghiệp luôn đó.


Hiện tượng này mới xuất hiện gần đây thôi (2015).


Không ai ngờ cái cớ hôm qua Tề Tư Viễn tùy tiện lấy giải thích cho hành vi đùa nghịch con mắt của mình lại ứng nghiệm nhanh như vậy. Người phụ nữ trung niên mặc váy công sở đứng trước cửa WC nữ hẳn là giáo viên Giang đại. Mắt phải chị ta không trang điểm, nhưng mắt trái lại đánh phấn theo phong cách thiếu nữ babi. Bốn người Giang Vấn Nguyên không hề xa lạ với con mắt kia, nó chính là kiệt tác từ tay Tề Tư Viễn.


Lữ Kỳ Diệu bắn lưỡi dao Thụy Sĩ theo phản xạ có điều kiện, muốn đánh đòn phủ đầu lên đôi mắt người phụ nữ nhưng bị Giang Vấn Nguyên ngăn lại. Giang Vấn Nguyên không hề hoang mang nói với người phụ nữ trung niên: "Chắc ngài là giáo viên trong trường, xin hỏi nên xưng hô thế nào? Chúng tôi là công nhân trang trí nội thất thư viện, nhận nhiệm vụ của đốc công đến kiểm tra tu sửa cửa WC. Cô nhìn xem, không phải chúng tôi đang tháo bỏ cửa bị hư sao?"


Người phụ nữ trung niên đẩy gọng kính trên mũi, không trả lời thân phận của mình, tiếp tục dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm Giang Vấn Nguyên. Chị ta hình như không phát hiện mắt trái mình bị trang điểm, cộng thêm kỹ năng diễn xuất tự nhiên của Giang Vấn Nguyên, chị ta không hề ý thức được mình bị lộ rồi.




"Xem ra cô giáo vẫn nghi ngờ chúng tôi. Nhưng lúc đốc công bảo chúng tôi đến sửa cửa cũng không đưa giấy tờ gì chứng minh cả." Giang Vấn Nguyên chỉ vào cánh cửa dựa vào bồn rửa và gian WC trống rỗng, "Nếu không thì vầy đi, xin cô giáo chờ một lát, sau khi chúng tôi sửa xong cửa sẽ dẫn cô đến tìm đốc công, anh ấy nhất định sẽ làm chứng cho chúng tôi!"


Người phụ nữ trung niên ngoài cười nhưng trong không cười: "Tôi còn có việc, không rảnh chờ các người sửa cửa rồi lại đến tìm đốc công. Giang đại có lao công và thợ sửa chữa ký hợp đồng lao động hẳn hoi, không cần người ở ngoài đến sửa. Mời các người rời khỏi đây!"


Giang Vấn Nguyên khó xử nhìn người phụ nữ, vẫn không chịu rời khỏi, "Phát lương cho chúng tôi là đốc công, đốc công bảo chúng tôi đi sửa cửa, nếu không làm xong sẽ bị trừ lương. Cô muốn chúng tôi đi cũng được, nhưng ít nhất cô phải nói cô là ai, nếu đốc công hỏi chúng tôi sao không làm việc còn có cái để minh chứng rằng chúng tôi không lười biếng."


Người phụ nữ trung niên mất kiên nhẫn: "Tôi là chủ nhiệm lớp 11, họ Thu. Nếu đốc công các cậu có nghi ngờ gì thì bảo anh ta đến tìm tôi. Bây giờ mấy người có thể đi chưa?"
"Không thành vấn đề!" Giang Vấn Nguyên đi về phía cửa WC, cầm theo cửa gian vừa bị gỡ xuống, khiêng lên lấn sang chỗ người phụ nữ.


Chủ nhiệm Thu bị ván cửa làm lùi vài bước, tránh khỏi cửa WC, "Cậu làm gì vậy!"
Giang Vấn Nguyên hơi nghiêng cửa, ló đầu ra từ sau ván nhìn chủ nhiệm Thu, "Cô Thu à, ngại quá, chưa đụng phải cô chứ. Đây là hai cánh cửa chúng tôi tháo xuống, gắn lại xong chúng tôi sẽ đi.


Chủ nhiệm Thu không thể nhẫn nhịn nữa, từ cổ họng phát ra âm thanh điên cuồng như quái vật đang gầm rú, "Hai cái cửa này các người không cần quan tâm, bây giờ đi ngay cho tôi!"


Giang Vấn Nguyên quay đầu cho ba người Đan Hiểu Nhiễm một ánh mắt, cậu ra khỏi WC, tiếp tục đẩy ván cửa về phía chủ nhiệm Thu. Chờ khi ba người rời khỏi phạm vi công kích của chị ta, Giang Vấn Nguyên mới dựa cửa lên tường ngoài nhà vệ sinh, nói với chủ nhiệm Thu: "Chúng tôi đi trước. Cô thu, tạm biệt!"


Bốn người Giang Vấn Nguyên đi xuống cầu thang dưới ánh mắt khủng bố của chủ nhiệm Thu, rời khỏi khu dạy học. Giang Vấn Nguyên đứng chỗ bồn hoa dưới lầu, ngẩng đầu mặt đối mặt với chủ nhiệm Thu ở hành lang lầu năm, mắt trái chị ta vẫn bị trang điểm thiếu nữ, không thể khôi phục lại ban đầu. Giang Vấn Nguyên thu hồi ánh nhìn, nói với ba người còn lại: "Chúng ta về ký túc xá trước đi."


Họ nhanh chóng trở về, khóa cửa lại.
Đan Hiểu Nhiễm chân mềm nhũn ngồi vào ghế, trong lòng vô cùng hoảng loạn, không nhịn được mở video lên, sau khi xem mười mấy giây thì dần bình tĩnh lại, "Mắt chủ nhiệm Thu sao lại vậy!"


Tề Tư Viễn thú vị nhìn ảnh chụp lén chủ nhiệm Thu trong điện thoại. Đáng tiếc ảnh này thuộc về trò chơi Bàn tròn, thứ mang ra ngoài chỉ có rối và vàng bạc, sau khi rời khỏi tấm ảnh này sẽ biến mất, nếu không hắn nhất định phải lưu nó lại.


Tề Tư Viễn quan sát ảnh chụp cẩn thận, đưa ra kết luận, "Mắt trái chị ta hoàn toàn nằm trên mặt, không có cảm giác lồi lên, cơ bản hẳn là bị con mắt trái trang điểm thay thế hoàn toàn. Chủ nhiệm Thu là giáo viên chủ nhiệm 11, phòng hành chính nằm ở lầu 3, nếu có tuần tra cũng sẽ không đến tận lầu năm, chúng ta ở WC nữ lầu năm cũng không hề gây ra động tĩnh quá lớn. Có lẽ chị ta phát hiện chúng ta ở đó là dựa vào con mắt tráu bất thường kia."


Lữ Kỳ Diệu vẫn còn nắm đao Thụy Sĩ, cô bé vừa thu đao vừa hỏi Giang Vấn Nguyên: "Anh Trần Miên, tại sao lúc ở WC anh lại ngăn em tấn công chị ta? Mắt chị ta có thể bị thay thế nhưng cơ thể thì không, chúng ta có thể khống chế chị ta."


Giang Vấn Nguyên lắc đầu, Lữ Kỳ Diệu rất dễ kích động với con mắt đã giếŧ Lữ Anh Kỳ. "Còn nhớ vấn đề chúng ta vừa thảo luận không, học sinh nguyền rủa Mục Miên Miên ở lầu năm tại sao không bị giếŧ? Trạng thái của chủ nhiệm Thu chính là đáp án, mắt nữ sinh kia có thể đã bị thay thế. Người có thể đổi mắt căn bản không thể gọi là người sống được. Mục Miên Miên nhảy lầu đã qua ba tháng, em cho rằng chỉ mình chủ nhiệm Thu bị thay mắt sao? Khống chế chị ta có lẽ không khó, nhưng bứt dây động rừng sẽ rước họa vào thân."


Lời Giang Vấn Nguyên nói nhắc nhở Lữ Kỳ Diệu, cô bé mở to mắt, "Em nhớ Trình San không đúng chỗ nào rồi. Mắt chị ta cứ kỳ kỳ, em cứ thấy đã gặp ở đâu rồi. Hôm qua lúc bị nhốt trong phòng vệ sinh, con mắt thứ nhất bị đâm rất giống mắt phải của chị ta."


Tề Tư Viễn buông điện thoại, hôm qua hắn tiếp xúc riêng với Trình San một lúc nhưng không chú ý tới mặt cô ta, không ấn tượng sâu lắm với diện mạo người này. Tề Tư Viễn cẩn thận hồi tưởng lại, đúng vậy, sáng nay ngũ quan cô ta có cảm giác không khỏe lắm nên hắn mới thấy ánh mắt Trình San không đúng. "Bây giờ chúng ta phải đề phòng, chỉ sợ chuyện không ngừng lại ở giáo viên Giang đại, công nhân trang trí thư viện mà còn muốn cả người chơi."


Tính sơ ra, nguy hiểm ẩn giấu họ phải đối mặt là hơn 1800 người ở Giang đại. Không khí trong ký túc xá trở nên khá trầm trọng.


Giang Vấn Nguyên vỗ tay hấp dẫn sự chú ý của ba người, "Hiện tại là lúc kiểm tra kỹ năng diễn xuất của mọi người, không cần ảnh đế ảnh hậu hay đạt giải Oscar, chỉ cần nhớ "chúng tôi không phát hiện mắt bạn bị thay thế đâu" là được. Con mắt thiếu nữ đó tẩy trang cũng chưa làm đã không chờ được đến tìm chúng ta, có thể thấy được nó không thông minh lắm. Nhưng phạm vi bao phủ của chúng cực lớn, lúc nào chúng ta cũng có khả năng bị nó giám sát. Chúng ta tạo quy ước đi, nếu nghi ngờ ai đó bị thay mắt thì giơ ngón cái tay trái khen người đó một câu. Bắt đầu từ lúc tôi nói xong lời này, cấm thảo luận hay viết gì về đề tài "mắt có thể bị thay", đến khi tôi giơ ngón cái tay phải bỏ lệnh cấm."


Sau khi Giang Vấn Nguyên quy định rõ ràng thì lấy hai phần báo cáo công tác hôm qua họ lấy từ văn phòng ra. Cậu chia báo cáo làm bốn phần, chia mỗi người một phần, "Lọc ra toàn bộ báo cáo về Mục Miên Miên và Tư Đồ Khiêm, xem có thể tìm được mối liên hệ nào giữa họ không."


Giang Vấn Nguyên cầm phần tài liệu của ban 10 lớp 11.
Mục Miên Miên nửa học kỳ sau mới lên làm ủy viên văn nghệ, nhiệm vụ phụ trách bảng tin sau lớp học và tổ chức hoạt động vui chơi giải trí. Mỗi năm học ở mục thông báo đều có bảng tin, mỗi tuần đổi một lần, do ủy viên văn nghệ thay phiên phụ trách.


Mục Miên Miên có thể làm ủy viên văn nghệ chắc chắn có cơ sở hội họa viết lách vững chắc. Tư Đồ Tĩnh là người có tiếng ở ban 10 khối 11, Mục Miên Miên làm ủy viên chắc chắn rõ ràng thân phận học sinh nghệ thuật của cô ta. Đều sáng tác nghệ thuật, Mục Miên Miên biết rất rõ sự vất vả khi sáng tác, tại sao lại cầm bình chưa đóng nắp đi ngang khi Tư Đồ Tĩnh đang xem phác họa, còn đùa giỡn ầm ĩ? Nếu lúc đó Mục Miên Miên đóng nắp chai hoặc không cười đùa, chỉ cần làm được một thứ thì trò cười kia sẽ không phát sinh.


Giang Vấn Nguyên hơi nheo mắt, cậu ngửi được mùi âm mưu.


Cậu tiếp tục tìm tài liệu liên quan đến Mục Miên Miên. Giang Vấn Nguyên đang đặt trọng điểm lên môn thể dục, hội thi điền kinh mừng quốc khánh Mục Miên Miên tham gia hai hạng mục, nhảy sào và ném lao. Tuy cả hai không quan hệ gì đến bóng chuyền, nhưng môn nhảy sào rất khó, Mục Miên Miên còn có thể được hạng tư nữ toàn khối môn ném lao, đủ chứng minh cô có năng lực vận động và cảm thụ phương hướng khá tốt.


Nhưng theo lời Tư Đồ Tĩnh, lần kế tiếp hai người va chạm, Mục Miên Miên biểu hiện vô cùng kém trong nhóm bóng chuyền, kho phát bóng còn đánh vào gáy cô ta. Điều này hoàn toàn mâu thuẫn với biểu hiện trong ngày hội thể thao.


Khi Giang Vấn Nguyên vẫn còn suy nghĩ rốt cuộc là Tư Đồ Tĩnh nói dối hay Mục Miên Miên có ẩn tình nào đó thì Tề Tư Viễn đã ném một tờ giấy lên bàn cậu, "Vừa rồi cậu nói Mục Miên Miên là ủy viên văn nghệ? Học kỳ 1 Tư Đồ Khiêm đảm nhiệm vị trí hội trưởng hội văn nghệ, học kỳ sau mới từ chức. Mỗi năm giang đại đều tổ chức văn nghệ buổi tối Tết Nguyên Đán, thời gian đó ủy viên văn nghệ toàn trường thường xuyên đến hội học sinh họp. Tư Đồ Khiêm là hội trưởng, Mục Miên Miên là ủy viên văn nghệ, họ chắc chắn có cơ sở tiếp xúc nhau!"


Điểm mấu chốt đây rồi.
Nếu giai đoạn Tết Nguyên Đán kia Mục Miên Miên rơi vào bể tình, yêu Tư Đồ Khiêm đến hết thuốc chữa, thì hai lần mâu thuẫn của cô và Tư Đồ Tĩnh đã thông suốt rồi ——


Tư Đồ Khiêm là con riêng, chỉ cần Tư Đồ Tĩnh không mắc sai lầm thì quyền thừa kế nhà Tư Đồ vĩnh viễn sẽ không đến tay Tư Đồ Khiêm.


Mục Miên Miên chỉ là nữ sinh gia cảnh bình thường, với năng lực của mình thì không cách nào giải quyết phiền não của Tư Đồ Khiêm. Mục Miên Miên kiếm tẩu thiên phong nghĩ ra ý tưởng ngu ngốc tự tổn thương 1000 để hại được địch 800, muốn dùng chuyện sỉ nhục trong trường để bôi đen Tư Đồ Tĩnh với làm ra hai lần mâu thuẫn đó. Chỉ e khi Mục Miên Miên nghĩ ra ý tưởng này cũng không ngờ cái giá chân chính mình phải trả lớn thế nào.


Mục Miên Miên ngu ngốc không thể hiểu nổi, nhưng Giang Vấn Nguyên tất nhiên không nghĩ nguyên nhân tấn bi kịch này nằm trên người cô.


Không thể nghi ngờ, đầu sỏ của mọi chuyện là Tư Đồ Khiêm. Hai lần Mục Miên Miên trêu vào Tư Đồ Tĩnh, dù không biết lần đầu nhưng chắc chắn có thể ngăn cản lần thứ hai xảy ra. Một khi Tư Đồ Khiêm có hảo cảm với Mục Miên Miên khẳng định sẽ ngăn cản loại chuyện lợi dụng Mục Miên Miên này. Nhưng Tư Đồ Khiêm không có, còn cảm thấy Mục Miên Miên có giá trị lợi dụng mới cố ý kể chuyện phiền não của mình, dụ cô gây phiền phức cho Tư Đồ Tĩnh.


Tư Đồ Tĩnh ban đầu không hề phản ứng, mức độ Mục Miên Miên bị sỉ nhục lại liên tục tăng cao, tám chín phần mười là tác phẩm của Tư Đồ Khiêm. Đáng tiếc Mục Miên Miên không cảm kích chuyện này, khi Tư Đồ Tĩnh muốn giúp cô chuyển trường đã thẳng thừng từ chối. Lúc đó trong lòng Mục Miên Miên nghĩ chỉ còn một bước nữa thôi là Tư Đồ Tĩnh bị bôi nhọ hoàn toàn rồi, vả lại cô cũng không muốn tách khỏi Tư Đồ Khiêm.


Trên đó chỉ là suy đoán của Giang Vấn Nguyên, về chuyện Mục Miên Miên nhảy lầu tự sát cậu vẫn còn điểm chưa sáng tỏ.


Nếu mục đích Mục Miên Miên muốn là tự rước sỉ nhục vào mình, chịu khổ càng nhiều thì thanh danh Tư Đồ Tĩnh càng nát, Tư Đồ Khiêm có khả năng cũng ở trong. Trong quá trình bị bắt nạt, Mục Miên Miên đạt được cảm giác tự thỏa mãn chắc chắn sẽ không mất mục đích sống.


Từ khi Tư Đồ Tĩnh giúp Mục Miên Miên chuyển trường bị từ chối, đến tận khi Mục Miên Miên nhảy lầu cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Tại sao Mục Miên Miên muốn tự sát? Chẳng lẽ tất cả là một âm mưu?


Muốn tra rõ sự thật còn cần thêm nhiều manh mối và bằng chứng nữa. Khi bốn người Giang Vấn Nguyên thu thập tốt báo cáo công tác, rời khỏi ký túc xá lần nữa đã tới giờ cơm trưa.


Học sinh lớp 10, 11 từ phòng học túa ra, nữ sinh thân thiết kéo tay nhau, nam sinh quàng vai bá cổ vui cười đùa giỡn, cùng nhau đi đến nhà ăn. Hình ảnh thanh xuân ngập tràn này trong mắt họ là một hình dạng hoàn toàn khác, giữa những thanh thiếu niên kia đôi khi sẽ có những khuôn mặt cứng đờ đảo qua đảo lại, cặp mắt chết có hai hàng máu chảy dài, dùng ánh mắt oán hận độc ác nhìn chằm chằm bọ họ...


Giang Vấn Nguyên thấy Tư Đồ Tĩnh trong đám đông đang đi về nhà ăn, cô đi được một nữa thì ngừng lại, chuyển sang hướng cổng trường. Tư Đồ Tĩnh không ở ký túc xá, buổi trưa và buổi tối sẽ về nhà, có tài xế phụ trách đưa đón.


Không nhiều lời, bốn người Giang Vấn Nguyên ăn ý đuổi theo. Người chơi không thể rời trường, mà Tư Đồ Tĩnh đã ra khỏi cổng, người duy nhất có cơ hội tiếp xúc với Tư Đồ Khiêm hẳn cũng chí có người nhà Tư Đồ.


Quả nhiên khi Tư Đồ Tĩnh đến, một người nam cao gầy anh tuấn mặc trang phục ở nhà bước ra từ siêu xe, mở cửa sau cho Tư Đồ Tĩnh. Khuôn mặt đó giống y hệt ảnh thẻ trong hồ sơ của Tư Đồ Khiêm.


Khoảng cách nhóm Giang Vấn Nguyên và hai người đó khá xa, không nghe rõ lắm họ đang nói gì. Giang Vấn Nguyên muốn ra cổng nhưng bỗng cảm thấy lạnh, cậu nhìn sang bên cạnh, nữ sinh tóc dài mặc đồng phục lại xuất hiện lần nữa, dưới chân không có bóng. Lúc này không chỉ có mình cậu, ba người Đan Hiểu Nhiễm cũng thấy.


Nữ quỷ im lặng đứng tại chỗ, đầu lại ngẩng cao hơn lần trước Giang Vấn Nguyên nhìn thấy một chút, cằm, mũi và môi lộ ra sau tóc mái thật dài. Tuy không nhìn rõ hoàn toàn, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, nó chính là Mục Miên Miên đã nhảy lầu tự sát.


Đôi mắt sâu hút khuất sau lớp tóc dày nhìn chằm chằm ——
Tư Đồ Khiêm và Tư Đồ Tĩnh.
...