Bàn Tròn Trí Mạng

Chương 78: Tôi nghi ngờ anh

Chuyển ngữ: AnhTuc712.
Bố cục bên trong như lời Tả Tri Ngôn kể với cậu.


Không gian tổng thể bên trong là hội trường chữ nhật hợp quy cách, chia làm hai phần, cách cửa xa nhất là sân khấu biểu diễn chiếm một phần ba hội trường. Lúc này trên sân khấu hình cung xếp ba hàng ghế, tổng cộng 30 cái, mỗi ghế đều đặt một nhạc cụ thuộc về dàn nhạc diễu hành.


Hai phần ba không gian còn lại là thính phòng cho khán giả. Thính phòng đối diện cửa dư ra một lối nhỏ, hai bên lối đi xếp hai hàng ghế ngay ngắn(*hình), ước chừng hai trăm cái.


*AT: Là loại ghế xếp giống vậy nha.


Bố trí của hội trường âm nhạc rất bình thường, thứ không bình thường là trạng thái của nó. Sáu xác chết nằm rải rác ở những vị trí khác nhau bên trong, hướng mặt lên sân khấu đóng vai thính giả. Giang Vấn Nguyên đi dọc theo đường đi đi qua thi thể sáu người chơi.


Ba người xem kỷ yếu lớp 76 ngồi ở hàng ghế sau bên tay trái Giang Vấn Nguyên, từ vết máu lê trên đất có thể đoán được họ tự mình bò đến, tự mình ngồi lên ghế, chờ đợi phút lìa đời. Họ xếp thành một hàng, dưới chân là vũng máu đọng lại.




Xác Liên Thành và Trương Thiết Ngưu bị người khác mang vào, hơn nữa khi bị đem đi đã biến thành thi thể cứng đờ. Họ đang ngồi ở giữa thính phòng, dáng vẻ cứng ngắc mất tự nhiên.


Duy có thi thể Kim Hâm là đặc biệt nhất. Xác hắn và Chu Chương đều ngồi ở hàng ghế đầu tiên, hơn nữa trên tay họ đều cầm nhạc cụ. Điểm khác nhau lớn nhất của cả hai là Kim Hâm đã chết.


Giang Vấn Nguyên chịu đựng cảm xúc tiêu cực cuộn đến như dời non lấp bể, chịu cơn đau đddaaufvaf ghê tởm mãnh liệt đi đến trước mặt Chu Chương. Chiến đấu với ô nhiễm tinh thần đã làm Giang Vấn Nguyên hao hết tâm sức, không cách nào suy nghĩ lý do khách sáo gì nữa, đơn giản thô bạo hỏi: "Chu Chương, anh định tự sát?"


Mới đầu căn bản Chu Chương không để ý đến Giang Vấn Nguyên, toàn tâm toàn ý chỉnh lại dây cung đàn mình. Mãi đến khi Giang Vấn Nguyên lặp lại năm lần, anh ta đột nhiên trở nên thô lỗ, mắng một tràng: "Cậu bệnh tâm thần à? Hỏi ngu vậy! Cút được bao xa thì cút đi, đừng quấy rầy tôi chỉnh đàn!"


Sau khi đã chịu ô nhiễm tinh thần, Chu Chương lúc này đã không còn là Chu Chương bước vào hội trường. Thái độ hòa nhã của anh ta biến thành giận dữ, nhưng lại không có khuynh hướng tự sát mà cực lực chờ mong dàn nhạc biểu diễn.


Chiến đấu với ô nhiễm tinh thần làm đầu Giang Vấn Nguyên đau đớn kịch liệt, đến mức tầm nhìn cậu xuất hiện điểm trắng xám như tuyết TV. Nhưng Giang Vấn Nguyên vẫn còn rất nhiều nghi ngờ, dùng rối xử lý trạng thái khác thường quá sớm sẽ có khả năng rất cao lại bị lại lần nữa. Giang Vấn Nguyên quyết định tiếp tục kiên trì chịu đựng, chờ đến khi không chịu nổi nữa thì lui về khu vực an toàn sử dụng rối.


Giang Vấn Nguyên dọc theo hàng ghế đầu, chậm chậm đi đến chỗ Kim Hâm. Cậu ta khác hẳn Chu Chương, họ đều cầm nhạc cụ nhưng Kim Hâm đã chết rồi. Cậu ta khác với những người chết còn lại, cậu ta là người duy nhất cầm nhạc cụ trong tay.


Kim Hâm như một thứ độc nhất, cậu ta khác với Chu Chương, cũng khác với những cái xác khác, là tồn tại đặc thù trong hội trường. Kim Hâm không phải bị mang vào sau khi chết, vũng máu dưới chân cậu ta còn lớn hơn của ba người xem kỷ yếu, ranh giới rõ ràng, không có dấu vết bị động tay qua. Địa điểm tử vong của Kim Hâm là hội trường, cậu ta ngồi trên ghế, chết vì thanh chủy thủ* đâm vào tim.


*AT: Giống dao nhưng lớn hơn.


Tuy Giang Vấn Nguyên đã mất đi phần lớn năng lực tự hỏi, nhưng cậu vẫn có thể phân biệt được góc đâm của lưỡi chủy thủ không giống như Kim Hâm tự sát, giống có người nào đó đâm vào hơn. Nhưng mâu thuẫn thay, cú đâm vào tim đó không phải một nhát mất mạng, nếu Kim Hâm bị sát hại thì tại sao không tự cứu mình, tại sao không giãy giụa, từ vũng máu dưới chân anh ta có thể nhìn được anh từ bỏ sự sống.


Cái chết của Kim Hâm khó lòng phân biệt, Giang Vấn Nguyên không có nhiều thời gian để lãng phí trên người cậu ta, chỉ tạm thời ghi nhớ điểm khác thường rồi xoay người lại, tiến lên sân khấu. Giang Vấn Nguyên đã đi vài vòng ở hội trường, xác nhận nguyên nhân ô nhiễm nằm trên sân khấu.


"Câu muốn làm gì?!" Người vẫn luôn xa cách Giang Vấn Nguyên – Chu Chương, giờ bỗng lạnh lùng mở miệng.
Giang Vấn Nguyên sờ dao Thụy Sĩ giấu ở ống tay áo, "Mắt tôi không tốt lắn, muốn đến gần nhìn số nhạc cụ đó, xem chúng là mô phỏng lại hay đích xác vẫn là nhạc cụ của năm 1976."


"Vậy cậu cẩn thận chút, đừng đụng vào làm hư nhạc cụ của dàn nhạc diễu hành." Chu Chương nghiêm túc cảnh cáo Giang Vấn Nguyên, rồi tiếp tục cầm nhạc cụ của mình.


Giang Vấn Nguyên không nói dối, cậu chỉ không nói toàn bộ mà thôi. Trừ nguyên nhân cậu nói Chu Chương biết thì cậu còn mục đích khác nữa. Số nhạc cụ đó không phải đồ mới, dấu vết thời gian lưu lại trên chúng nó chắc chắn hơn mười năm, đặc biệt nhất, chúng đều được khắc chữ ở những vị trí rõ ràng: Khúc giao hưởng ngủ mê. Giang Vấn Nguyên đến trước một trống nhỏ, thẳng tay rạch một đường trong tiếng rống giận của Chu Chương!


Màn chơi này có rất nhiều nguyên nhân ô nhiễm, gốc rễ chính là khúc giao hưởng ngủ mê*.
*AT: Mình quên nói, nguyên văn là "晕厥交响曲"mình không biết bản này có thật hay tác giả tự chế nữa nên để vậy nha. (Nhưng mình nghĩ tác giả tự chế đóa=)) ).


Màn chơi này chỉ cần cần phá hỏng nguyên nhân ô nhiễm về cơ bản có thể thông quan. Nhưng chuyện này nói thì dễ, còn làm lại rất khó. Giang Vấn Nguyên chỉ mới rạch một đường trên mặt trống mà đầu cậu như bị một cái búa tạ nện xuống, mạnh bạo đánh sâu vào tinh thần, thậm chí ảnh hưởng trực tiếp đến cơ thể, làm cậu chảy máu mũi.


Nếu một mình cậu muốn hủy hết 30 nhạc cụ này, chỉ sợ kiên trì chưa được nửa đường đã chết vì xuất huyết não. Giang Vấn Nguyên chịu đồng thời tra tấn tinh thần và thân thể, đá văng Chu Chương đang điên tiết lao đến chỗ mình.


Trời cao như nghe được lời cầu nguyện của Giang Vấn Nguyên, trong tiếng vang dội khi Chu Chương nện ghế tựa, cửa hội trường âm nhạc mở ra ——
Tả Tri Ngôn nghỉ ngơi cả buổi chiều bước vào.


Nhưng Giang Vấn Nguyên không vì Tả Tri Ngôn đến mà vui vẻ hơn, ngược lại vào đúng thời cơ kích hoạt con rối đầu chim mình người.
Năng lực đặc thù rối đầu chim mình người: Giải trừ trạng thái xấu của người sống (giới hạn sử dụng năng lực khi đang trong trạng thái xấu), giới hạn sử dụng trong trò chơi.


Tả Tri Ngôn im lặng nhìn Giang Vấn Nguyên, Giang Vấn Nguyên dùng hành động thực tế nói với hắn: Tôi nghi ngờ anh.
"Cậu phát hiện lúc nào?" Tả Tri Ngôn bình tĩnh hỏi.