Chương 50: Đến nhà ông lão

“Lão gia gia, người không sao chứ?”
Thanh âm non nớt vang lên, ánh vào đôi mắt thất kinh của ông lão là khuôn mặt con nít nhỏ nhắn tinh xảo xinh đẹp.
Lão nhân sửng sốt, rất nhanh liền hồi thần: “Không có việc gì….. Không có việc gì, cảm ơn tiểu thư quan tâm.”


Bị lão nhân gọi là “tiểu thư”, mặt Đoan Mộc Ngưng nhất thời đỏ lên, nghẹn thật lâu mới phun ra được một câu: “Ta là con trai….”
Ông lão cả kinh, hướng Đoan Mộc Ngưng dập đầu: “Tiểu công tử thực xin lỗi, là già này mắt mù….”


“A…..A…… Không cần dập đầu với ta, này sẽ làm ta giảm thọ nha!!” Bị ông lão làm cái hành động như vậy, Đoan Mộc Ngưng hoảng sợ, hoàn toàn không quan tâm trên ông lão một thân quần áo cũ nát đưa tay nâng người dậy.


Cho dù là ở thế giới bên kia, việc kỳ thị giai cấp vẫn cứ xảy ra hàng ngày, nhân dân cùng khổ luôn phải chịu đủ mọi loại ức hϊế͙p͙ của các quý tộc.
Sau khi cưỡng chế Giản thiếu gia biến đi, Phong Vô Uyên quay đầu liền thấy Đoan Mộc Ngưng đang nâng ông lão dậy, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia ấm áp.


Hắn tuy không thích cùng người khác tiếp xúc, nhưng đối với việc khi dễ dân chúng, tự xưng là quý tộc thì lại khinh thường.
Chậm rãi bước qua, Phong Vô Uyên nhặt cái sọt rơi trên mặt đất.


Ông lão nhìn Phong Vô Uyên một thân hoa phục, hiện tại cư nhiên hạ mình giúp ông nhặt lại sọt, không khỏi bị một trận cảm động.
“Đa tạ….. Đa tạ hai vị công tử…..”




“Lão gia gia này chỉ là nhấc tay chi lao (tương tự câu thấy bất bình ra tay cứu giúp), hơn nữa đám hạt dẻ này ông cũng đã mất không ít công phu mới hái được chúng, nếu bị đạp hư, thật sự quá uổng phí.” Đoan Mộc Ngưng ngọt ngào cười với ông lão, ngồi xổm xuống nhặt từng viên hạt dẻ.


“Hạt dẻ….. Cái trái này gọi là hạt dẻ sao?” Ông lão nghe Đoan Mộc Ngưng nói xong, trên mặt hiển lộ một tia kinh ngạc.
Dĩ nhiên ông chưa bao giờ nghĩ tới cái trái mình hái từ trên cây xuống cư nhiên lại có tên, lại còn có người biết.
“Ai, nguyên lai lão gia gia cũng không biết sao!!!?” Đoan Mộc Ngưng kinh ngạc.


Xem ra người của thế giới này đúng là không biết sự tồn tại của cây dẻ, ngay cả người bán cư nhiên còn không biết….


“Già này không biết….. lão hữu mấy ngày trước bị bệnh, ta lên núi đốn củi, sau đó phát hiện cái trái kỳ lạ này chỉ cần bóc vỏ ra là có thể ăn, hơn nữa hương vị cũng ngon, nghĩ muốn đem thứ này ra bán, kiếm chút bạc cho lão hữu mua thuốc xem đại phu…. Nhưng mà….” Ông lão cung kính trả lời Đoan Mộc Ngưng.


“Mọi người ở đại lục này không biết thứ này dùng để làm gì, hơn nữa vỏ ngoài lại rất cứng, nhất định nhiều người sẽ nghĩ thứ này không thể ăn.” Đôi mắt xinh đẹp của Đoan Mộc Ngưng vòng vo chuyển, khóe miệng gợi lên tia cười khẽ, nâng mặt nhìn Phong Vô Uyên: “Vô Uyên, chúng ta đến nhà của lão gia gia được không?”


“Ngưng Nhi muốn đi đâu thì liền đi chỗ đó.” Khom người ôm lấy Đoan Mộc Ngưng, Phong Vô Uyên cư nhiên dùng một tay nhấc cái sọt chất đầy hạt dẻ nhìn không hề nhẹ lên.
“Này…… Công tử…..” Nhìn Phong Vô Uyên cầm lấy cái sọt hạt dẻ, trên mặt ông lão lộ vẻ kinh ngạc.


“Không chào đón?” Phong Vô Uyên diện vô biểu tình, làm cho người ta không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Đương nhiên không….. Mời…. Mời công tử đi hướng này!!” Đối với hành động của Phong Vô Uyên và Đoan Mộc Ngưng, ông lão thụ sủng nhược kinh.


Ra khỏi Phong Duyên Thành, đi vòng qua bên cạnh, sau đó quẹo vào cái đường núi nhỏ, dưới sự dẫn dắt của ông lão, Phong Vô Uyên và Đoan Mộc Ngưng rất nhanh liền nhìn thấy một căn nhà gỗ nho nhỏ cũ nát.


Căn nhà gỗ nhỏ cũ nát kia vừa nhìn thấy liền biết đã rất lâu rồi không có tu sửa, nơi này căn bản không thể che mưa che gió, cũng đủ để chứng minh cuộc sống của ông lão gian khổ đến cỡ nào.


Chẳng qua Đoan Mộc Ngưng và Phong Vô Uyên không có ghét bỏ căn nhà rách nát của ông lão, cùng theo ông bước vào trong nhà.
“Hai vị công tử thật sự có lỗi, già này trong nhà bần hàn, không thể tiếp đãi các ngươi…..” Ông lão áy náy ra mặt.


“Không có việc gì, không phải có sọt hạt dẻ này sao, lão gia gia ngươi không ngại cho ta ăn cái này đi?” Đoan Mộc Ngưng hai mắt lòe lòe sáng.
“Ăn…. Không, không ngại, tiểu công tử muốn ăn bao nhiêu liền ăn….”


“Như vậy ta không khách khí đâu!!” Nụ cười tươi trên mặt càng lớn hơn. “Vô Uyên, ta sẽ cho ngươi nếm thử hạt dẻ này có bao nhiêu mỹ vị a!!”






Truyện liên quan

Gia Đình Kì Lạ: Mẹ Ngây Ngô, Cha Phúc Hắc, Bảo Bảo Gian Manh!

Gia Đình Kì Lạ: Mẹ Ngây Ngô, Cha Phúc Hắc, Bảo Bảo Gian Manh!

Mèo Lười Hay Ngủ27 chươngDrop

Ngôn TìnhHài HướcThanh Xuân

258 lượt xem

Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế

Ôm Bảo Bảo Chơi Đùa Mạt Thế

Du Nhân56 chươngFull

Ngôn TìnhXuyên KhôngSắc Hiệp

8.2 k lượt xem

Đích Nữ Có Thai: Phụ Thân Phúc Hắc, Thiên Tài Bảo Bảo

Đích Nữ Có Thai: Phụ Thân Phúc Hắc, Thiên Tài Bảo Bảo

Tố Tố Tuyết119 chươngTạm ngưng

Ngôn TìnhXuyên KhôngNữ Cường

3.1 k lượt xem

Ái Đích Báo Báo

Ái Đích Báo Báo

Mê Dương11 chươngFull

Đam Mỹ

170 lượt xem

Vạn Năng Bảo Bảo

Vạn Năng Bảo Bảo

Đông Trùng13 chươngFull

Đam Mỹ

349 lượt xem

Trời Giáng Mẫu Thân: Yêu Nghiệt Bảo Bảo Là Rắn Yêu

Trời Giáng Mẫu Thân: Yêu Nghiệt Bảo Bảo Là Rắn Yêu

Yêu Tinh Khiêu Vũ12 chươngTạm ngưng

Ngôn TìnhXuyên Không

160 lượt xem

Toàn Gia Hắc Đạo: Cha Hồ Ly, Mẹ Phúc Hắc, Song Sinh Bảo Bảo

Toàn Gia Hắc Đạo: Cha Hồ Ly, Mẹ Phúc Hắc, Song Sinh Bảo Bảo

Lưu Ly Phong52 chươngTạm ngưng

Ngôn TìnhHài HướcThanh Xuân

787 lượt xem

Tiểu Long Dưỡng Cá Xà Bảo Bảo

Tiểu Long Dưỡng Cá Xà Bảo Bảo

Lâm Hàn Yên Khanh11 chươngFull

Huyền HuyễnĐam MỹCổ Đại

154 lượt xem

Cấp Ngã Báo Báo

Cấp Ngã Báo Báo

Mê Dương11 chươngFull

Đam Mỹ

102 lượt xem

Sư Phụ, Bảo Bảo Là Của Người!

Sư Phụ, Bảo Bảo Là Của Người!

Thanhthanh14 chươngFull

Ngôn TìnhXuyên KhôngCổ Đại

238 lượt xem

Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta

Ngũ Ngũ256 chươngFull

Ngôn TìnhXuyên KhôngHài Hước

2.4 k lượt xem

Nữ Hắc Đạo Xuyên Không: Nữ Phụ, Nam Chính Cút, Bảo Bảo Cực Phẩm!!

Nữ Hắc Đạo Xuyên Không: Nữ Phụ, Nam Chính Cút, Bảo Bảo Cực Phẩm!!

Linh Nana66 chươngTạm ngưng

Ngôn TìnhXuyên KhôngSắc Hiệp

2 k lượt xem