Bắt Đầu Từ Vạn Cổ Thần Đế

Chương 82: Nữ Nô Bắc Nguyệt, Gặp Ngân Nguyệt Lâm Không

Thấy ít người đọc nên mình nghĩ là anh em không thích truyện này lắm, nên có lẽ thời gian tới mình không đăng nữa.
////////
Thường thường chúng nữ đều có tên riêng cho mình, lão Thanh quyết định đặt lại tên cho Lâm Phi, Tiêu Phi cùng Vân Nhi cùng ban thưởng Y Phục.


Lâm Phi đổi tên thành, Lâm Ngọc Huyền, ban thưởng Bích Hoa Huyền Y.
Tiêu Phi đổi tên thành, Tiêu Ngọc Hà, ban thưởng Hoàng Vạn Hà Y.
Vân Nhi đổi tên thành Vân Thiên Mộng, ban thưởng Tố Hoàng Y.


Tam nữ đều vui mừng nhận lấy Y Phục cùng ghi tạc tên mình vào trong tâm, đây là tên chủ nhân nàng ban tặng, tên cũ quá khứ sẽ để nó biến mất, các nàng hiện tại chỉ sẽ vì chủ nhân mà sống.
"Ting, thay đổi sắp xếp nữ nhân!"


Nữ Nhân: Lâm Nính San, Tần Nhã, Đan Hương Lăng, Hoàng Yên Trần, Đoan Mộc Tinh Linh, Hoàng Yên Mẫn, Lạc Thủy Hàn, Diệu Linh Anh, Hàn Tưu, Bạch Hư Linh, Tuyết Ảnh Nhu, (Trần Hi Nhi, Hàn Tuyết, Trương Vũ Hi chưa song tu).
Thị Nữ: Tử Thiến, Tố Mai, Diêu Thanh Đồng, Tuyết Y Y (Khổng Tuyên chưa song tu).


Nữ nô: Lâm Ngọc Huyền, Tĩnh Huyên, Tiêu Ngọc Hà, Hàn Thanh La, Hoa Liên, Lục Hàm, Linh Vũ, (Triệu Lâm, Diêu Tô, Triệu Vũ Hà, Vân Thiên Mộng chưa song tu)."


"Được rồi, các ngươi cố gắng mà tu luyện, đây là một bình dịch đặc biệt, có thể trợ giúp các ngươi mau chóng hồi phục khi bị thương, còn có nhiều công dụng khác, các ngươi từ từ tìm hiểu."




Lão Thanh (Thanh Dương) nói rồi đưa cho ba nàng mỗi người một bình, sau đó gọi thêm Linh Vũ, Diêu Tô, Triệu Vũ Hà, Triệu Lâm, Hàn Thanh La, cũng đưa mỗi người một bình, cùng một bộ y phục.
Linh Vũ ban thưởng Vũ Tố Y.
Hàn Thanh La ban thưởng Bạch Chỉ Y.
Triệu Lâm ban thưởng Xích Lạc Y.


Triệu Vũ Hà ban thưởng Tử Sắc Y.
Diêu Tô ban thưởng Chu Tước Y.
Sau đó trở về phòng bế quan tu luyện.
Xích Vân Tông, khu dược viên bên trong kết giới, ma khí trùng thiên, Huyết Linh Vương một thân huyết sắc y phục, hai chân quỳ xuống, cúi đầu, không dám ngước mắt lên nhìn nam tử đang ngồi trên cao kia.


Nàng cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng, siêu việt nhận biết từ thiếu niên kia toả ra.
"Từ nay về sau, ngươi sẽ trở thành ta Nữ nô!"
Âm thanh truyền ra như sấm lọt vào tai Huyết Linh Vương, nàng không dám nói không, cả cơ thể cứng đờ, cố gắng phát ra âm thanh:
"Vâ....ng.....ch....ủ...nhân.....!"


Thiếu niên trên kia như một toà núi cao ngất, làm nàng không dám sinh ra ý niệm phản kháng, nàng chỉ có thể chấp nhận số phận từ thuần phục chuyển sáng Nữ nô của hắn.


Giang Thiên đính "Nô Lệ Ấn Ký" cùng "ɖâʍ Ấn" lên cơ thể nàng, "ɖâʍ Ấn" có màu đỏ, thứ này in lên người Huyết Linh Vương, nàng không hề hay biết, trừ khi nàng nhìn thấy ấn ký.
Giang Thiên lại nói:
"Ngươi trước kia gọi là cái gì?"
Huyết Linh Vũ cung kính đáp:


"Bẩm chủ nhân, trước kia nô gia gọi là Bắc Nguyệt!"
Giang Thiên nói:
"Vậy từ nay về sau, ngươi liền gọi là Bắc Nguyệt, còn đây là hai quyển công pháp thích hợp ngươi tu luyện hiện tại."
Rồi hắn ném ra hai miếng ngọc giản cho nàng, Bắc Nguyệt nhận lấy, cung kính đáp:
"Đa tạ chủ nhân ban thưởng!"


Giang Thiên quay qua nói với Diệu Linh Anh:
"Nàng dẫn Bắc Nguyệt tìm một chỗ ở thích hợp!"
"Thϊế͙p͙ biết rồi!"


Diệu Linh Anh nói rồi dẫn theo Bắc Nguyệt rời khỏi, Đan Hương Lăng đứng ở một bên thân mang tuyết trắng y phục, dung mạo xinh đẹp tựa như không dính khói lửa bụi trần, cả người da thịt trắng nõn ngọc ngà làn da, nàng đi lại Giang Thiên, ngồi lên đùi hắn nũng nịu hôn lên môi hắn, Giang Thiên cũng không khước từ mà quấn quýt hôn lầy nàng.


Đứng ở một bên thân mang hắc sắc y phục, dung mạo cùng dáng người da trắng một chín một mười với Đan Hương Lăng, Hàn Tưu cũng không thua kém, ngồi lên đùi còn lại, tay ngọc vuốt ve ngực hắn, tay còn lại sờ lên đũng quần đang nhô cao của hắn mà khiêu khích nói:
"Phu quân, thϊế͙p͙ muốn!"


Giang Thiên hai tay hai bên trái phái sờ lấy ngực các nàng, xoa bóp, cảm giác rất vừa tay, hắn rất thích, lại nghe nàng nói, hắn trả lời:
"Tiểu yêu tinh, hôm qua còn chưa đủ sao, nay lại muốn nữa."
Hàn Tưu cởi quần hắn ra, để lộ ra ƈôи ȶhịȶ thô to, tay vuốt ve lên xuống, Đan Hương Lăng thấy vậy, một tay cũng vuốt ve theo sau.


Hai nàng đều tu luyện Mị Thánh Quyết, trên mặt hiện lên vẻ ɖâʍ mị thần thái, Giang Thiên hai tay du tẩu từ từ xuống, khi hắn vừa chạm xuống dưới cảm nhận tiết khố nàng đã ướt đẫm từ bao giờ, hai ngón tay tách ra tiểu huyệt mà thọc vào, bên trong Âm Đạo chật hẹp gắt gao hút chặt lấy ngón tay hắn.


Hàn Tưu cùng Đan Hương Lăng cơ thể uốn éo, muốn ngón tay của hắn có thể tiến vào sâu hơn, Hàn Tưu hôn lấy Giang Thiên, cả hai quấn lưỡi nhau trao đổi ngọc dịch, Đan Hương Lăng hai chân quỳ xuống nhìn gần ngay trước mắt to lớn ƈôи ȶhịȶ, nàng đưa đầu lưỡi ɭϊếʍƈ láp, thân côn, tinh hoàn, không chừa sót chổ nào, xong mới ngậm lấy ƈôи ȶhịȶ mà phun nuốt.


Giang Thiên hai mắt nhắm lại mà hưởng thụ, Hàn Tưu một bên bị hắn chọc càng thêm mẫn cảm, hô hấp dồn dập, sai một lát liền cao trào, ɖâʍ thủy phun ra ướt hết bàn tay hắn, Hàn Tưu rên rỉ một tiếng, bất quá cảm thấy hạ thân trống rỗng, ngứa ngáy, khao khát được một thứ gì đó to lớn lắp đầy.


Nàng nhìn thấy Đan Hương Lăng đang phun nuốt ƈôи ȶhịȶ, nàng quỳ xuống ɭϊếʍƈ lấy hai hòn bi, dưới sự cố gắng của hai nữ, không bao lâu Giang Thiên ruốt cuộc không chịu nổi, tinh quan mở đến, bắn ra vô số tinh dịch vào miệng của Đan Hương Lăng, vì quá nhiều, nàng miệng nhỏ có chút nuốt không trôi, hắn đành phải rút ra ƈôи ȶhịȶ lại nhét vào miệng Hàn Tưu mà bắn tiếp, Hàn Tưu tham lam hút tinh dịch, sau một lát toàn bộ đã bị nàng nuốt sạch trong bụng.


"Thật ngon, phu quân, thϊế͙p͙ ngứa, mau, mau thao thϊế͙p͙!"
Hàn Tưu hai mắt tràn đầy ɖu͙ƈ vọng cầu xin nói, Đan Hương Lăng một bên cũng không khá hơn bao nhiêu, ɖâʍ thủy chảy ra ướt cả một bãi.
Hắn có thể nhìn thấy cả cơ thể nàng thông qua lớp vải mỏng manh, tô phong cao ngất, tiểu huyệt tí tách từng giọt, Giang Thiên nói:


"Hai nàng mau mau chổng mông lên cho ta!"
Hàn Tưu cùng Đan Hương Lăng nghe vậy, bất chấp xấu hổ tư thế, chổng mông thật cao, y phục cũng không cần cởi, bởi vì nàng biết, khi ƈôи ȶhịȶ của hắn tới gần, lớp vải sẽ tự động tách ra, để hắn dễ dàng nhét ƈôи ȶhịȶ vào.


Giang Thiên nhìn hai mép môi phấn hồng đang run run liền cười tà, thật lớn ƈôи ȶhịȶ cọ cọ ngay mép môi, vẫn chưa chịu đi vào.


Hàn Tưu uốn lượn thân thể, muốn cây thật to kia cắm vào nàng huyệt ɖâʍ bên trong, nàng định lên tiếng thì bất ngờ la lên một tiếng, thô to ƈôи ȶhịȶ đột nhiên cắm vào làm nàng phản ứng không kịp.
"Hàn Tưu à, nàng tiểu huyệt thật khít a!"


Hắn nói, còn lấy tay vỗ vỗ mông nàng, Hàn Tưu cảm nhận bên trong được lấp đầy, rên rỉ đầy thoả mãn, cảm giác này thật tuyệt làm sao, mông phì đung đưa lên xuống theo nhịp nắc của nam nhân.
Đan Hương Lăng ở một bên đã vô cùng ngứa ngáy, nàng nhìn cây ƈôи ȶhịȶ đang cắm vào Hàn Tưu mà nói:


"Phu quân, chàng chơi kỳ, thϊế͙p͙ cũng muốn được chàng thao!"
"Rồi rồi, cho nàng!"
Giang Thiên nói rồi, rút ra ƈôи ȶhịȶ đang cắm ở Hàn Tưu, một phát lút cán, cắm vào Đan Hương Lăng sau bên trong hoa tâm, sau đó là từng cú đóng cọc, nàng ra sức vặn vẹo đón lấy từng đợt cắm quất, nàng thoải mái rên rỉ.


"Nga...nga....nga.....ân..ân....thoải mái....thật sâu a..a..a...!"


Hắn tay không nhàn rỗi mà cắm vào Hàn Tưu Huyệt ɖâʍ, Giang Thiên cứ thế mà thay phiên đổi qua lại, tới buổi tối hai nàng không biết đã cao trào bao nhiêu lần, nhưng vẫn còn sức mà nhún nhảy trên người hắn, nàng cũng biết cái này là do công pháp Mị Thánh Quyết mang lại, giúp sức chiến đấu của mình tăng lên nhưng là tới sáng hôm sau, cả người tê dại, Tiểu Huyệt sưng đỏ ửng có chút muốn chơi hỏng bộ dáng, đại lượng tinh dịch không ngừng rỉ ra ngoài.


ɖâʍ khí cùng ma khí không ngừng tiến vào cơ thể hai nàng, Âm Dương Thánh Kinh cùng Mị Thánh Quyết tự động vận chuyển.
Giang Thiên nhìn hai nàng mà hài lòng, tu vi của Hàn Tưu cùng Đan Hương Lăng lại tăng thêm một chút, đạt Ngư Long Cảnh Đệ Nhị Biến.


Ở một bên Bắc Nguyệt ở trong phòng lấy ra hai cái ngọc giản, dò xét một chút, một cái là Huyết Nghịch Long Hồn Quyết, một cái là Mị Thánh Quyết, nàng không biết cấp bậc như thế nào nhưng rất huyền diệu.


Nàng bắt đầu dung nhập, Huyết Nghịch Long Hồn Quyết quyết lấy Huyết Khí, Linh khí thu thập chuyển hoá thành ɖâʍ khí rồi tẩy luyện linh hồn.


Mị Thánh Quyết thì rèn luyện thân thể chủ tu sắc ɖu͙ƈ, biến ɖâʍ khí rồi hoá dung nhan. (Tác dụng ẩn, có khả năng bất chi bất giác bên ngoài Băng Thanh Ngọc Khiết bên trong trở thành ɖâʍ Nữ thèm khát ƈôи ȶhịȶ.)


Bắc Nguyệt hai mắt toả sáng, hai món công pháp này nàng tin tưởng mình rất có thể nhanh chóng tu luyện, cái thứ nhất thì có thể nhưng Mị Thánh Quyết cần tinh dịch của nam nhân, cái này sao có thể, nàng hiện tại biết đi nơi nào tìm nam nhân bây giờ, ý nghĩa mau tróng xẹt qua, nàng nghỉ tới thiếu niên kia, rồi lại nhanh chóng lắc đầu, không được, lại không được, nàng hiện tại tu luyện Huyết Nghịch Long Hồn Quyết rồi tính tiếp.


Trương Nhược Trần đi vào thứ ba mươi mốt thánh thành, một đường không có cản trở liền đi tới Ngân Không dong binh đoàn.
Bước vào liền có người hỏi:
"Các hạ tới đây có việc gì?"
"Trương Nhược Trần đáp:
"Ta tới để thuê sát thủ giết người!"


Nghe vậy, người kia liền cho Trương Nhược Trần bước vào, đi vào liền có một vị anh tuất đứng đợi, người kia nói:
"Ta đã nghe nói chuyện của ngươi, đi theo ta!"
Trương Nhược Trần cũng không nói gì mà đi theo bước tới toà tháp, đại khái một canh giờ sau, đại môn mới mở ra.


Trong môn, tản mát ra một mảnh nhàn nhạt bạch sắc quang mang, một cái vóc người cao gầy nữ tử, từ bạch quang bên trong đi ra, đầu đầy mái tóc dài màu bạc, khí chất lãnh diễm, ánh mắt băng lãnh, ăn mặc giày chiến cùng áo giáp, lộ ra tuyết trắng bằng phẳng bụng dưới.


Chính là Ngân Không dong binh đoàn đoàn chủ, Ngân Nguyệt Lâm Không.
Ngân Nguyệt Lâm Không đứng tại thạch trên bậc, đầu tiên là hướng Trương Nhược Trần phương hướng nhìn thoáng qua, khẽ nhíu mày, sau đó, lại hướng Nhϊế͙p͙ Hồng Lâu nhìn lại, lộ ra một ánh mắt hỏi ý kiến.


Nhϊế͙p͙ Hồng Lâu đối Ngân Nguyệt Lâm Không khom người cúi đầu, sử dụng sóng âm truyền âm, nói với Ngân Nguyệt Lâm Không một chút cái gì. Sau đó, Ngân Nguyệt Lâm Không nhẹ gật đầu, lộ ra vẻ suy tư.
Cuối cùng, ánh mắt của nàng, lần nữa chăm chú vào Trương Nhược Trần trên thân, đi tới.


Ngân Nguyệt Lâm Không nhìn qua chỉ có hai mươi tuổi, dáng người hoàn mỹ không một tì vết, ngực mông sung mãn, vòng eo tinh tế, đặc biệt là lộ tại áo giáp phía ngoài hai đầu thon dài ngọc. Chân, trong suốt sáng long lanh được giống như lòng trắng trứng, không có bất kỳ cái gì tạp chất.


Rõ ràng ăn mặc áo giáp, khí chất lãnh diễm, lại có cho người ta một loại vô cùng khêu gợi cảm giác, đúng là một vưu vật hiếm có mà, Trương Nhược Trần thầm nghĩ.


"Nhϊế͙p͙ Hồng Lâu nói, ngươi muốn thuê ta giúp ngươi giết cái kia Huyết Linh. Ngươi cũng đã biết, muốn thuê ta một ngày, cần cao bao nhiêu giá cả?"
Ngân Nguyệt Lâm Không đi thẳng vào vấn đề nói.
Hắn bình tĩnh nói:
"Chỉ sợ Ngân Nguyệt đoàn chủ cần thuê kim, là những vật khác a?"


Ngân Nguyệt Lâm Không hài lòng nói:
"Đi thôi! Tiến vào Ngân Không Tháp, chúng ta nói chuyện."
Ngân Nguyệt Lâm Không quay người bước vào bên trong, nếu Trương Nhược Trần để ý kỹ thì có thể thấy đôi chân thon dài của nàng chảy xuôi một ít chất lỏng màu trắng đục.


Trương Nhược Trần một mình đi vào tháp nhìn lên, chỉ gặp Ngân Nguyệt Lâm Không ngồi ở phía trên một trương bạch ngân rèn đúc cánh ưng trên ghế ngồi.


Trên người của nàng ăn mặc một tầng mỏng manh áo giáp màu bạc, cái kiện hàng lấy bộ ngực cùng mông ngọc, cũng không biết là dùng làm bằng vật liệu gì rèn đúc mà thành, tỏa ra ánh sáng lung linh, bày biện ra hỏa diễm đồng dạng hình dạng, mảng lớn da thịt tuyết trắng, lộ tại áo giáp bên ngoài.


Ngân Nguyệt Lâm Không mái tóc dài màu bạc, rối tung trên vai, rủ xuống tại tinh tế khêu gợi cái cổ ở giữa, cho người ta một loại đã là bá đạo lãnh diễm, lại có tính. Cảm giác vũ. Mị đánh vào thị giác. Hai loại khí chất, đồng thời xuất hiện tại trên người của nàng.
Ngân Nguyệt Lâm Không nói:


"Ta có thể giúp ngươi giết Huyết Linh kia, nhưng ngươi phải đồng ý với ta hai điều kiện!"
Trương Nhược Trần nói:
"Đoàn chủ cứ việc nói!"
Ngân Nguyệt Lâm Không nói:
"Thứ nhất, ngươi phải giúp tu vi của ta đạt tới Bán Thánh!"


Trương Nhược Trần nghe nàng nói thì ngỡ ngàng, hắn suy nghĩ mình liệu có bảo vật nào giúp nàng sao, Hắn tu Âm Dương Thánh Kinh có thể trợ giúp nàng đề thăng cảnh giới, chợt, hắn cười tà một tiếng, đang không biết làm cách nào để biến Ngân Nguyệt Lâm Không thành nữ nhân của hắn, điều kiện đầu tiên của nàng chẳng phải giúp hắn sao, hắn đáp:


"Có thể!"
Ngân Nguyệt Lâm Không nói:
"Rất tốt, xong điều kiện thứ nhất, chúng ta sẽ nói điều kiện thứ hai!"
Nàng đã biết Trương Nhược Trần dùng cách nào nâng cao tu vi, tuy có chút bài xích nam tử khác, nhưng ai kêu chủ nhân của nàng ra nhiệm vụ đâu.


Chuyện này bắt đầu từ một tháng trước, Ngân Nguyệt Lâm Không đi săn đuổi ngũ giai yêu thú, trong lúc đánh nhau, không may có một con lục giai yêu thú xuất hiện, tham dự vào tấn công, nàng lấy một địch hai làm sao có thể lại, kết quả là trốn thoát nhưng thân bị trọng thương.


May mắn thay lúc đó có một ông lão đi ngang qua, lão ta đánh giá nàng từ trên xuống dưới, sau đó lấy ra một viên đan dược nhét vào trong miệng nhỏ của nàng.
Bằng bắt trần có thể thấy vết thương khép lại, lão ta mang lấy nàng mang đi, cảm giác mệt mỏi làm Ngân Nguyệt Lâm Không thϊế͙p͙ đi lúc nào không hay.


Lúc tỉnh lại thấy mình đang ở trong một căn phòng gỗ, y phục đã bị cởi ra lúc nào không hay, chỉ còn lớp vải mỏng manh che đậy cơ thể tuyệt mỹ.


Nàng đột nhiên hiện lên sát khí, có loại cảm giác muốn giết chết lão, tuy đã cứu nàng một mạng nhưng như thế này, khác nào đã bị nhìn thấy hết, nàng đỏ bừng cả mặt, vết thương tuy đã khỏi nhưng cơ thể không có chút sức lực nào cả.
"Đã tỉnh lại rồi!"


"Vết thương của ngươi tuy đã khỏi nhưng vì muốn chữa lành nhanh, lúc kia ta cho ngươi uống viên đan kia có chút tác dụng phụ."
"Sau một tháng sẽ hết cô nương cứ yên tâm!"
Lão ta nói.
Ngân Nguyệt Lâm Không nói:
"Đạ tạ ơn cứu mạng của tiền bối, xin hỏi tiền bối cao danh quý tánh!"
Lão ta đáp:


"Tên của ta đã lâu lắm rồi không nhắc tới, cô nương có thể gọi ta lão Thanh được rồi!"
Ngân Nguyệt Lâm Không nói:
"Như vậy đa tạ lão Thanh tiền bối!"
Lão Thanh cười một tiếng sau đó rời khỏi nơi này, Ngân Nguyệt Lâm Không đâu biết rằng mình sắp rơi vào tay con sói, mà nàng là thịt trên thớt.


Ngày hôm sau, Ngân Nguyệt Lâm Không đã có thể đi lại bình thường, nàng đi dạo xung quanh, nơi này toàn là mùi thảo dược, thuốc, đi lên một chút là một cái kệ sách đã cũ kỹ, nàng tò mò bước tới xem thử.
////
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!