Chương 12: Phế hắn đi

Nghĩ tới đây, nội tâm của Lục Ly dấy lên liệt hỏa hừng hực, cả người phấn chấn. Hắn vội vàng cõng bao bố đi ra ngoài, vừa rời bộ lạc liền nhanh chân chạy như điên.
- A? Có người!


Rời khỏi bộ lạc ba bốn dặm, lúc sắp đi vào đại sơn, trong rừng rậm phía trước truyền đến mấy tiếng bước chân gấp rút, tốc độ của Lục Ly lập tức giảm xuống, đứng ở một bên chờ người phía trước đi qua.
- Hưu!


Phía trước có ba người chạy tới, sau khi quẹo qua một chỗ rẽ, ba người đột nhiên ngừng lại, nhìn Lục Ly, ánh mắt lộ ra vẻ đùa cợt.
Địch Hổ, Địch Cổ, Địch Bình!


Oan gia ngõ hẹp, mấy ngày trước ba người này không phải đi đưa đồ ăn và dược thảo cho các tộc nhân trong bộ lạc sao? Sắc trời sớm như vậy cũng có thể gặp được.


Lục Ly thầm kêu không may, ba người này từ nhỏ đã khi dễ hắn, ẩu đả hắn ít nhất mấy chục lần, ở bộ lạc, hắn không muốn nhìn thấy nhất chính là ba người này.
Trời mới vừa sáng, ba người hẳn là chạy suốt đêm từ Hàn Băng Thâm Uyên về, cho nên mới sẽ gặp phải.


Địch Hổ dẫn người đi tới, đôi mắt âm tàn liếc nhìn Lục Ly nói:
- Nha, ta còn tưởng là ai? Tiểu dã chủng, sớm như vậy đã đi ra ngoài làm cái gì?
Lục Ly vội vã đi kéo quan tài, không muốn nháo sự, nên cố nén không nói chuyện.
Địch Cổ nói tiếp:




- Còn có thể đi làm gì, đi kéo quan tài. Hừ, lần này bộ lạc chúng ta có mấy tộc nhân bị Huyền thú cắn trọng thương, gặp vận rủi lớn, khẳng định là bởi vì tiểu tử này kéo quan tài cho người ta, ảnh hưởng tới khí vận của bộ lạc chúng ta.
Địch Bình đỏ ngầu cả mắt, oán hận nói:


- Đúng, Lục thúc của ta còn bị cắn đứt một tay, là vì tiểu tử này kéo quan tài đưa đến.
Sắc mặt Lục Ly bình tĩnh không nói gì, Địch Hổ cảm thấy có chút không thú vị, đi đường một đêm cũng hơi buồn ngủ. Hắn khoát tay nói:


- Đi thôi, đi thôi, đừng để ý tới ôn thần này! Hắn sớm muộn gì cũng sẽ khắc ch.ết tỷ tỷ của hắn. Bất quá... gương mặt của nữ nhân điên kia thực rất xinh đẹp, trước khi ch.ết có thể để ta đùa bỡn một đêm liền sướng rồi.
- Địch Hổ!


Nhục mạ mình không có việc gì, nhưng Lục Ly hận nhất là vũ nhục tỷ tỷ của hắn, khuôn mặt hắn tràn đầy lửa giận nhìn Địch Hổ nói:
- Miệng ngươi sạch sẽ một chút.
- Nha?


Địch Hổ nhíu mày, lần này đi Hàn Băng Thâm Uyên nhìn thấy mấy tộc nhân bị Huyền thú cắn đứt tay chân, hắn vốn có một bụng lửa giận không chỗ phát tiết, Lục Ly lại dám khiêu khích hắn?
Hắn giương quả đấm lên, quát lạnh nói:


- Ta nói thế nào? Không phục thì đến luyện tay một chút? Chờ Lục thúc công ch.ết, không người che chở tỷ đệ các ngươi, ta nhất định cưỡng hϊế͙p͙ tỷ tỷ của ngươi. Chậc chậc, mặc dù tỷ tỷ ngươi tàn phế, bất quá địa phương nên lồi thì lồi, sờ lên nhất định...
- Hưu!


Địch Hổ còn chưa nói xong, Lục Ly đã động, nghe được ý khinh nhờn trong lời nói của Địch Hổ, lửa giận của Lục Ly không còn cách nào áp chế.
Hôm nay hắn quyết định không nén giận nữa!


Địch Bá mang theo tất cả người trưởng thành trong tộc đi Hàn Băng Thâm Uyên, phải đóng giữ một tháng, khí lực của hắn tăng cao, hiện tại đã có hơn tám nghìn cân cự lực. Trọng yếu nhất là... nhiều nhất ba ngày hắn có thể đột phá vạn cân cự lực, Lục Linh nói hắn tuyệt đối có thể thức tỉnh huyết mạch, còn có thể tu luyện huyền lực.


Một khi thức tỉnh huyết mạch, hắn khẳng định sẽ được đại gia tộc mời chào. Đã như vậy, hắn còn có cái gì phải cố kỵ?
- Ầm!


Lục Ly chạy nhanh như gió, vọt tới đấm Địch Hổ một quyền. Tốc độ của hắn quá nhanh, hơn nữa còn là đánh lén, Địch Hổ căn bản không kịp phản ứng, bị hắn đập một quyền, thân thể như cái bao tải bay ra ngoài.


Cũng may hắn không có toàn lực xuất thủ, nếu không xương cốt của Địch Hổ sẽ gãy mấy cái. Mặc dù như thế, Địch Hổ cũng bay ra ngoài bốn năm mét, đâm vào một cây đại thụ.
- Ách?
Địch Cổ và Địch Bình giật mình, sau đó giận tím mặt, bên kia Địch Hổ cũng mắng lên:


- Ngươi dám phản kháng, toàn bộ động thủ, đánh cho tiểu tử này một tháng không xuống giường được.
- Hừ!
Lục Ly không sợ chút nào, lạnh lùng nhìn ba người, quát khẽ nói:


- Một quyền vừa rồi kia, là vì Địch Hổ ngươi vũ nhục tỷ tỷ của ta, nếu các ngươi dám động thủ, tự gánh lấy hậu quả.
- Hưu!
Địch Cổ và Địch Bình coi Lục Ly nói như đánh rắm, trong tay Địch Bình hào quang lập loè, hắn vận dụng huyền lực, hung hăng đập tới ngực của Lục Ly.


Địch Bình mới tu luyện ra huyền lực một năm, tư chất cũng không tốt, nhưng hắn là võ giả Huyền Vũ cảnh. Lục Ly lại không cách nào tu luyện ra huyền lực, ở trong mắt Địch Bình, có thể dễ dàng trấn áp.
- Đây là... Ngươi tự tìm!
Trong mắt Lục Ly lóe lên tinh mang, ngẩng đầu hung hăng đập tới Địch Bình.


- Răng rắc!
Tiếng xương vỡ vụn vang lên, đối phương vận dụng huyền lực, Lục Ly không dám khinh thường, một quyền này dùng bảy tám phần khí lực.
Hiện tại hắn có 8500 cân khí lực, bảy thành cũng là năm sáu ngàn cân, lực lượng khủng bố như thế không khác gì cự thạch đập tới.
- A...


Thanh âm giống như giết heo vang lên, thân thể Đich Bình bay ngược, cánh tay run rẩy, trên nắm tay máu me đầm đìa. Hắn ôm tay lăn lộn dưới đất, không ngừng rống to:
- Tay ta gãy, tay của ta gãy rồi!
- Cái này...


Địch Cổ vừa định xông lên mặt mũi chấn kinh, khi còn bé bọn hắn thường xuyên đánh với Lục Ly, mặc dù Lục Ly dũng mãnh, nhưng mỗi lần đều bị ba người đánh nằm rạp dưới đất.


Mấy năm này Lục Ly bị Lục Linh khuyên, một mực không có xung đột với bọn hắn. Nhưng Lục Ly không cách nào tu luyện huyền lực, đây là sự thật thiên chân vạn xác.
Vừa rồi trên tay Lục Ly cũng không có ánh sáng huyền lực lưu chuyển, vì sao khí lực của hắn lớn như vậy, một quyền đánh gãy tay Địch Bình?


- Cầm đao, phế hắn đi!
Nơi xa Địch Hổ gào thét lao đến, Địch Bình đau nhức gào rống, ngực mình đau nhức kịch liệt khiến Địch Hổ nổi điên.
Hôm nay hắn không muốn Lục Ly nửa tháng không xuống giường được, mà chuẩn bị phế tay chân của Lục Ly đi.
...






Truyện liên quan