Chương 75: Tâm nguyện của Phan Kim Liên (3)

Edit:  Z
Beta: Sakura


Ánh mắt nàng hơi mất bình tĩnh, Võ Nghênh Nhi cũng đã nhìn thấy, càng sợ tới mức hai chân cứ run run, trong lúc nhất thời thế nhưng bước cũng không bước nổi, Võ Đại Lang nhìn thấy vậy hai tay vội xoa xoa trên xiêm y, liếc mắt trừng nữ nhi một cái, nhận lấy bát đũa đưa tới phía Bách Hợp: “Cẩn thận nóng, ăn từ từ, nếu muốn ăn chút gì thì nói cho ta biết. . . . . .”


“Cầm ít dưa muối đến đây.” Bách Hợp thường ngày không có mấy kiên nhẫn nói chuyện với Võ Đại Lang, bình thường cũng toàn không nhìn hắn, Võ Đại Lang chẳng qua cũng chỉ thuận miệng nói ra mà thôi, cũng không nghĩ đến nàng lại thật sự đáp lại lời mình, trong lúc nhất thời vừa kinh hỉ lại vừa sợ hãi, rất sợ Bách Hợp như vậy là bởi vì muốn đuổi hắn rời đi, nên do dự hỏi lại:


“Kim Liên, quả thật ta lớn lên bộ dạng không đẹp, nhưng đối với nàng rất thật lòng. . . . . .” Càng nghĩ càng cảm thấy Bách Hợp bằng lòng muốn theo hắn chuyển đi là đang nói dối hắn, trong lòng vừa muốn bộc bạch, lông mày Bách Hợp đã dựng ngược lên, liếc hắn một cái: “Ta muốn dưa muối!”


“Hả hả, Nghênh Nhi nhanh đi!” Võ Đại Lang lúc này mới phục hồi lại tinh thần, thúc giục nữ nhi một hồi, thấy Bách Hợp quả nhiên là muốn dưa muối chứ không phải có ý muốn nói những chuyện khác, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng, vừa muốn mang cháo đến cho Bách Hợp, nhưng thấy vẻ mặt nàng không kiên nhẫn, chỉ cái ghế bên cạnh: “Để lên trên kia, ngươi đừng tới đây.”


“Được, được, ta không tới, không tới, nàng ăn từ từ, không đủ trong nồi vẫn còn.” Võ Đại Lang vui mừng chà chà tay, thật sự tùy ý Bách Hợp sai khiến mà mang bát đũa để trên cái ghế bên cạnh, đứng bên cạnh không lên tiếng.




Võ Nghênh Nhi rất nhanh cũng bưng dưa muối tới, hai cha con nơm nớp lo sợ ở bên cạnh hai tay đan chéo nhau thành chữ thập đặt ở trước bụng, một bộ dạng cung kính chờ Bách Hợp ăn xong bữa cơm, nhìn thấy tư thế của hai người này, trong lòng Bách Hợp vừa nén giận, lại vừa có phần muốn cười:


“Được rồi. Ta ăn xong thứ này rồi, có chuyện muốn nói với các ngươi.” Nàng vừa nói lời này ra khỏi miệng. Võ Đại Lang liền có chút sốt ruột, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Bách Hợp lại liếc mắt trừng hắn một cái: “Nghe ta nói đã! Nếu ngươi muốn chuyển nhà, dĩ nhiên ta tùy ngươi, nhưng trong lòng ta có hơi không thoải mái, nên thời gian gần đây, sau khi tới huyện Dương Cốc ta ngủ với Nghênh Nhi, ngươi tự ngủ một mình đi.”


Võ Đại Lang chỉ sợ nàng là muốn nói rời khỏi mình, để mình đưa thư từ hôn cho nàng. Không ngờ được Bách Hợp thế nhưng chỉ yêu cầu thế này mà thôi, trong lúc nhất thời đã hơi nhẹ nhàng thở ra, lại thấy có chút may mắn, không chỗ nào không đồng ý, trong lòng mặc dù có chút buồn bực thê tử kiều mỹ lại muốn ngủ chung một chỗ với nữ nhi để bản thân mình một mình trông phòng, nhưng lại nghĩ đến Bách Hợp thật không dễ dàng mới đồng ý chuyển nhà, thà để nàng ngủ cùng với nữ nhi một thời gian ngắn, còn hơn là ở lại huyện Thanh Dương(1), để nàng tiện ngủ chung với người khác. Ít nhất nữ nhi sẽ không đội mũ xanh cho mình.






Truyện liên quan