Bóng Tối Trước Bình Minh

chap 50 : hồi kết (End)

Chibi-chan có chỉnh sửa lại chap 49 á. Lỡ bấm nhầm đăng nên chỉnh sửa lại xong hết rồi. Vì 2 chap cuối nên chibi-chan sẽ viết trên 3000 chữ nhé❤
___________________


Cậu không nói gì. Im lặng giang tay ôm lấy anh cũng chỉ để con dao găm đó đâm sau vào người (khá giống một loài bùa chú dùng để hóa giải lời nguyền) . Sanji thấy hành động này của cậu khiến một lần nữa bàng hoàng. Chẵng biết từ lúc nào anh đã khụya gối , từ từ đón nhận cái ôm của cậu.
-"Conan... "


Acnologia mặc kệ người đầy vết thương nặng, anh vẫn gán đứng lên từng bước đi lại gần người anh yêu cũng là chủ nhân của Acnologia nhưng chỉ được nữa đường thì liền bị một bàn tay nắm lấy vai Acnologia rì lại. Zefer nhìn anh lắc đầu nhẹ, anh hiểu điều đó nên cũng chỉ biết đứng đó trơ mắt ra nhìn.


-"Tại sao em không né? . Em rất nhanh mà? "
-"Nii-san.... "
-" Có phải ức hức...do con dao găm đó phải không hả? ... Hức huhu.. Do nó phải không?... Hic... "_Sanji giờ cứ như một đứa trẻ to xác mít ước ôm lấy mẹ vậy. Vừa khóc vừa la hét đủ thứ. _" Anh đã chọn hức hức...sai rồi sao?hic... "
-"...Anh không sai. Anh đã chọn rất đúng mà. "


-" Hức conan à... Anh..lại làm em đau nữa rồi ..ức hức... "
-" Nín nào Nii-san...Anh đã giữ lời hứa với anh Kykyô và cả mọi người rồi mà."_ "Cho nên ... Sanji-nii ... Anh hãy sống thay cho cả phần của em nữa đấy nhé....Nii-ssan"


Ra vậy...cảm giác tan biến khỏi thế giới này là vậy sao. Một cảm giác bồng bền nhẹ nhõng khiến cậu không thể tả nỗi. Cơ thể cậu giờ đây chẳng khác gì những mảnh giấy nhỏ từ từ nứt ra phiêu bạc theo cơn gió trôi đi xa lên tận bầu trời.
-"...Em ,...cảm ơn anh vì tất cả."




-"conan à, em đừng như thế mà. Đừng đi mà!!. Em hãy ở lại đây với bọn anh đi mà!! "_Sanji nức nở ôm lấy cơ thể từng chút từng chút một dừng dừng tan biến đi mất. Anh chịu không nỗi nữa rồi. Anh không muốn mất ai nữa cả.
Không muốn đâu mà.
Tại sao vậy?.
Sao cả em cũng muốn rời xa anh vậy


Anh chẳng còn gì cả, gia đình, bạn bè, mọi người đều đi đâu hết cả rồi.
Anh... chẳng nhìn thấy được gì cả...
Một màng đêm lưu mờ trong đôi mắt anh không lối thóat.


-"Anh xin lỗi .Anh xin lỗi vì đã đâm em. Anh hối hận rồi. Anh không muốn cái kết như thế này đâu mà. "_Đầu óc anh giờ đây đôi phần hỗn loạn. Miệng luôn nói không ngừng chẳng thể khống chế lại được . Đôi mắt như rằng đã đánh mất chính mình từ rất lâu rồi như một đôi mắt vô hồn bị nguyền rủa nghàn năm dưới vựt thẩm không đáy, không cách nào thóat khỏi đấy . _"Hay em đâm lại anh đi nha. Nè nè, em cầm con dao nguyền rủa này đâm lại anh như cách anh đâm em vậy ấy. "


-"Nào tay em đâu mất rồi. Thôi nào, em đâm anh đi chứ. Em muốn đâm đâu anh đều cho hết cả. Nên em đừng biến mất mà nha. Được không?... "
-"Nii-san..."
-"Conan...thôi nào, em phải đâm anh chứ!. Ư- hức van xin em...đâm anh đi mà hức ...làm ơn."_Anh quỳ rồi. Anh quỳ nhưng tay vẫn ôm lấy cậu.
-"Nii-san...nhìn em này."
-"xin em -"


-"Xin anh đừng khóc, Nii-san. "_ "Anh kykyô , mọi người. Em yêu tất cả như một món quà lớn không vật nào sánh bằng cả."
-"...conan... "
-"và cả Acnologia, Zefer chị Mavis nữa... "_cậu bay đến hôn lên trán ba người còn lại rồi liền đột ngột xuất hiện trước mặt anh.
Chụt.


-"Anh là người vô cùng quan trọng đối với em."_Cậu nhóm người hôn lên đôi mắt đẫm đầy giọt pha lê mặn lấp lánh rồi chuyển sang đôi môi trước mặt. Nở một nụ cười ngây thơ ngọt ngào nhìn anh .
-" Anh-"
-"thế nên, xin anh đừng khóc nữa----"
-" Nghe em ...anh hãy sống thật tốt vào--"


Anh thẫn thờ nhìn cậu cậu tan biến theo cơn gió. Đôi mắt ngấm nước nhìn lên bầu trời cao không rời mắt.
Tại sao cuối cùng mọi thứ lại thành ra như vậy. Sao em lại bỏ anh cơ chứ. Ông trời đây đanh đùa giỡn con sao.
-"TẠI SAO CHỨ!!!! "


Tiếng hét inh ỏi chói tay vang vọng khắp nơi. Anh không còn gì nữa rồi. Hơi ấm của em...cũng tan biến chỉ để lại bàn tay lạnh giá này của trong anh.
-"Gía như...đây không phải là sự thật... "


Sau câu nói của Sanji. Một ánh sáng cùng màn sương dày đặc mờ ảo chiếu rọi khắp xung quanh, đương nhiên cả anh cũng dính phải. Vì quá chói anh chỉ biết lấy cánh tay che mắt lại. Mặt nhăn nhó cùng với đôi mắt còn đọng vài giọt nước trên gò má.
-"Conan... "
Một vòng lập song song trở lại.


Thế giới quay về quỹ đạo cũ, những kẻ không nên xuất hiện thật sự không hề có, mọi thứ yên bình trở lại như lúc ban đầu.
-"Ha!"
Bóng lưng người ấy giật mình tỉnh dậy. Thân thể tuôn tràn mồ hôi không thôi, yên vị hồi lâu, người con trai ấy cảm thấy má mình ướt ướt thì liền đưa tay lên sờ.


-"Mình...khóc sao? "
Cạch. Tiếng cửa được mở ra, thêm một thanh niên tuấn tú bước vào .
-"Nè nè Sanji. Mày không dậy tới hội?!!. Gì đây gì đây? Mày gặp ác mộng hay gì vậy? "
-"Kykyô này. Tao đang khóc đấy hả? "
Cóc!.


-"Tỉnh ngủ chưa?. Mày mới sáng mà cứ như thằng ngu thế không biết!. "_Kykyô có chút ngạc nhiên nhìn thằng bạn thân mình. Nhưng rồi liền đi tới cóc vào đầu Sanji một cái đau điếng, nhắc nhở rồi thêm vài câu chửi kèm theo đó. _" Hôm nay mày không tới hội là lại bị chị Erza chửi cho coi nên mau xuống ăn sáng lẹ lẹ đi cho tao nhờ. "


-"... "
-"Mày có nghe tao nói không đấy? "
-"Hả.. À ừ, mày xuống trước đi tao xuống sau."_ Anh cười trừ đáp thằng bạn mình rồi nhanh chóng đi làm VSCN.
-"Nhanh lên đấy nhé. "
Rầm!
10 phút sau. Anh thay một bộ đồ đơn giản rồi ra khỏi phòng mình. Anh lướt ngang qua phòng Kykyô và... ?


Đôi chân Sanji bỗng thựng lại. Ánh mắt khó chịu quặn lòng nhìn vào căn phòng đối diện mình hồi lâu, cảm giác như căn phòng này đã từng có người thứ 3 vào ở. Là một bé trai tầm khoảng 7 8 tuổi anh nhớ mang máng tướng mạo ấy nhưng lại không thể nhớ rõ khuôn mặt ấy ra sao. Cách ăn mặt lẫn giọng nói Sanji anh đều nhớ cả, còn có thêm thằng bạn thân thứ 3. Chúng ta thật sự rất thân khi ở trong căn nhà này.


Chần chừ hồi lâu anh cũng bước xuống phòng bếp Kykyô đang ngồi đó vừa đọc báo vừa uống cà phê, kế bên là phần ăn của anh.
-"Mày lâu qúa đấy. "


-"Haha xin lỗi mày nhé."_Sanji nghe Kykyô mắng thế cậu cười ngượng ngạo cho qua rồi ngồi xuống hưởng thức bữa ăn. Nhưng ngồi im được một lúc, Sanji lại mở miệng hỏi thằng bạn ngồi trước mặt mình vài câu _" kykyô này. Mày dạo này có nằm mơ phải giấc mơ kì lạ gì không? "


-"Hửm.Giấc mơ à? "_Kykyô khẽ nhướng mày đặt tờ báo xuống bàn đáp_" Là giấc mơ gì mới được?. Tao mơ nhiều lắm. "
Không phải sao.
-"À không có gì đâu... Tao ăn xong rồi"


-"Sanji. Tao thấy mày nay lạ lắm đấy. "_Kykyô nghi vấn nhìn thằng bạn cứ như nửa tỉnh nửa mê hỏi mấy câu tào lao gì đâu không. _" À mà nè, cái phòng cạnh tao ấy. Mày có định cho ai mướn chung với tụi mình không vậy?. Nếu không thì tao sẽ chỉnh phòng đó thành nhà kho nha. "
-"Ừ...tùy mày thôi. "
---


Đóng cửa. Đôi bạn thân chuẩn bị đi tới hội, trên đường đi Sanji cùng Kykyô trò chuyện vừa mua ăn vặt vài nơi. Bỗng, có một nơi khiến anh không tự chủ được mà bứơc vào trong.
Lenh Keng~
-"Kính Chào Qúy Khách. "


Khi định thần lại anh ngạc nhiên dòm ngó xung quanh, Kykyô thấy biểu hiện lạ của anh cũng liền đuổi theo sau.
-"Hộc hộc hộc. "_Gáng thở ra hơi để chửi thằng ngu trước mặt_" Phù...Đm mày chạy đi đâu thế hả. Tao còn tưởng mày bị ai rượt không đấy!!."


-"Chị lấy cho em một phần sữa lắc nhiều bọt kem đem đi nhé. "_Mặt kệ Kykyô đang chửi mình, bản thân bứơc tới quầy gọi món.
-" Em chờ một chút nhé. "


Kykyô nghe vậy cũng ngạc nhiên thêm. Không biết sáng giờ cái thằng này khiến hắn phải ngạc nhiên hết bao nhiêu lần nữa. Tự nhiên lăn vô cái quán chưa từng vào lần nào mà nó thành thục gọi món y như rằng nó đến đây hơn chục lần rồi ấy?.
-"Mày thích uống đồ ngọt từ khi nào mà tao không biết vậy. "


-" Nhất thời nổi hứng uống thôi. "
Thật sự. Sanji nhớ rõ rành rành cái quán này xuất hiện trong mơ của mình. Nhớ từng chi tiết một nữa, rất nhiều lần anh đã đi đến đây cùng nhóc con ấy. Em ấy rõ rất thích uống thứ này đến nỗi mình chẳng biết vào đây không biết bao nhiêu lần.


"Khó chịu thật... "_nghĩ đến đây anh quặn lòng xót xa. Tim anh như thắt chặt lại lần nữa.
-" Đây, sữa lắc nhiều kem của em. "
Sanji nhận lấy rồi đưa đúng số tiền cho quầy bán. Chị thu ngân cũng cười cười nhận lấy tiền , đáp lại anh.
-"Lần sau lại tới nhé"
-"vâng"


Cạch!. Sanji cùng Kykyô vừa đi ra ngoài không lâu thì một thanh niên khác đi vào tiệm. Cậu trai này có tướng mạo trong khá rụt rè nhưng rất chăm chỉ tốt bụng.
-"Chị Hakken. Em tới thay ca này. "
-" Là Makoto đấy à. Hôm nay em đến sớm thế. "
-" Tại vì ngày mai là ngày nghỉ của em nên hôm nay phụ chị sớm chút ấy mà. "


Cô "ồ" lên một tiếng rồi nói tiếp.
-" Nghe bảo mai em đi chơi chung với tụi bạn của em phải không? "
-"Dạ"_anh ngạc nhiên nhìn cô một lúc thì cũng cười đáp lại_" Mà chị nè. Chị bảo hôm nay xin về sớm để tổ chức sinh nhật cho em gái chị à? "


-"Ờ ha!. Em không nói chị cũng quên mất tiêu. "_Cô nghe cậu nhắc đến sinh nhật của em mình liền cởi tạp đề cầm túi sách trong tủ đồ dành cho nhân viên. Dặn dò cậu mọi thứ rồi mới đi. _" À nè, lát nữa sẽ có một cô gái tên Lam qua lấy chiếc bánh kem kiwi cỡ vừa đấy nhé. "
-"Dạ. Em nhớ rồi chị đi cẩn thận. "


-"Ừ bye em! "
Rè rè rè-----cô vừa đi ,quả cầu xanh thường dùng để giao lưu với mọi người kêu lên. Màn ảnh nhấp nháy sau đó phát sáng ra một khung cảnh bên kia. Cũng là một tên con trai với bộ đồ màu vàng khá giống con chuột cùng với đám người ngồi cạnh. Makoto khắc mắc hỏi bọn người bên kia.


-" Mày gọi tao có chi không Pika? "
-" Ê mày, bọn tao chuẩn bị sẵn thịt ba chỉ để nướng rồi . Giờ còn cần gì nữa không đấy? "
-"Thế đồ cắm trại của tụi mày có chưa? "
-"Cái đó em có nhắc cho mọi người hết rồi nên anh yên tâm. "_Cô gái lạc quan với mái tóc xanh lá rụt rè nói.


-"Vậy là Sakuga giúp được nữa phần rồi. Còn thằng Gumr với Con Yêu Yêu. Hai đứa bây là giỏi nhất trong việc nấu ăn nên tao nhờ mày canh tụi nó có làm sai gì không nhớ chưa. "
-" Oke, không thành vấn đề! "_Cả hai đồng thanh .
-" Về tiền sinh hoạt sẽ do Rin, Chi Chi nắm giữa. "


-"chẳng có việc gì làm khó nỗi hai anh em nhà này cả!. "_Rin cười đắt ý.
-"Còn tao thì sao? "
-"À ,mày thì chạy vặt (mua đồ còn thiếu) cho tụi nó ha. Vậy nhé, tao cúp đây! "
-"Ơ khoan khoan còn thằng Pi---Tạch! "


-"zhai. Tụi này ồn ào thiệt chứ. "_ Makoto thở dài tỏ vẻ mệt mỏi với lũ bạn thân của mình. Nhớ lại tự nhiên hôm qua bản thân ngủ không biết có phải gặp ác mộng hay không mà trông nó cứ như thật như giả sao sao ấy. Đến lúc trời sáng anh giật mình tỉnh vậy chỉ vỏn vẹn nhớ trông đầu một cái tên anh còn chưa gặp qua bao giờ. Đến cả thằng Pika bạn mình kể rằng mơ giống như anh. Cả hai đều khóc không ngừng suốt 1 tiếng đồng hồ. _"conan? ... "


----
-"Nó có ngon không vậy? Ngon thì cho tao xin ngụm với Sanji. "
Thấy thằng bạn cứ hút rột rột suốt dọc đường, miệng thèm chảy dãi nhìn cái ly sữa lắc đấy.
-"không hợp với mày đâu. Nó ngọt như đường với mật ong trộn lại vậy. "


-"Cái thứ keo kiệt nhà mày không cho đúng không?. "_Nổi cấu lập kế muốn chiếm lấy ly sữa lắc trên tay nó. _" Hè hè. Thế thì tao sẽ giành-A!"


Nhưng chưa gì Kykyô va phải một cô bé trông khá dễ thương. Chỉ khắp hơn cậu vài phần khiến anh nhìn chăm chú hồi lâu. Còn cô bé kia thấy vậy liền cúi đầu xin lỗi liên tục.
-"Này Lam!. Em lại phá người khác nữa đấy à!! "


-" Yuky-Nii...hức, em xin lỗi. "_Từ xa người con trai đó chạy tới. Càng lúc càng gần khiến Sanji có đôi phần thấy quen thuộc không thôi.
-" Không sao không sao con bé nó xin lỗi tôi rồi mà. Dù gì cũng chỉ là va phải thôi không sao đâu. "_Kykyô vui vẻ cười đáp.
-" Thấy chưa. Em xin lỗi rồ- BỐP! - Âu! "


-"Thiệt tình. Anh đã bảo em bao nhiêu lần là đừng chạy giỡn ngoài đường rồi mà. Em đã 17 tuổi rồi đấy, có còn là con nít đâu. "
-"Em biết rồi .hứ! "
-"Xin lỗi hai người nhé.... ,tôi là Yuky. Anh trai của Lam."_Yuky quay sang nhìn hồi lâu muốn hỏi gì đó nhưng lại không dám.


-"Tôi là Kykyô còn tên này là Sanji. Rất vui được làm quen "_Kykyô chìa tay ra tỏ ý muốn bắt tay. Yuky cũng đồng ý bắt tay hai người.
-" Yuky-Nii. Ta đi thôi, em có đặt bánh kem rồi. Em hẹn 9 giờ tới lấy Á. "


-"Ừ, anh biết rồi. "_ Anh gật đầu rồi quay sang nói lời tạm biệt_" Xin lỗi nhé, giờ bọn tôi có việc phải đi rồi. Lần sau có gặp lại tôi sẽ đãi hai cậu thịt nướng. "
-" Haha nghe anh bạn nói làm tôi cũng mong chờ lắm đấy. "_ Kykyô vẫy tay chào.
-"... "
Đi được lúc lâu. Cô khắc mắc hỏi anh mình.


-" Nè nè Yuky-Nii. Bộ anh quen hai anh ấy sao?. Lúc nãy em thấy anh bắt chuyện chẵng giống như mọi khi qua loa gì cả. "
-" Mặt anh hiện rõ vậy sao? "_Anh cười trừ nhìn cô em .
-" Rõ luôn là đằng khác. Bộ mặt lúc nãy của Yuky-Nii trông buồn lắm luôn kia kìa. "


-"Thật ra mà nói anh không hề biết họ. Chỉ là... Khi đối diện với họ, anh có chút phân tâm áy náy không yên. Đôi phần thì cảm thấy anh với họ rất thân thiết từ rất lâu rồi ."_Yuky vừa đi vừa kể những thứ trong lòng vừa cảm nhận được ban nãy. _" Lam nè. Em có gặp ai tên Conan không vậy?..."


-"Hừmmm hình như không có. Cái tên này là lần đâu em nghe luôn ấy. Có chuyện gì sao Yuky-Nii? . "
-"Không có gì đâu. Anh chỉ hỏi chơi thôi....."
-"Yuky-Nii...Anh sao lại khóc thế này"
-"Anh.. Hức... Chắc có bụi bay vào mắt anh... Ức hic....ừ, chỉ là bụi bay vào thôi... "


Anh càng nói nước mắt càng chảy nhiều hơn không kiềm lại được bản thân mình. Tim anh nhói đau khi nhắc đến cái tên đó. Cô em thấy vậy lo lắng lắm, kiếm khăn giấy lau cho anh trai mình.
-----
-"Sanji này. "
-"Tao nghe. "


-"Hồi sáng mày có hỏi cái vụ giấc mơ gì đó đúng không? "_Cậu nói đên đây Sanji có đôi chút phản ứng gật đầu một cái nghe cậu kể tiếp_" Tao...có nằm mơ thấy một giấc mơ lạ lẫm vô cùng, gần như giấc mơ đó là lần đầu tiên tao mơ dài đến như thế. Cái người tên Yuky với Lam ấy, hình như tao có nằm mơ thấy ở trỏng nữa. Còn có mày rồi nhiều người khác, nói chung là nhiều lắm tao không thể nhớ hết mặt được. Rồi-"


-"Rồi mày thấy một cậu nhóc tầm 7, tuổi mặt bộ vest xanh quần tây ngắn nhưng không thấy rõ khuôn mặt đúng không? "
-" Đúng...Đúng vậy."_Cậu ngạc nhiên quay sang nhìn. Tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng. _" Chẳng lẽ mày cũng "


-"Ừ. Mày đoán đúng rồi đấy. "_" Nhưng hết tất cả mọi người xung quanh thì thằng nhóc ấy có tầm ảnh hưởng cao nhất trong giấc mơ. "
-" Hình như là Conan đúng không? "
-"Ừ. Conan. "
Cạch.
-"Hai đứa đến rồi đấy à. Có muốn uống gì không? "


Vừa mở cửa hội, đập vào mắt hai người vẫn là khung cảnh náo nhiệt như mọi khi. Một giọng nói dịu dàng thục nữ thu hút cả hai tiến đến quầy nước.
-"Cho em như mọi khi nha chị Mira. "
-"Được thôi. Còn em thì sao SanJi? "
-"Không ạ. Em mới uống lúc trên đường đến hội rồi. "_Anh lắc đầu nói.


-"vậy sao."_cô quay qua làm nước ép vừa hỏi hai đứa. _" Sao nay nhìn mặt hai đứa buồn vậy? Mới cãi lộn đấy à. "
-"Không có đâu chị. "
RẦM!! Cánh cửa đã gẫy lần thứ 7749 lần. Đúng là tuổi trẻ có sức mạnh dư thừa giỏi được cái phá hoại không à.
-" Buổi sáng tốt lành ."


-"Ui trời. Ông mặc quần vô dùm tôi một cái! "
-"Nay có nhiệm vụ nguy hiểm nào làm không vậy? "
-"Âyyyy~~ . "
-"Chị Mira .Cho tôi 20 phần đồ ăn!. Có lữa nữa thì càng tốt!! "
Lại một trận cười ha hả của cả hội dành cho đội của Erza. Mới sáng sớm mà ai cũng tăng động không ngờ luôn.


Ngồi vào bàn ăn gần đó. Sanji với Kykyô cũng vào chỗ chung với họ. Lúc này Natsu vừa ăn vừa nói.
-"À nè mọi người. Tôi có chuyện này muốn nói. "_Natsu nuốt xong miếng thịt liền nói tiếp-"Hôm qua tôi nằm mơ một giấc mơ kì lạ lắm. "


-"Natsu, đừng nói cậu mơ thấy ăn một đống lữa đấy nha."_Happy vừa ngậm cá hỏi.


-"không đâu. Tớ mơ thấy có một thằng nhóc kém hơn chúng ta chục tuổi lặn. Nhóc đó có dấu ấn Fairy Tail màu xanh trên tay nữa đấy. Rồi rất hay uống ly sữa gì đấy tớ không nhớ. Nhóc đó cũng hay bắt chuyện với mọi người trong hội nè. "_Cậu nhăn mày nhìn Happy kể thêm_ " Thằng bé đó có sức mạnh rất ghê gớm còn có tinh linh giống Lucy kìa. Mà lúc đấy không hiểu sao tớ nhào vô đánh ai đó dữ lắm. "


-"Rồi cậu biết đứa nhóc đó tên gì không mà kể nhiều thế? "_Happy vừa nói vừa với tay ngậm tiếp con cá thứ 2.
-"Đương nhiên là nhớ rồi là Conan. Chỉ là khuôn mặt tớ không nhìn rõ nên không hình dung được....Conan..."


Kể xong cậu không biết từ lúc nào bản thân mình đã khóc. Mọi người xung quanh thì cư xử là lạ khiến Lucy dò hỏi.
-"Mọi người sao lại khóc vậy nè. "


Không biết từ lúc nào Erza ,Gray dừng động tác ăn của mình lại. Nước mắt không biết từ lúc nào đã lăn dài trên gò má họ y như Natsu vậy. Sanji với Kykyô lại thêm một cú ngạc nhiên đến ngỡ ngàng. Mira bưng nước ép tới cho Kykyô cũng bất chợt khóc theo. Wendy, Gajeel là sát long nhân nên tay rất thính. Khi nghe câu chuyện Natsu vừa kể cả hai không ngưng được mà tuôn trào dòng nứơc mắt trên mặt.


Và đương nhiên trong đó có cả Laxus. Người rãnh rỗi đứng trên lầu quan sát mọi người. Tình cờ nghe được mọi thứ cậu kể. Nụ cười thay thế bằng nước mắt. Khi nhóm lôi thần tộc thấy Laxus như vậy cũng lo lắng lắm nhưng không dám lại gần hỏi gì. Thế là tâm trạng vui vẻ được thay bằng nặng nề ngột ngạt trong đó.


Bên các hội còn lại từng tiếp xúc với conan cũng vậy. Đến cả hắc hội lẫn hội đồng , những người thành tâm thành ý mang cả trai tim mình trao cho người con trai nhỏ bé đó không phai nhòa. Chắc chắn đều mơ một giấc mơ có cùng một tướng mạo, một trang phục, một giọng nói và cùng một cái tên những chẳng thể nhìn rõ được khuôn mặt đó.


Nhưng, ngoại trừ ba người kia. Lại có thể nhớ hết mọi chuyện, toàn bộ nội dung lẫn người họ yêu.


Ngồi trên mái nhà của hội. Cô con gái cùng với mái óng bay phấp phới theo gió. Bên cạnh là một chàng trai với mái tóc đen âm u của mình. Khuôn mặt chẳng buồn cũng không vui gì. Chỉ biết ngắm nhìn thành phố trong sự im lặng.
-"Conan à. Mọi người ...nhớ em lắm... "
-"Tao cũng nhớ em ấy. "


-"Mày?!!. Acnologia?. Mày tới lúc nào vậy? "
-"Nãy giờ rồi.... "


Xem ra, ngòai Sanji đau lòng. Dành cả một khung thoảng con tim tình yêu thật lòng không muốn rời bỏ cậu nhóc đó ra vẫn còn nhiều người khác có cùng một giấc mơ nhưng bối cảnh khác với Sanji rồi. Một giấc mơ trông mờ ảo trân thật đến nổi khó mà nhớ hết toàn bộ.
------------------------------------


-"Cháu chắc muốn quay về thế giới thật tại không? "
-"Cháu chắc. Vì đây vốn chỉ là bài kiểm tra của bà thôi đúng không Mạnh Bà? "
-"Ha ha. Lại bị cháu phát hiện rồi , đúng là con của thần chết. "_Mạnh Bà nở một nụ cười nhẹ nhìn cậu nhóc buồn bã nhìn vào quả cầu trước mặt.
-".... "


-" À,bà tìm được thủ phạm đứng sau rồi này"_Bà vừa nói vừa chỉ về phía hai tên bạch hắc vô thường. Trên mặt xuất hiện thêm vài vết bầm.


-" Cháu biết ngay kiểu gì hai ông này cũng sẽ nhảy vô cho được mà. "_Conan mặc lạnh tanh nhìn hai tên trước mặt tỏ vẻ không hài lòng. Bỗng một nhân vật lạ xuất hiện từ phía sau ôm lấy cậu.
-" Lại là chị à?."
-" Em họ~ lâu ngày không gặp. "
-"Không phải chị đang bận bên Thái sao? Sao lại về đây rồi?. "


-"Ở đó chán quá, cứ bị con gái mình hành quài cũng khổ lắm chứ bộ~"_ cô vừa nói vừa lấy tay nựng má cậu. A~ mềm ghê luôn.
-"Chị Nanno. Tóc chị che hết mắt em rồi này. "
-"Ưmm~. Chị không muốn. Lâu lắm mới gặp em mà.~ "_Cô nũng nịu ôm cậu không chịu buông.
-" Thôi mà chị. Em chuẩn bị về lại Tokyô rồi tha em"


Sau 7749 câu năn nỉ thì cuối cùng chị Nanno cũng chịu buông cậu ra. Trước khi đi cô còn hôn lên trán cậu một cái rồi biến đi mất. Cô thì về Thái cậu thì về Nhật, cậu tạm biệt mạnh bà rồi hai đên trắng đen kia.
Quay lại khoảng 4 tháng trước khi vụ tai nạn thảm thóc đó xảy ra.


-"Có vẻ như em ấy đỡ sốt rồi. "
Cậu mơ màng nghe giọng nói rất quen thuộc từ từ mở cặp mắt nặng trĩu ra. Đập vào mặt conan là một mái tóc vàng cùng với màu da ngâm.Có vẻ như cậu về thật rồi.
-"Anh Amuro...chị Ran.."
-"Em tỉnh rồi à. Em đỡ hơn chưa. "_Amuro lo lắng lại gần sờ trán cậu.


-" Sao..em lại ở đây... "
-"Em không nhớ sao conan. Lúc sáng em sốt cao ở trong tiệm cà phê của anh Amuro đấy. "_Ran nói với cậu còn bảo cậu nằm nghỉ thêm chút nữa đi.
-" Dạ, em biết rồi. "


À. Cậu nhớ rồi, do hôm kia phá án chung với Hattori ngoài trời nắng gắt nên bản thân bị ảnh hưởng lên cơn sốt này. Sáng là chỉ định ghé qua tiệm anh Amuro uống chút Campochino (chắc vậy:v) không ngờ uống xong thì càng nặng thêm. Không sao, dù gì cũng về rồi nên có chút vừa vui vừa buồn trong lòng. Cậu mong rằng rồi sẽ có ngày chúng ta gặp lại nhau thôi.


"... hức...chưa gì mình đã nhớ họ rồi... "
Ran đã lên nhà trước làm cơm tối. Conan vẫn nằm ở quán Amuro suy nghĩ lại những chuyện xảy ra không ít ở thế giới đó. Cậu khóc rồi, một chàng trai 17 tuổi mang hình hài của một cậu bé. Tim thắt chặt lại vì đau nhói, nước mắt vẫn không thể ngừng chảy.
Cạch.


-"Conan...?, em sao vậy? Còn đau ở đâu à? "
Ở ngoài, anh cứ nghe thấy tiếng nức non nớt trong phòng thay đồ nên có phần lo lắng cho cậu bèn đi vào xem thử.
Đúng như anh nghĩ, người anh yêu nằm đó khóc nức nở nhưng Amuro vẫn không biết cậu gặp phải gì. Chẳng lẽ là ác mộng?.


-"Ngoan...em nín khóc đi... anh thương. "_Dang lấy đôi tay ôm Conan vào lòng. Vừa an ủi vừa hôn lên tóc Conan. _" Mọi chuyện điều ổn hết cả rồi. "
Đúng. Mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi mà.
----END----
22/ /2021