[Cao H] Gặp Lại Sau Năm Năm

Chương 2: Nhiều năm qua không có ai cắm vào chỗ này sao?

Edit by Mon
Cận Quan Quan suýt chút nữa bị lời anh nói chọc tức đến sặc chết, cái gì gọi là ghen?
Cô mắng anh ta, anh ta lại cho rằng cô đang ghen, cô phản ứng như vậy không phải là rất hợp tình hợp lý sao?
Vị hôn thê thì đang đứng ở ngoài, còn anh ta lại ở trong này moi huyệt cô.
Cái đồ tra nam!


Cận Quan Quan dùng sức đẩy Hoắc Mộ ra, nhưng hai người họ đã từng làʍ ȶìиɦ rất nhiều lần cho nên anh biết rõ điểm mẫn cảm của cô. Hoặc Mộ vuốt ve âm đế đang sưng lên làm một làn sóng kích thích bỗng truyền đến đại não cô, cả người Cận Quan Quân vô lực, chân cô mềm xuống, không còn khả năng chống cự.


Hoắc Mộ đột nhiên cắm hai ngón tay vào tiểu huyệt.
"Ưm..."
Nhiều năm qua không có dị vật cắm vào, dẫn đến tiểu huyệt cô vô cùng chặt, hiện tại ngón tay anh bất ngờ xâm nhập, cho nên có chút đau đớn, ngón tay Hoắc Mộ bị thịt non ấm áp bên trong cắn chặt đến mức anh rất khó để tiếp tục nhét vào.


Hoắc Mộ cảm nhận được điều này, tâm trạng anh không khỏi hưng phấn, ngón tay không ngừng chen vào rồi lại rút ra, hỏi: "Sao chặt vậy hả? Chặt hệt như lúc phá thân. Vậy nghĩa là nhiều năm qua không có người đàn ông nào cắm qua chỗ này đúng không?"


Cận Quan Quan bị giọng nói trầm thấp, gợi cảm của anh kích thích, lúc trước mỗi khi hai người họ lên giường, anh cũng ghé vào tai cô nói bằng ngữ khí từ tính này. Cho nên lúc này, hoa huyệt không khống chế được mà càng chặt chẽ, ɭϊếʍƈ ʍút̼ ngón tay anh, kích thích dâng lên làm cô bất giác kẹp hai chân lại, tay anh cũng kẹt giữa hai đùi cô.


Cận Quan Quan cảm thấy mình như người thua cuộc, đã nhiều năm rồi cô vẫn không kết giao với bất kỳ người đàn ông nào. Trái lại, người yêu cũ của cô lại có một cô vợ xinh đẹp, hiền thục, điều này chứng minh cô kém hơn anh rất nhiều không phải sao?
Chính vì nghĩ như thế cho nên cô không nói một lời.




Cô cúi đầu xuống, tức khắc nhìn thấy một bàn tay thon dài sạch sẽ bên dưới âm mao màu đen, cô chịu không nổi liền bắt lấy eo anh làm điểm tựa.


Hoắc Mộ rất hài lòng với biểu hiện của cô, ngón tay liên tục thọc vào rút ra, tốc độ cắm rút từ chậm sang nhanh, ngón tay bắt chước ƈôи ȶhịȶ nhanh chóng ra vào miệng huyệt, đầu ngón tay với vào trong không ngừng moi lộng.


Cận Quan Quan chịu không nổi, đã nhiều năm như vậy, nhưng kỹ năng thủ ɖâʍ của anh vẫn không hề thuyên giảm, chắc anh cũng thường hay làm thế với vợ đi?
Cô quá sảng khoái, bất giác muốn kêu lên, nhưng lại sợ bị người khác phát hiện, cho nên chỉ gắt gao cắn môi.


Trong lúc cô đang muốn cao triều, giọng nói vị hôn thê bỗng vang lên: "Hoắc Mộ, anh đang ở đâu? Chúng ta đi chụp ảnh cưới thôi!"


Cận Quan Quan cảm thấy thanh âm này càng lúc càng rõ ràng, phía dưới càng cắn chặt, Hoặc Mộ bị cô ngậm chặt như vậy, ngón tay bên trong hoa huyệt cũng không thể cử động, một cánh tay khác giơ lên đánh lên mông cô: "Thả lỏng một chút! Không phải em muốn cao trào rồi sao? Cắn chặt như vậy làm sao cao trào được?"


Cô bị giọng nói trầm khàn kích thích, liền không nhịn được phát ra giọng mũi rầm rì, một lượng nước chảy ra từ hạ thể làm tay anh ướt đẫm.
Cận Quan Quan thấy lòng bàn tay anh ướt nhẹp, còn có chút nhớp nháp. Mặt cô đỏ bừng.


Cô vừa cao trào nên đôi mắt tràn đầy mị nhãn như tơ, miệng khẽ nhếch, không nói gì.
Hoắc Mộ thủ ɖâʍ cho cô một lúc lâu rồi mới buông cô ra, lấy ra một chiếc khăn tay từ túi quần, thong thả ung dung lau sạch ɖâʍ thủy trên tay.


Cận Quan Quan cho rằng anh sẽ cùng cô nói gì đó, kết quả Hoắc Mộ sau khi lau khô tay, liền gấp khăn tay lại cho vào túi quần, sau đó rời khỏi phòng thử đồ, cứ như không có việc gì vừa xảy ra.
Dáng vẻ nhàn nhã của anh thật làm cho người ta khó tưởng tượng được anh vừa mới làm chuyện cầm thú gì.


Cận Quan Quan cảm nhận được hương vị của cô thoang thoảng trong phòng thử đồ, cô bất giác cười lạnh.
Cô vậy mà còn gửi gắm hy vọng trên người Hoắc Mộ.
Cô cho rằng anh sẽ nói gì đó với cô, nhưng anh đã có vị hôn thê, một người sắp kết hôn thì còn điều gì để nói?


Anh vốn là người tuyệt tình như vậy, năm đó cô nỗ lực cùng anh thi cùng một trường đại học, đã vậy còn tự vạch ra kế hoạch cho tương lai chẳng hạn như khi vào đại học hai người sẽ sinh hoạt cùng nhau như thế nào, cô còn định cùng anh kết hôn sau khi tốt nghiệp.
Kết quả anh phá nát tất cả mọi thứ.


"Cận Quan Quan, đại học Harvard vừa gửi giấy thông báo trúng tuyển cho tôi. Tôi muốn đến đó học, nên không thể cùng học đại học được. Tôi cũng không muốn tiếp tục ở nơi này nữa, tôi có cuộc đời của tôi, tôi không thể lãng phí thời gian để cùng một đứa nhà giàu như cô chơi bời được."


Cô lúc ấy đã quỳ xuống bảo anh đừng chia tay với cô, cô có thể xuất ngoại cùng anh, dù sao nhà cô có tiền, bố cô có thể chu cấp tiền học cho cô, nên cô sẽ cùng anh ra nước ngoài, chỉ cần cho cô cơ hội, cô sẽ cố gắng đi theo bước chân của anh.


Cuối cùng, anh lại tàn nhẫn nói ra lời ghê tởm nhất, câu nói làm cô bắt đầu chán ghét anh.


Anh nói: "Tôi không thích cô, cũng không muốn cùng cô nghĩ đến chuyện tương lai, ngay từ đầu tôi đã không thích một người cao ngạo như cô. Tôi đồng ý cùng cô ở bên nhau chẳng qua là vì cô quá dễ dãi, lúc nào cũng cởi sạch quần áo trước mặt tôi, là một người đàn ông, đương nhiên tôi không có khả năng cự tuyệt một người phụ nữ tự đưa tới cửa, cho nên tôi mới cùng cô chơi đùa một chút. Bây giờ,tôi muốn dừng lại."


Cận Quan Quan lúc ấy đang cố níu kéo anh, cô không ngại bị anh chơi đùa, chỉ cần anh luôn ở bên cô là được, vì cô đã yêu anh đến hết thuốc chữa.
Nếu không phải cô nghe nói anh cùng một cô gái khác xuất ngoại, chắc hẳn cô sẽ đi cùng anh.


Từ lúc bắt đầu, anh chỉ thích người con gái thông minh, còn cô thì ngược lại, cô quá ngu ngốc.
Nhưng mà cô vẫn luôn vì anh mà liều mạng, để kịp đuổi theo bước chân của anh, cô học nhiều đến mức phải nhiều lần nhập viện, cô thật sự đã nỗ lực rất nhiều.
...


Cận Quan Quan thấy cô trước kia quá ngu ngốc, thật muốn đánh chết chính mình.
Trước đây, cô yêu anh ta sâu đậm, nhưng bây giờ không có anh ta cô vẫn ổn không phải sao?
Cô hồi phục tinh thần, lập tức sửa sang lại quần áo, thanh âm của hai người họ vang bên tai cứ như đang trêu chọc cô.


Cận Quan Quan định lấy quần chữ đinh (丁) mặc vào, kế tiếp sẽ mặc váy, nhưng cô nhận ra qυầи ɭót đã không còn trên đùi cô nữa, cô nhớ thời điểm bị anh cởi ra, anh đã ném sang một bên, hiện tại nhìn xung quanh không thấy qυầи ɭót đâu.


qυầи ɭót chữ đinh (丁) của cô đâu? Hay là đã bị anh ta cầm lấy rồi?
Không có khả năng, qυầи ɭót vị hôn thê của anh ta nhiều như vậy, sao lại lấy qυầи ɭót của cô?
Nhưng vừa rồi chỉ có hai người bọn họ ở trong phòng, quần chữ đinh (丁) cũng do anh ta cởi ra, không phải anh ta thì là ai?
___


Những chương sau sẽ có xen kẽ giữa quá khứ và hiện tại. Mình nói trước cho mn đỡ hoang mang.😊