Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi

Chương 85: Nhiệm vụ phiền toái

Sáng sớm ngày hôm sau, Đào Du Du nhẹ nhàng hôn vào má mấy cục cưng vẫn còn đang say giấc nồng, rồi đau khổ lăn tới phủ Tổng thống tiếp tục làm việc.


cô đi thật nhanh tới phủ Tổng thống, đang chuẩn bị bước lên lầu gọi Vũ Văn Vĩ Thần rời giường thì lại được nhân viên báo rằng: Hôm nay là Chủ nhật, ngoại trừ buổi chiều ngài Tổng thống sẽ tiễn đoàn người của Tổng thống Thành quốc lên máy bay về nước thì không còn công việc nào khác nữa.


Nghe xong mà Đào Du Du lòng đau như cắt, biết thế cô đã ở nhà cùng hai cục cưng lâu thêm một chút rồi. . . . . . .
Khi không bị ai quấy rầy, khả năng nằm lỳ trên giường của Vũ Văn Vĩ Thần quả thực khiến Đào Du Du được mở mang tầm mắt.


Anh ngủ thật thoải mái nha, mãi đến hơn mười một giờ trưa mới rời giường.
Đào Du Du lặng lẽ hỏi Triệu Nho đang đứng ở bên cạnh, rốt cuộc tối hôm qua mấy giờ ngài Tổng thống mới đi ngủ.


Cứ nghĩ rằng Triệu Nho sẽ nói khoảng mười một, mười hai giờ hay rạng sáng mới ngủ gì đó. Ai dè Triệu Nho mặt không biến sắc phun ra một câu: "Hình như tám rưỡi tối đã đi ngủ thì phải."
Sặc! ! ! !
Tám rưỡi đã đi ngủ, vậy mà vẫn có thể ngủ thẳng tới mười một giờ trưa ngày hôm sau. . . . . .


Sao anh có thể ngủ được nhiều thế nhỉ? Chẳng lẽ định làm người đẹp ngủ trong rừng luôn sao?




Đào Du Du không biết, bởi vì hôm qua khi ở phòng khách quý, hương Mặc Lan đã khiến thân thể Vũ Văn Vĩ Thần bị tổn thương rất lớn. Anh quay về phủ Tổng thống thật sớm, uống thuốc rồi nghỉ ngơi. Dưới tác dụng của thuốc cộng thêm việc cơ thể cần phải có thời gian để hồi phục nên mới phải ngủ hơn mười tiếng đồng hồ.


Sau khi Vũ Văn Vĩ Thần xuống lầu thì trực tiếp đi tới phòng ăn. Đào Du Du cũng đã cho người sắp xếp bố trí thức ăn xong xuôi từ sớm, chỉ đợi anh đến dùng bữa thôi.


Dùng bữa trưa xong, Vũ Văn Vĩ Thần nhìn Đào Du Du rồi nói: "cô cho người thu dọn lại phòng dành cho khách đi. Hai đứa bé của Tiêu Tổng thống quyết định ở lại Định Khôn hết mùa hè này, có lẽ về sau sẽ đi học ở đây luôn. Các hoạt động cho bọn chúng trong thời gian tới ở Định Khôn cô bảo nhân viên lập thành bản kế hoạch chi tiết, rồi cô xét duyệt. Hai đứa bé đó giao cả cho cô phụ trách đấy."


". . . . . ." Đào Du Du không ngờ anh lại đột nhiên giao cho cô một nhiệm vụ gian khổ như thế này, nhất thời đầu óc cô choáng váng.
Tiêu Thiên Hữu cũng đã mười tám tuổi rồi mà vẫn gọi là đứa bé sao?


Còn đại tiểu thư Tiêu Nhã Hinh nữa, rất khó hầu hạ nha. Anh giao việc này cho cô có phải muốn chỉnh chết cô không?
Lúc này Đào Du Du chỉ cảm thấy xung quanh mình là một mảnh tối tăm!!


“Sao thế? Đối với sự sắp xếp của tôi cô có ý kiến gì à?” Thấy Đào Du Du không lên tiếng Vũ Văn Vĩ Thần khẽ nhíu mày, cao giọng hỏi


“ không có…. không có ý kiến gì hết. Tôi sẽ lập tức cho người đi làm ngay!” Nhận ra giọng điệu của Vũ Văn Vĩ Thần có chút bất thường Đào Du Du lắc đầu như trống bỏi, rất hùng hồn lên tiếng trả lời anh.


“Ngày hôm qua tôi đã nhận lời của Tiểu Nho, chỉ cần cô đồng ý thì lúc nào con bé cũng có thể tới Phủ Tổng thống chơi. Sau này, nếu Tiểu Nho với Đào Dục Huyên đến đây thì cô nhớ tiếp đón hai đứa cho thật tốt đấy”. Thấy Đào Du Du nhận lời chắc như đinh đóng cột, Vũ Văn Vĩ Thần tỏ ra rất hài lòng, vậy nên tuyên bố thêm một tin tức nữa.


“…….” Lần này Đào Du Du hoàn toàn đơ luôn rồi
Rốt cuộc ngài Tổng thống muốn cái gì đây? Vì sao lại đối xử tốt với hai cục cưng nhà cô như vậy?
Phủ Tổng thống là vườn rau xanh sao? Người nào cũng có thể tùy ý ra vào chắc


Hai cục cưng nhà cô sao lại được hưởng loại đãi ngộ này?
Cái gì mà muốn cô “tiếp đón hai đứa thật tốt” chứ?
nói thế thì có nghĩa là bọn nhỏ mà đến Phủ Tổng thống, cô chỉ có thể được tiếp đón với tư cách là người quản gia thôi à?


Đúng là đầu năm nay chuyện gì cũng có thể xảy ra rồi
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy, chỉ cần anh không giết cô diệt khẩu thì việc bọn nhỏ đến Phủ Tổng thống chơi cùng với cô nhiều hơn thì cũng không tệ đâu


Vũ Văn Vĩ Thần thấy Đào Du Du lại đang ngây ngốc ờ chin tầng mây nào đó thì khẽ nhíu mày, sau đó lại giãn ra, khóe miệng cũng bất giác cong lên mỉm cười.
Anh quay đầu về phía sau hỏi Hồ Ứng: “Máy bay chở đoàn người của Tiêu Tổng thống cất cánh lúc mấy giờ?”


“Dạ, một rưỡi chiều. Tôi đã xác nhận với Bộ trưởng Bộ ngoại giao rồi, tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, máy bay cũng sẵn sàng cất cánh” Hồ Ứng trầm giọng báo cáo.
“nói tài xế chuẩn bị xe, chúng ta lên đường” Vũ Văn Vĩ Thần cầm khăn khẽ lau miệng rồi đứng dậy rời khỏi phòng ăn.


Đào Du Du đợi bọn họ đi ra ngoài, sau đó mới tiến lên kiểm tra tình hình dung cơm của Vũ Văn Vĩ Thần một chút. cô quay sang nói với bếp trưởng ở bên cạnh: “Anh thử xem món ốc sên kiểu Pháp này có gì không ổn không? Ngài Tổng thống chỉ ăn có một con”


“Vâng” Bếp trưởng nghe lập lập tức lên tiếng trả lời
Sau đó mấy nữ nhân viên tới thu đọn thức ăn thừa và sắp xếp lại phòng ăn sạch sẽ


Đào Du Du nói tối nay sẽ có thêm ít nhất hai vị khách quý nữa tới phủ Tổng thống, nên dặn dò bếp trưởng làm thêm vài món ăn đặc trưng của Thành quốc để đón tiếp
Sau khi dặn dò hoàn tất các việc cần làm, cô mới rời khỏi phòng ăn.


……………………………………………………………


Hai rưỡi chiều, sau khi xử lý toàn bộ các nhiệm vụ mà Vũ Văn Vĩ Thần giao cho, rốt cuộc Đào Du Du có thời gian nghỉ ngơi một chút. Nhưng vừa mới ngồi xuống chưa được nửa phút, mông còn chưa kịp làm ấm chỗ, tiếng chuông điện thoại di động của cô đã rộn rã vang lên.


trên màn hình gọi đến một số điện thoại lạ, chần chừ trong giây lát, cô nhấn nút trả lời” Alo”


“Du Du, có đúng là cậu không? không ngờ cậu biến mất năm năm, cuối cùng cũng quay trở về rồi. Con bé chết tiệt này, không có lương tâm mà. Mấy năm nay chẳng biết cậu ở chỗ nào, nếu không phải Mỹ Ngôn nói thì mình cũng không biết cậu đã về rồi đâu”


Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói quen thuộc, giọng nói này khiến Đào Du Du có cảm giác quay về thời điểm năm năm trước. Khi đó cô vẫn là một học sinh trung học, mà người ở đầu dây bên kia chính là người bạn tốt nhất ngồi cùng bàn với cô – Dương Vi Tiếu.


“Vi Tiếu, đã lâu không gặp cậu rồi, mình rất nhớ cậu đó. thật sự xin lỗi, mình…….” Tâm tình của Đào Du Du hiện giờ hết sức kích động, cô mới nói vài câu đã nghẹn ngào không thốt nên lời.


“Được rồi, con bé chết tiệt này, cái gì mà xin lỗi chứ? Bây giờ cậu đang ở đâu? À nghe nói cậu là quản gia của Phủ Tổng thống, đang làm việc đó hà?” Dương Vi Tiếu nghe thấy giọng nói của Đào Du Du thì trong long cũng rất xúc động. Nhưng cô không muốn khiến cho Đào Du Du cảm thấy buồn phiền nên rất nhanh cắt ngang rồi hỏi.