Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi

Chương 89: Nhà Giàu Có Ân Oán

“Ách…………Thác Ngọc Mộ Dã……….Cậu………….Vì sao cậu lại nhắc đến anh ta?” Đột nhiên bị Dương Vi Tiếu nhắc đến người trong lòng mà mình thần mến, Đào Du Du cảm thấy hơi xấu hổ, cô ngây ngây ngốc ngốc hỏi.


“Chậc chậc chậc…………..Nhìn bộ dạng cậu như vậy là biết cậu vẫn còn nhớ đến anh ta rồi?” Dương Vi Tiếu cố ý liếc mắt nhìn Đào Du Du, cất giọng khinh bỉ nói.
Ý tứ như đang lên án Đào Du Du, chỉ nhớ người đàn ông mình thầm mến mà không nhớ đến bạn bè mình.


“không………….không thể nào………….Mình và anh ta không quen nhau………….” Đào Du Du chột dạ phủ nhận, liên tục khua tay nói.


“Được rồi, cậu nói cho mình biết không phải lúc học trung học người cậu thầm mến là anh ta à? Còn làm ra vẻ ở trước mặt mình sao?” Tiếp tục di chuyển ánh mắt khinh bỉ, trên cổ Dương Vi Tiếu là chuỗi viên kim cương bồ câu xinh đẹp khiến Đào Du Du cảm thấy rất chói mắt.


“Sao………….Làm sao có thể? Cậu………..làm sao cậu biết được?” Đào Du Du bị nhìn thấu tâm tư trên mặt đỏ bừng lên, cô còn nhớ năm đó lúc cô thầm mến Thác Ngọc Mộ Dã, không có nói qua với bất kỳ ai, ngay cả bạn bè cũng không nói.


"Mình chơi chung với cậu nhiều năm rồi ngay cả điều này không thể nhìn thấy à?” không im lặng chỉ nhìn người phụ nữ có đầu óc đơn giản này, chẳng lẽ cô không biết tuy rằng năm đó ngoài miệng đều nói không có, nhưng trước mắt đã sớm bán đứng lòng cô rồi sao?




“Này…………thật ra cũng không có…………….nhưng vì sao đột nhiên cậu lại nhắc đến anh ta vậy?” Vịt chết còn cứng mỏ là Đào Du Du trước sau vẫn tác phong xử sự, dù sao chỉ cần không phải thừa
Cha tổng thống
Chương 89 (tiếp):
...


nhận chuyện kia, cho dù có xảy ra trước mắt, cô có chết cũng sẽ không thừa nhận.
"Còn nói không có. . . . . Hừ. . . . . " Quá quen thuộc với tính tình của Đào Du du, Dương Vi Tiếu không muốn cãi cọ với cô, liền nói về chủ đề chính: "Cậu có biết ông xã mình là ai không?"
Xoa xoa!!!


Vốn định hỏi cô có nhớ Thác Ngọc Mộ Dã hay không, tiếp tục hỏi cô có biết ông xã của mình là ai.
Này không thể làm cho người ta liên tưởng đến bi kịch sao.


Ánh mắt Đào Du Du u ám không có một tia sáng, giống như trơ mắt nhìn người đàn ông mình yêu thương rời khỏi cuộc đời mình, sau này chỉ là người qua đường. . . . .


"Này, vẻ mặt của cậu là ý gì? Ông xã của mình không phải là Thác Ngọc Mộ Dã, cậu hãy yên tâm." Nhìn vẻ mặt đau khổ của Đào Du Du, cô đoán chắc cô ấy đang hiểu lầm, Dương Vi Tiếu lập tức cười vội vàng giải thích.


"thì rakhông phải anh ta, cậu không nói sớm, làm sao mình có thể biết ông xã của cậu. . . . . " Cảm giác mình bị đùa giỡn, Đào Du Du cất giọng oán trách.


"Cậu xem, không biết mới vừa rồi ai dù có chết cũng không thừa nhận mình thích Thác Ngọc Mộ Dã vậy?" Đối với Đào Du Du mạnh miệng như hổ giấy, trong đầu Dương Vi Tiếu đều nghĩ những lời khinh bỉ.


"Cho nên ông xã cậu và Thác Ngọc Mộ Dã có quan hệ gì với nhau?" không nghĩ đến cô bị nắm mũi quay vòng vòng, Đào Diu Du vội vàng hỏi lại.


Hít một hơi thật sâu, tầm mắt Dương Vi Tiếu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, từ độ cao bảy mươi tầng lầu đủ để cho cô quan sát toàn cảnh thành phố, đây là một nơi rất cao, tuy rằng tính cách Dương Vi Tiếu vẫn lạc quan rộng rãi, nhưng trong lòng lại lo âu không nói nên lời.


"Anh ta từng là em họ của ông xã mình." Rốt cuộc Dương Vi Tiếu cũng nói ra quan hệ giữa nhà họ với Thác Ngọc Mộ Dã, sau khi nói xong, cô bưng ly trà ở trước mặt lên uống một ngụm.


"thì ra ông xã cậu là người của gia tộc Thác Ngọc, khó trách có thể xây dựng tòa cao ốc lớn như vậy. Đúng là một người thanh niên đầy hứa hẹn." Biết được thân phận ông xã của Dương Vi Tiếu, rốt cuộc Đào Du Du cũng hiểu được vì sao Dương Vi Tiếu lại hỏi cô còn nhớ đến Thác Ngọc Mộ Dã.


Nhưng mà cô không biết vì sao vừa nhìn thấy Dương Vi Tiếu cười tươi trong nháy mắt lại xuất hiện một tia đau buồn thế.
"Nhưng mà hiện tại tòa nhà này rất nhanh sẽ tính trên danh nghĩa của Thác Ngọc Mộ Dã rồi." không bao lâu sau, Dương Vi Tiếu cũng nói ra được nguyên nhân cô lo lắng rồi.


"Hả? Đây là. . . . . Vì sao?" Tuy rằng cô không thể khống chế được khi biết chuyện này, nhưng dôid với người bạn mình quan tâm, cô không nhịn được liền hỏi.


Dương Vi Tiếu âm thầm thở dài một hơi, ngón tay đeo chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp nhẹ nhàng xoay xõa tách trà, ánh mắt tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ cất giọng nói: "Hai năm qua tập đoàn tài chính Thác Ngọc tiến hành điều chỉnh lại cơ cấu, ông xã của mình không phải là quan hệ huyết thống, cho nên trong tay có rất nhiều tài liệu bị Thác Ngọc Mộ Dã thu hồi, tòa nhà này là ba năm trước đây ông xã mình xây dựng nên, có thể coi là sản nghiệp quan trọng nhất của ông xã mình, nhưng bởi vì nó có quan hệ với vị trí địa lý, nên cũng bị tính trên danh nghĩa của Thác Ngọc Mộ Dã, mà ông xã mình sắp ra nước ngoài, phụ trách công việc báo cáo tin tức công việc của tập đoàn Thác Ngọc ở nước ngoài."


"thì ra là thế, tuy rằng mình không hiểu trong gia tộc này có khúc mắc gì, nhưng mà chuyện này cũng là chủ ý của Thác Ngọc Mộ Dã sao? ANh ta nhìn qua không giống như người vì ham muốn cá nhân cướp đoạt thứ của người khác." Tuy rằng việc này là Dương Vi Tiếu nói ra, phải là sự thật, Đào Du Du khoong thể tin được Thác Ngọc Mộ Dã lại là người như vậy.


"A. . . . . " Dương Vi Tiếu chỉ mỉm cười không trả lời câu hỏi của Đào Du Du, cô lại nói tiếp: "thật ra đi nước ngoià cũng được, dù sao trên thế giới công viêc thông báo tin tức vẫn là một nghề hấp dẫn, tin rằng với sự ảnh hưởng của tập đoàn tài chính Prison Break trên quốc tế, muốn lấy quyền quản lý truyền thông của hai nước chắc chắn không có vấn đề gì. Đến lúc đó, chồng mình tuyệt đối có thể kiếm được tiền nhiều hơn gấp mấy lần hiện tại. Chỉ là. . . . . "


"Nghe cậu nói như vậy, vậy ông xã của cậu nhận công việc này là vì tìm được một công việc nhiều tiền, hay là cái gì?" Đào Du Du nghe cô giải thích công việc xong, không biết tại sao cô ấy lại do dự cái gì.


"Chỉ là thân thể ông xã mình không được khở, không thể đi máy bay. Mình rất lo một khi anh ấy nhận công việc kia, thường xuyên ngồi máy bay, nhất định sẽ không chịu nổi." Dương Vi Tiếu nói đột nhiên cúi đầu xuống, trong ánh mắt là một tầng nước mắt.


"Vậy. . . . . Thác Ngọc Mộ Dã có biết chuyện này không?"
"Tất nhiên là biết."
"Nếu biết, vì sao anh ta lại sắp xếp như vậy?" Đào Du Du khó hiểu hỏi lại.