Chương 78: Nguy Cơ Của Lê Thị

Chiếc xe Maybach lái như bay trên đường với tốc độ vô cùng nhanh, Trần Xuân Độ gần như không hề nhả chân ga!
“Anh không muốn sống nữa à!” Lê Kim Huyên hít mạnh, ngực phập phồng, không ngừng run rẩy, mái tóc dài rối tung và lộn xộn, bộ dạng vô cùng chật vật!


Nhưng Trần Xuân Độ lại ngoảnh mặt làm ngơ, không hề có ý định giảm tốc độ.
Khoảng cách giữa xe Maybach và trụ sở Lê thị ngày càng gần!
Đột nhiên!
Tiếng còi xe cảnh sát inh tai nhức óc vang lên liên tục! Chỉ thấy hai chiếc xe cảnh sát đuổi theo phía sau!


“Sao lại như vậy?” Lê Kim Huyên tái mặt, chân run lẩy bẩy, cô không ngờ chỉ lái xe nhanh thôi mà cũng có thể thu hút sự chú ý của xe cảnh sát!
Lê Kim Huyên nghiêng đầu nhìn về phía đuôi xe, quả nhiên có hai chiếc xe cảnh sát đang điên cuồng đuổi theo sát nút.


“Chiếc xe Maybach phía trước, biển số xe là BXX…đã vượt quá tốc độ, vi phạm quy định an toàn giao thông, lập tức dừng xe lại! Lập tức dừng xe lại!” Một giọng nói nghiêm nghị, lạnh lùng truyền từ trong loa xe cảnh sát ra và lọt thẳng vào tai Trần Xuân Độ!


“Đều là chuyện tốt anh gây ra đấy!” Lê Kim Huyên trừng mắt nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ.
Nếu không phải do Trần Xuân Độ lái xe vượt tốc độ trên đường, thì sao có thể bị cảnh sát đuổi theo được!
“Mau dừng xe lại!” Lê Kim Huyên nghiêm giọng, nói.


Nhưng Trần Xuân Độ lại nhếch môi, nở một nụ cười vô lại, ngông cuồng và kiêu ngạo… Trần Xuân Độ đột nhiên lên tiếng, ý cười càng sâu hơn: “Tổng Giám đốc Lê, mời thắt dây an toàn cẩn thận…”
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Lê Kim Huyên tức giận nói.




Lê Kim Huyên vừa dứt lời thì đột nhiên! Thông qua gương chiếu hậu, Trần Xuân Độ liếc nhìn hai chiếc xe cảnh sát đang đuổi sát nút phía sau, ngay lập tức anh lộ ra nụ cười trêu tức!
Sau đó, Trần Xuân Độ đạp mạnh thắng xe, lốp xe ma sát mạnh với mặt đất, tạo nên hai vệt đen chói mắt!
Vù!


Trong nháy mắt, hai chiếc xe cảnh sát đang phi như bay hoàn toàn không kịp thắng xe lại, cứ như vậy vượt qua xe Maybach!
Còn Lê Kim Huyên thì bị bay lên theo quán tính, rồi ngã một cách chật vật ở ghế sau…


Ánh mắt Lê Kim Huyên lập tức lộ ra tia giết người, cô trừng mắt nhìn chằm chằm Trần Xuân Độ, giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh!
Nếu không phải lúc này Trần Xuân Độ đang lái xe, cô đã sớm lấy túi xách trong tay đập vào đầu anh rồi!


Trần Xuân Độ đạp chân ga, thân xe xoay tròn 180 độ, anh lập tức lái xe ngược chiều!
Mà hai chiếc xe cảnh sát kia cũng đang chật vật xoay thân xe, nhưng lại phát hiện xe Maybach đã biến mất ở phía xa, không còn thấy bóng dáng.

Xoạt!


Một người phụ nữ cuốn hút, một người đàn ông điển trai ngồi trong chiếc xe đỗ trước cửa trụ sở Lê thị, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Lê Kim Huyên lạnh lùng trừng mắt nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt ngập tràn khí lạnh và sát khí!


“Tối về nhà để xem tôi xử lý anh như thế nào!” Lê Kim Huyên lạnh lùng bỏ lại một câu, không gian trong xe bỗng trở nên lạnh lẽo!
Ánh mắt cuốn hút của Lê Kim Huyên giống như lưỡi dao sắc bén, khiến Trần Xuân Độ cảm thấy run rẩy trong lòng, đành phải cười ngượng.
“Tổng Giám đốc Lê đi thong thả.”


“Xin chào Tổng Giám đốc Lê.”
“Chào buổi sáng, Tổng Giám đốc Lê.”
Nhưng cô lại không tìm được lý do, đúng là do cô không thắt dây an toàn cẩn thận… Hơn nữa Trần Xuân Độ cũng đúng hẹn, đưa cô đến trụ sở Lê thị.
Từ đầu đến cuối chỉ có mất bảy phút!


Lê Kim Huyên cảm thấy vô cùng nghi ngờ, cô đương nhiên không biết rằng… Làm sao Trần Xuân Độ không biết lái xe Maybach chứ? Giống như những loại xe khác, anh đều lái vô cùng dễ dàng.


Nói về kỹ năng lái xe, Tô Loan Loan dù có cao siêu thế nào thì so với Trần Xuân Độ cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi…
Sau khi đi vào văn phòng Tổng Giám đốc, Lê Kim Huyên vừa ngồi xuống thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.


Lê Kim Huyên nghe điện thoại, sau khi cúp máy, sắc mặt lập tức trở nên cứng đơ.
Tập đoàn Lê thị vừa mới bắt đầu phiên giao dịch, vậy mà cổ phiếu lại không ngừng sụt giá, hiện giờ đã giảm xuống một nửa rồi!
Mọi thứ dường như đã tồi tệ đến mức không cách nào cứu vãn được.


Đêm khuya, cô gọi rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng những gia đình giàu có, những tập đoàn đứng đầu giống như đã bàn bạc trước với nhau, đều không nhận điện thoại của cô.
Lê Kim Huyên mới chỉ ngủ được tổng cộng ba tiếng.


Tập đoàn Huy Đằng đang dồn ép, điên cuồng chèn ép, còn tập đoàn Lê thị thì rút lui hết lần này đến lần khác, hiện giờ đã không còn dáng vẻ oai phong, lẫm liệt như trước đây nữa.
Thế nhưng, chỉ trong một đêm, mọi thứ đã thay đổi.


“Sao thế?” Lê Kim Huyên vẫn không ngẩng đầu lên, hỏi.
“Cậu Lê đến rồi, cậu ấy còn nói, đến đây để giúp Tổng Giám đốc.” Lâm Trinh Tuyết nói, mấy Giám đốc đứng trong văn phòng Tổng Giám đốc lập tức sững sờ.


Một giọng nói thờ ơ, bình tĩnh truyền từ bên ngoài phòng làm việc vào, Lê Thần Vũ chắp hai tay ra sau lưng, ung dung bước vào, vẻ mặt vô cùng thoải mái, ánh mắt nhìn Lê Kim Huyên còn mang theo sức hút kỳ lạ.
“Anh đến giúp tôi?” Lê Kim Huyên thờ ơ lên tiếng, trong giọng nói lộ rõ tia xa cách.


Cô đương nhiên không tin, Lê Thần Vũ lại tốt bụng đến giúp mình!
Sắc mặt của Lê Kim Huyên hơi thay đổi, khi Lê Thần Vũ nói những lời này, bộ dạng của anh ta rất nghiêm túc, dường như đều xuất phát từ đáy lòng, không giống nói dối chút nào cả.


Chiếc hộp được mở ra, một tấm thẻ đen nạm vàng đang nằm lặng lẽ bên trong.
“Kim Huyên, toàn bộ số tiền trong tấm thẻ ngân hàng này đủ để em đối phó với nguy cơ trước mắt.” Lê Thần Vũ lên tiếng, tất cả mọi người đều kinh ngạc!


Tấm thẻ này có thể cứu sống Lê Kim Huyên, cứu sống Lê Duy Dương và cứu sống cả Lê thị!
“Kim Huyên, mau nhận lấy đi.” Lê Thần Vũ khẽ cười, dịu dàng nói.


“Đúng vậy, mau nhận lấy đi, Kim Huyên, đây chính là tiền cứu mạng.” Đột nhiên, một giọng nói không vui vẻ lắm truyền đến, khiến vẻ mặt Lê Thần Vũ đột nhiên cứng đơ!






Truyện liên quan