Chương 92

Dưới bầu áp suất mơ hồ phát ra từ người Ôn Giản Ngôn, cuối cùng bọn họ cũng trở về chủ đề chính.
"Vậy cô còn nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra lúc trước không?"
Vân Bích Lam nhìn Lilith bằng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, dò hỏi.


"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi... tôi cũng không còn ấn tượng nữa."
Lilith đưa tay xoa huyệt thái dương, khuôn mặt xanh xao lộ vẻ mờ mịt.


Mặc dù vết thương trên khuôn mặt cô không còn rỉ ra dịch mô màu đỏ, nhưng nét mặt vẫn còn uể oải, dường như trạng thái tinh thần không được tốt lắm: "Trong hạng mục tàu lượn siêu tốc, tôi chỉ cảm thấy chóng mặt và đầu óc mơ màng. Bây giờ nghĩ kĩ lại thì ký ức cũng trở nên rời rạc, tôi chỉ cảm thấy rất khát, cực kỳ khát."


"Về phần trong quầy có gì... tôi cũng không nhớ rõ lắm."


Cô chớp nhẹ mắt: "Tôi chỉ nhớ rằng, dường như có ai đó đã đổ thứ gì vào miệng tôi, một thứ gì đó rất nhớt khiến vị giác tôi tê dại. Cụ thế là gì tôi không nếm được, nhưng cảm giác nhờn nhợn ở lưỡi và cổ họng rất buồn nôn. Sau đó cảm giác khát nước từ từ biến mất và tôi được đưa ra ngoài."


Ôn Giản Ngôn cụp mắt trầm tư, khẽ gật đầu.
Điều này cũng tương tự như "trạng thái tinh thần bị ô nhiễm" mà hắn suy luận trước đây. Trong trường hợp này, Lilith thậm chí có thể đã mất khả năng tự nhận thức chính xác, chỉ e là không nhớ được quá nhiều chuyện.




Đột nhiên nghĩ tới gì đó, hắn ngẩng đầu lên nhìn mọi người:
"Đúng rồi, còn một vài thứ không chừng mọi người sẽ quan tâm."


Ôn Giản Ngôn chia sẻ ngắn gọn hai thông tin là "Cách sử dụng gấu bông trong cửa hàng quà tặng" và "Phiếu thưởng sử dụng càng nhiều đồng nghĩa với việc tuổi càng nhỏ", cuối cùng lấy "Quy tắc nhân viên Công viên Giải trí Mộng Ảo" mình tìm thấy trong phòng điều khiển tàu lượn siêu tốc ra đặt lên bàn, giải thích cách mình có được và những suy luận hắn rút ra được từ nó.


"..."
Mọi người đều bị choáng ngợp trước lượng thông tin khổng lồ bất thình lình.
... Không phải mọi người đều đi cùng một con đường sao?
Thế quái nào mà hắn lại có nhiều thông tin vậy?
Ôn Giản Ngôn thở dài:


"Thật đáng tiếc, những thông tin này đến giờ vẫn còn rất vụn vặt và khó chắp vá với toàn bộ bối cảnh phó bản. Những kết luận tôi nêu ra cũng chưa chắc đúng 100%, không chừng nhanh chóng sẽ được chứng thực. Tuy nhiên hiện tại tôi chỉ suy đoán được nhiêu đó."
Chỉ nhiêu đó?!
Chỉ nhiêu đó?!


Này còn ít gớm!!
Hắn hít sâu một hơi, giương mắt nhìn mấy người trước mặt, nghiêm túc giải thích:


"Và... lý do tại sao tôi trì hoãn thông tin đến lúc này là bởi, thứ nhất khi đó chúng ta chưa thực sự đủ thân, tôi cũng không biết mọi người đáng tin cậy không. Thứ hai là vì lúc đó tôi có một ít phỏng đoán sơ bộ và những suy đoán mơ hồ, tất cả còn chưa hoàn thiện đầy đủ, hơn nữa dưới tình cảnh kia rất khó dành nhiều thời gian để kể mọi chuyện."


Thiếu niên chớp chớp cặp mắt màu hổ phách. Hắn nhìn mọi người bằng ánh mắt thản nhiên, môi nở nụ cười bẽn lẽn, giọng nói còn trong giai đoạn vỡ giọng có chút ngây ngô khàn khàn, không hiểu sao khiến người ta sinh ảo giác mềm lòng:
"Mọi người sẽ không trách tôi chứ?"


Tất cả mọi người đều là tay streamer kỳ cựu, bọn họ hiểu rõ thật ra đối phương không có nghĩa vụ chia sẻ thông tin mình thu thập được, nhưng Ôn Giản Ngôn không chỉ làm vậy mà thậm chí còn xin lỗi...
Hơn nữa!
Bị nhìn bằng ánh mắt này ai còn nỡ giận hắn chứ!
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:


"Vãi chưởng, tên kia thật sự quá biết diễn, diễn quá giỏi!"
"Hu hu hu hu, lòng tôi bị tan chảy rồi, cho ôm miếng coi a a a a!"
"Không ngờ nhanh vậy đã biết lợi dụng ưu thế ngoại hình của mình để dụ dỗ mấy chị gái, không hổ danh là chó lừa đảo!"
***


"Tất nhiên là không!" Lilith lắc đầu dứt khoát, chớp chớp cặp mắt quyến rũ: "Nếu không nhờ cậu thì tôi cũng không thể rời khỏi hạng mục tàu lượn siêu tốc."


Tuy rằng trí nhớ bên trong đã trở nên mơ hồ không rõ, nhưng Lilith vẫn có thể nhớ rõ ràng, nếu như không phải đối phương ngay từ đầu đỡ lấy gáy cô và tìm được phương thức phát nhạc khi tinh thần cô sắp sụp đổ, e rằng cô sẽ không thể tiến đến tận đây.


Vân Bích Lam càng sảng khoái khoát tay áo:
"Sao trách được chứ, cậu vốn không có nghĩa vụ chia sẻ tin tức cho mọi người, căn bản không cần giải thích những thứ đó."
Elise đứng cạnh đồng ý gật đầu.
"... Ừm."


Ánh mắt Văn Nhã lóe lên, có chút mất tự nhiên dời tầm mắt sang chỗ khác, khô khốc đáp: "Tôi cũng nghĩ giống bọn họ."
"..."
Nụ cười trên môi thiếu niên hơi sâu, càng nhìn càng thêm ngây thơ vô tội.


Sở dĩ Ôn Giản Ngôn thay đổi tác phong, lựa chọn chia sẻ thông tin mình tìm được bởi nguyên nhân rất đơn giản.


Dựa theo mô hình hạng mục hiện tại, rõ ràng phó bản không khuyến khích streamer độc hành, thậm chí không cho phép đội hình đơn lẻ tiến vào, ít nhất cần hai đội ngũ tổ hợp mới được tham gia hạng mục. Dưới điều kiện tiên quyết ấy, tìm được đồng đội đáng tin liền trở thành điểm mấu chốt cho sự sống còn ở phó bản.


Cho nên, sau khi nhận ra điểm này, Ôn Giản Ngôn nhanh chóng vứt bỏ chế độ độc lang[ ] trong mấy phó bản trước đó, tuyệt đối không dễ tin tưởng hình thức độc lang. Sau khi xác nhận mấy người đồng đội trước mặt đáng giá để cùng hợp tác, hắn lập tức bắt đầu lôi kéo lòng người, đảm bảo bản thân trở thành nòng cốt không thể bỏ rơi trong đoàn thể nhỏ.


Thay vì che giấu tâm tư và những gì biết rõ, chi bằng nên nói tất cả những điều kiêng kị và lưu ý của mình.
Thận trọng và kiệm lời đều là những phẩm chất tốt ở đây.


Lời thẳng thắn có vẻ như không tin tưởng nhau vừa rồi không chỉ không khiến người ta khó chịu, trái lại còn thu hút được rất nhiều thiện cảm.
Hắn là một kẻ lừa đảo theo từng bước, cho dù trong tình cảm chung cũng phải tính toán tỉ mỉ.
Hắn không bao giờ làm ăn thua lỗ.


Theo thời gian, ba người ăn hết ly kem, chiếc ly dư lại cũng bị lấy mất.
Đã đến lúc tiếp tục cuộc hành trình.
Vân Bích Lam bất giác quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn, hỏi:
"Tiếp theo thì sao, chúng ta sẽ đi đâu vậy?"
Ôn Giản Ngôn trầm tư.


Ý nghĩa của việc tiếp tục đến Công viên Cảm giác mạnh đã không còn lớn nữa, tổng số hạng mục có thể chơi bên kia chỉ còn búa tạ, không cần phải khiến hạng mục cuối cùng này cũng bị phong bế. E rằng thông tin hữu ích trong khu Cảm giác mạnh cũng không còn nhiều, có thể tiếp theo phó bản sẽ xảy ra nhiều biến số, nếu nghiên cứu kỹ chi phí và hiệu quả thì vẫn nên đến công viên khác.


Phó bản có cơ chế giới hạn liên tục độ tuổi của streamer, nhất định hạng mục trong Công viên Trẻ em sẽ rất gần cốt lõi phó bản. Thế nhưng, tuy rằng cơ thể hắn bây giờ bị thu nhỏ, nhưng vẫn chưa đạt đến giới hạn 1m , cho dù hiện tại đến khu Trẻ em thì rất khó để có thu hoạch tốt.


Ắt hẳn hạng mục Công viên Thư giãn bên kia đều cho người lớn và trẻ em tham gia, đồng thời cũng là công viên bị tranh giành nhiều nhất, nếu đẩy xuống cuối thì rất có khả năng sẽ không còn gì.


Mặc dù lòng hắn cực kỳ bài xích hạng mục Nhà gương, nhưng... có lẽ ở đó còn có những hạng mục khác.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi rồi hạ quyết tâm:
"Đi Công viên Thư giãn."
Hắn quay đầu nhìn về phía hai người Văn Nhã: "Hai người muốn đi cùng không?"
Lilith thẳng thắn: "Tất nhiên muốn rồi."


Cô ôm cánh tay Văn Nhã lắc lắc: "Chị, chị cũng đồng ý đúng không?"
"...."
Văn Nhã nhìn sang chỗ khác, ánh mắt dừng ở xa xa, dường như đang cẩn thận nghiên cứu hoa văn trên đó. Cô rầu rĩ "Ừ" một tiếng, lúng túng nói:
"Tùy cô."
Lilith: "Hay quá!"
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:


"Cười ch.ết mất. Dường như tôi đã nhìn thấy thanh tiến độ công lược chị Văn bị đẩy tới 100% rồi."
"Ha ha ha ha ha ha đúng vậy."
"Chị Văn, chị Văn, chị tỉnh táo lại chút coi! Vừa rồi ai nói thủ đoạn của kẻ lừa đảo này quá cao, nhất định phải cẩn thận! Kết quả bây giờ chị cũng lọt hố là sao."


"Tao nhổ vào! Sao dám nói cục cưng nhà tao có thủ đoạn, đấy là mị lực nhân cách trời sinh! Lời của cục cưng nhà tao sao dám kêu lừa! Đấy là nói dối có thiện ý."
"Tiêu rồi, lại thêm người nữa hoa mắt chìm vào mê hồn canh, không cứu được nữa, mau nâng đi thôi, người kế tiếp."
***


"Mục tiêu đã xuất hiện."
Tóc vàng vẫn luôn quan sát cửa khu Ẩm Thực đột nhiên lên tiếng.
Những người còn lại đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía cổng công viên.
Chỉ thấy một đội năm người đang rời khỏi khu Ẩm Thực đi về phía công viên khác.


"Có phải mục tiêu... Trông hơi khác trước không?" Một người trong đó nhíu mày, ánh mắt dừng trên cơ thể thiếu niên dẫn đầu: "Hình như thấp hơn rất nhiều."
"Đúng thật."
Gã đàn ông cầm đầu nheo mắt, tầm mắt rơi vào người mục tiêu: "Hơn nữa... hình như tuổi tác cũng nhỏ hơn trước."


"Hắn dùng đạo cụ gì sao? Hay là hắn đang ở trong trạng thái tiêu cực?" Các thành viên suy đoán.
"Tao không rõ nữa..."
Gã đàn ông nhíu mày: "Dù là thế nào thì cứ đuổi theo trước đã, quan sát một hồi rồi lên kế hoạch."


Sau khi quyết định chiến lược tiếp theo, bốn người liếc nhau gật đầu, rời khỏi góc tối quảng trường phía Bắc, bám đuôi đám người từ xa.
Trong khi đó, phía bên kia:
"Tên streamer mua hai con gấu bông lúc đầu anh kể chính là hắn?"


Một streamer mang vóc người cao lớn, vẻ mặt có chút thấp thỏm nhìn đồng đội bên cạnh, hạ khẽ giọng hỏi.
"Đúng vậy, không sai." Người nọ gật đầu khẳng định.


Trong cửa hàng lưu niệm lúc trước, hành động của đối phương quá phô trương, gần như thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người. Hơn nữa đặc điểm hình thể nổi bật rất khó quên được.


Streamer quay đầu nhìn cửa hàng quà lưu niệm đông đúc cách đó không xa cùng tấm biển treo tăng giá bên ngoài, đoạn, hít sâu một hơi nói: "Đi thôi, đuổi theo hắn."
*
Sau khi băng qua một con đường dài ngoằn ngoèo, rừng rậm hai bên tách ra, phong cách cổ tích xuất hiện trước mặt bọn họ.


Mấy chữ [Công viên Thư giãn] sáng lấp lánh trên đỉnh đầu.
Phía dưới, bên trong hàng rào đầy màu sắc là mấy nhân viên mặc đồ linh thú đung đưa cơ thể theo điệu nhạc vui tươi.
Trên hàng rào cũng treo một tấm biển nhỏ.
Theo kinh nghiệm của bọn họ, có lẽ đây là quy tắc của công viên này.


Mấy người rời khỏi rừng rậm và đi về phía trước.
Vân Bích Lam kéo tay Ôn Giản Ngôn, hơi nghiêng người sang thì thầm nói:
"Có người đi theo chúng ta."
Mắt Ôn Giản Ngôn lóe sáng, khóe môi nhạt màu nhếch lên nở nụ cười nhẹ: "Tôi biết."
Hắn rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác.


Từ khi tiến vào quảng trường phía Bắc hắn đã loáng thoáng có cảm giác bị theo dõi. Sau khi rời khỏi khu Ẩm Thực, loại cảm giác này ngày càng trở nên mạnh mẽ, hơn nữa còn theo sát họ như hình với bóng.
"Đừng lo."


Thiếu niên mỉm cười, đôi mắt hổ phách tựa như mật ong tan chảy tỏa ra mùi hương mềm mại ngọt ngào: "Đấy là chuyện tốt."






Truyện liên quan