Chí Tôn Phế Hậu

Chương 62

Tào Triệt tinh thần càng ngày càng kém, thân thể cũng là ngày càng lụn bại, bởi vì đội mặtnạ bên ngoài nên không ai biết được sắc mặt thật sự của hắn, nhưng màcái mà hắn không giấu được chính là cặp mắt vô thần, chỉ cần nhìn thôicũng nhận ra được, đối mặt với sự thân thiết của Băng và Tào Hãn vớimình,, hắn tự trấn an mỉn cười, nói là không có việc gì, không cần lolắng.


Mỗi ngày đến giữa trưa thì hắn lại biến mất một thời gian sau đó trở về lại bưng thêm một bát máu đỏ tươi trở về, mỉm cười để cho Băng uống dược……


Hôm nay cũng không ngoại lệ, khi sắp đến Ngũ lăng thành, giữa trưa TàoTriệt lại bảo dừng xe, đưa Tiểu Nồng Tình cho Băng bế loạng choạng muốnxuống xe.


Băng kéo vạt áo hắn lại nói,“Ngươi đừng đi, thuốc đó ta sẽ không uống nữa!”Bộ dạng hắn lúc này như sắp té xỉu đến nơi rồi làm gì còn hăng hái nhưthời nào…..


Hiện tại Tào Triệt ở nàng trong mắt là si, là ngốc, vì một nữ nhân vĩnh viễn không bao giờ có được cam nguyện hao tổn sức lực chính mình, hắn việcgì phải làm thế chứ?


Tào Triệt kéo tay nàng khỏi vạt áo, muốn thoát khỏi nhưng lực của nàng hiện giờ hơn hắn kiến hắn không đi đươc tức giận quát lên: “Buông ra!”
“Không được!” Nhìn hắn với bộ dáng này thì nàng nghĩ mình đúng là một con macà rồng, ngày ngày vì tính mạng mình mà uống máu hắn.




“Băng, buông ra đi! Để cho Triệt đi.” Tào Hãn lên tiếng, khuyên bảo Băng, sauđó đỡ Tào Triệt xuống xe, lo lắng nhìn thân mình lắc lư đi không đượccủa hắn, hỏi: “Triệt, ngươi có khỏe không?”


“Không có việc gì, chỉ còn mười hai ngày nữa, ta còn chịu đựng được.” TàoTriệt híp mắt tính thời gian,đột nhiên cả kinh nói:“Không còn kịp rồi……”
“Làm sao vậy?” Tào Hãn kinh hỏi.


“Lấy máu không được qua thời điểm giữa trưa, tuyệt đối không được sai mộtkhắc!” Bị Băng níu kéo hiện tại đã chậm trễ một lúc, hắn chỉ có thể đứng luôn tại chỗ này mà lấy máu không vào được trong rừng nữa!
Bất chấp nhiều như vậy, hắn cầm bát ngư long đưa cho Tào Hãn,“Cầm!”


Tào Hãn tiếp nhận, Tào Triệt đã vạch tay áo lên để lộ ra miếng vải băngquấn quanh cổ tay, mỗi ngày hắn đều rạch vào đấy lên vết thương không có kịp lành lại, không biết vết thương đó rạch bao lần nhưng mà dưới tayhắn da trắng bệch đến đáng sợ, từng giọt máu tươi cứ thế trào ra chảyvào bát ngư long, màu trắng của bát dần biến thành màu đỏ thậm…


Đây chính là lần đầu tiên Băng thấy cảnh tượng này, không khỏi kinh hãi,không phải nàng sợ máu, với thân phận sát thủ bao năm, máu nàng nhìnthấy không ít nhưng mà nay có người vì nàng mà ngày ngày cắt máu chonàng trái tim nàng không tránh khỏi quặn đau từng đợt….


Huyết chậm rãi chạm vào lưng thành của bát mới ngưng, Tốt lắm.” Tào Triệtđiểm huyệt đạo trên cánh tay, đang muốn vì miệng vết thương bôi thuốc,lại bị Tào Hãn đoạt được, khàn giọng nói:“Để ta .”
Tào Triệt cười cười, không nói gì.


“Uống thuốc.” Băng bó xong, Tào Triệt đem bát ngư long tới trước mặt Băng nói, không có bị sai giờ.
Băng hoàn hồn, nhìn bát máu đỏ tươi sóng sánh thấy được cả bóng mình trênđó, ngẩng đầu nhìn hắn, mỏng manh run giọng,“Ta nói ta không thể uống…”


“Được không?” Tào Triệt cũng không khuyên nàng, đem ngư long bát buông, lênxe ôm Nồng Tình, mỏi mệt ngồi xuống, thản nhiên nói:“Không uống một ngày như kiếm củi ba năm thiêu một giờ, ba ngươi sáu ngày nàng uống thuốcđều đổ xuống sông xuống biển, bây giờ là thời điểm quan trọng, nếu nàngkhông uống thuốc đủ bốn chín ngày thì nàng sẽ chết không nghi ngờ, nàngtự mình quyết định đi!” Viễn Trạch chưa từng nói qua nếu không uống dược đủ ngày thì thế nào, hắn chỉ có thể nói thế để nàng ngoan ngoãn uốngthuốc mà thôi.


Băng kinh ngạc trừng mắt nhìn cái bát trong tay, ánh mắt mơ hồ, run run bắtđầu chậm rãi đưa bát lên, lại nhìn Tào Hãn, nàng biết nếu cứ thế là sai, nhưng mà không uống thì ba sáu ngày đó đều uổng phí sao….


Tào Hãn đối nàng gật gật đầu. Chỉ cần kiên trì thêm mười hai ngày, Triệtchỉ cần điều dưỡng thật tốt thì có thể hồi phục được, chỉ cần tìm đượcMộc thần y thì sẽ giúp được hắn, sau đó sẽ không có việc gì, hết thảyđều sẽ tốt…


Băng cười khổ đem bát ngư long đó nín thở uống hết vào, mùi mị mặn chat hoàlẫn vào nhau vì trong máu đó có lẫn cả nước mắt của nàng.


“Lệ này vì ta mà chảy sao?” Thấy nàng uống hết vào, Tào Triệt vừa lòng nởnụ cười, nhưng kinh ngạc thấy nước mắt nàng cứ thế rơi ra không ngừng,nhẹ nhàng lau đi thở dài một tiếng.


Băng cũng chậm rãi lau đi lệ trên mặt, thấy hắn đã ngủ, còn cẩn thận ôm tiểu Nồng Tình một bên, nàng nhẹ nhàng đến gần, vạch tay áo hắn lên, sắcmặt biến đổi, quả nhiên là da hắn trắng bệch không còn tí máu nào, đoánchắc mặt thật của hắn cũng thế, đau lòng lại rơi lệ, Tào Hãn đi vào bêntrong đặt tay lên vai nàng an ủi kiến nàng ổn định tinh thần hơn.


Nàng lau đi lau lại lệ trên mặt, thanh âm phát ra run run,“Hãn, nhìn dáng vẻ của hắn, ta lo lắng hắn còn dấu diếm chúng ta rất nhiều điều…”


Tào Hãn hiểu ý nàng muốn nói gì, nắm lấy tay nàng an ủi:“Triệt kỳ thực rất kiêu ngạo, tâm tư của hắn không bao giờ được biểu lộ, càng không baogiờ nói ra ngoài, nhưng mà ta tin hắn không bao giờ đem tính mạng mìnhra đùa giỡn. Nàng có biết vì sao ta chọn đường đi sông Tú Lam không, tatin Điệp Cốc nằm trong khu vực sông Tú Lam này, điều đó cũng có nghĩa là Mộc Thần Y và Tề Nhược Kinh cũng ở đây, chỉ cần chúng ta về được đấtcủa Đại Cảnh, vô luận như thế nào ta cũng mang Triệt đến Điệp cốc.”


“Hãn, ngươi thật là một ca ca tốt.” Băng nở nụ cười, nguyên nhân nàng lo lắng không dám nói cho hắn biết vì trong đêm trước khi rời mật thất Triệtcăn dặn nàng rất nhiều, cứ như di ngôn của người sắp chết, nếu khôngbiết rõ tình trạng mình sao hắn lai nói như vậy?


“Ngũ lăng thành cũng sắp đến, chúng ta trước tiên ở trong thành nghỉ một đêm, ngày mai sáng sớm đi tìm thuyền sau.”
“uhm.”
Tào Hãn mạnh tay phất ngựa khởi hành, tận lực đem xe ngựa đi thật nhanh về phía trước.


Tào Hãn đau lòng buông tay Băng ra nhắn nhủ với nàng. Nàng vì hắn mà chịukhông ít khổ sở vậy, tại hắn kinh thường Thái Phi, đánh giá sai An TiểuViện, mới đưa nàng đặt hiểm cảnh, may mắn có Triệt……
“uhm.”


Tào Hãn tuy đánh xe anh nhưng mà rất vững vàng, chọn đoạn đường tốt một chút để Triệt có thể an ổn ngủ.


Băng đưa mắt nhìn toà thành xa xa tường cao ngất ngưởng, thành lâu với ngói đỏ sậm lưu ly phản xạ ánh mặt trời, thực bất hạnh, nàng lại có dự cảmkhông mấy tốt đẹp, tiến gần đến cửa thành như con thú chuẩn bị đưa đầuvào lồng, bên trong đó là một đống lang soi há miệng chờ cắn nuốt….


“Hãn, đừng vào thành!” Nàng thân thủ nhanh chóng vọt lên nắm dây cương, conngựa bị kéo đột ngột dừng khẩn cấp kiến bốn vó vì thế mà chao đảo.


“Vì sao? Nàng cũng mệt rồi, Triệt cũng cần tìm một nơi tốt một chút để tĩnh dưỡng.”Tào Hãn khó hiểu nhìn nàng thình lình đòi dừng xe ngựa, quay lại hỏi.


Xe ngựa không thể tránh khỏi xóc nảy một chút làm Tào Triệt bừng tỉnh, dọa cho tiểu Nồng Tình khóc, Tào Triệt bế Nồng Tình dỗ, gấp giọng hỏi đãxảy ra chuyện gì.


“Thϊế͙p͙ có dự cảm không hay gì đó, cho nên chúng ta không nên vào thành vội,chúng ta trực tiếp đi tìm thuyền rời đi ngay đi.” Dự cảm của nàng xưanay luôn chính xác, có lẽ lần này cũng không ngoại lệ, mà nàng đươngnhiên cũng sẽ không tự tin mạo hiểm đi vào trong thành chỉ vì cần nghỉdưỡng một đêm, đồng thời đẩy người quan trọng nhất Đại Cảnh lâm vào nguy hiểm, tuyệt đối không làm được!


Tào Hãn thấy xe mình cách thành hơn trăm bước nữa là tới cổng, trên cổngcòn có ba chữ “Ngũ lăng thành” to có thể thấy được rõ ràng, bên ngoàicổng thành không có mấy người kiểm tra, đám người đó lúc đứng lúc ngồinhàn dỗi thì lấy đâu ra mà bảo là có dự cảm không hay?


Đang lúc ba người nghỉ dừng chan thì thấy từ trong thành lao ra một đội kỵbinh đem đám người trong ngoài thành đuổi hết vào trong. Sau đó mộttướng quân to cao trên ngựa hô to:“Hoàng Thượng có chỉ, đóng chặt cửathành, bất luận kẻ nào cũng không thể ra vào.”


Tào Hãn mày khẽ nhúc nhích, thầm kêu một tiếng nguy hiểm thật, nếu khôngphải nàng kịp thời ngăn cản thì bọn họ lúc này cũng đã bị vây khốn trong thành không đi đâu được.
“Nguy hiểm thật!” Tào Triệt nói nhỏ,“Nguyệt hoàng như thế nào đột nhiên hạ chỉ phong toả Ngũ lăng thành?”


“Mau nhìn!” Băng chỉ nhanh về một hướng, chỉ thấy từ trong thành có bóng hai người nào đó thoát ra, thế như chẻ tre đánh ngã người quan binh trênngựa, nhanh chóng cướp lấy ngựa phóng đi lúc cổng thành chưa kịp đónghết lại.


“ Hai người kia là người thế nào?” Tào Hãn hí mắt nhìn theo hướng haingười đó đào tẩu, thấy quan binh thi nhau phings theo họ, nhưng mà đoán chắc đám quan binh đó rất khó có thể đuổi kịp họ.


Lúc trước còn tưởng rằng Nguyệt hoàng vì dự đoán được bọn họ đã vào trongthành nên mới hạ chỉ phong toả thành, xem ra không phải là như thế, haingười đó mới chính là mục tiêu chính của Nguyệt hoàng.


“Không thấy rõ được mặt, nhưng mà thấy thân hình hình như là Viễn Trạch cùng Tề Nhược Kinh.” Tào Triệt có chút đăm chiêu nói.


“Nhất định là bọn họ, xem ra bọn họ cũng muốn theo đường sông trong Ngũ lăngthành đi, so với chúng ta đúng là cùng chí hướng! Vậy con đường nàykhông thể đi được rồi.”Băng tâm tình trầm trọng, vẫn tưởng rằng bọn họcó thể thuận lợi về Đại Cảnh, xem ra lúc này không thực hiện được rồi.Nguyệt Hoàng đã biết được hành tung của Thuỷ và Diễm nhất định sẽ khôngcho họ thực hiện được ý đồ đó, không chừng toàn bộ Ngũ Lăng thành này đã bị bao vây, chặt đứt hết đường trở về của họ.


“Không thể nào, chúng ta đoán được bọn họ muốn đi thế nào, nhưng Nguyệt hoàngkhông thể nào biết được, cho dù hắn biết Viễn Trạch muốn dẫn Nhược Kinh về Điệp cốc, hắn cũng không thể nào biết được Điệp cốc là trên ngọn núi Tú Lam, cho nên chúng ta hiện tại lập tức đi vào sông Ngũ lăng, thừadịp Nguyệt Hoàng còn chưa phát hiện ra, lập tức thuê thuyền thì mọi sựtất trong kế hoạch.”


Tào Triệt bình tĩnh nói.
“Có đạo lý.” Băng bớt phiền lòng cười.
Tào Hãn cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý với cách nói của Tào Triệt, lúc này thayđổi đường đi, đi cách Ngũ Lăng thành ra, theo hướng tây hai mươi dặmtiến thẳng đến sông Ngũ Lăng mà đi.


Tháng sáu thời tiết tựa như mặt của tiểu Nồng Tình, biến ảo không ngừng, vừarồi vẫn còn là bầu trời xanh sáng sủa, đi được thêm vài dặm thì mây đenkéo đến, ánh nắng bị che phủ hoàn toàn, cuồng phong nổi lên làm bụi đấtbay mờ mịt kiến người đi đường không tài nào mở mắt ra được.


Tào Hãn lái xe cũng khá vững nhưng vất vả một hồi mới đánh được xe đến bờsông, bờ sông mênh mông mà chỉ có lác đắc vài ba chiếc thuyền đậu đó,không thấy có bất kỳ ai trên thuyền, hình như thời tiết thay đổi nêntất cả đều đã vào khoang thuyền trú ẩn.


Tào Hãn xuống xe, chạy tới bên mấy chiếc thuyền đó thuê với số tiền lớnnhưng mà tất cả các lái thuyền đều lắc đầu nói trời sắp mưa to lên không muốn ra sông, hắn đành quay lại xe buồn nản lắc đầu nói:“Trời sắp mưato, không có lái thuyền nào muốn ra sông, chỉ có thể chờ trận mưa này đi qua rồi xem tình hình thế nào.”


Băng ngước lên nhìn mặt sông quan sát, thấy xa xa có một chiếc thuyền reolên:“chiếc thuyền kia hình như là muốn đi thì phải!” Trên chiếc thuyềnđó là hai người bộ dáng luống cuống đang chèo thuyền ra khỏi bến, vì sao lúc hắn mới tới hỏi thì lại không nói là muốn ra sông đi, sao họ lạinói dối như vậy?


Tào Hãn nhìn lại, thấy đó chính là chiếc thuyền lúc nãy hắn có hỏi qua, lúc ấy trên thuyền là một cặp vợ chồng trung niên nói chuyện với hắn, giờ lại đổi ý chống thuyền rời đi.
Hắn mày rậm vừa nhíu,“Chúng ta đi! Trước cứ lên đó sau đó tính tiếp! ta đi trước, mọi người theo sau!”


Tào Hãn một bước đã nhảy lên thuyền, lại gần hai vợ chồng người lái thuyềnnói với ông chủ thuyền:“Nhà đò đợi chút, nếu là đã muốn đi, không ngạimang theo chúng ta!”


Thân thuyền đong đưa, chính vì vội chống thuyền rời bến mà cặp vợ chồng đóbị bất ngờ bởi việc Hãn lên thuyền. Hai người đó y phục rộng thùngthình, quần áo đều là vải thôi, trên đầu đội khăn che kín mít chỉ hở cómắt ra. Ông chủ thuyền thấy Hãn lên thuyền, ánh mắt biến đổi, bàn thaylên lực như thể muốn đánh Hãn xuống sông.


Tào Hãn tránh được lực đạo đó, vặn người bay về phía sau ông chủ thuyển,cầm đao lên khống chế được ông ta, dí dao vào cổ ông rồi lớn giọng nóivới nữ nhân trên thuyền“Không muốn hắn chết thì hạ đao xuống, lui xa một chút!”Tào Hãn lạnh lùng nhìn nữ nhân ôm hận đã khai đao đành lui xa mấy bước, Hãn đánh mắt lên tiếng nói:“Triệt, ngươi vào trong khoang thuyềnđi, Băng, cầm lấy dao chế ngự nữ nhân đó!”


Tào Triệt xem tình thế thấy đã ổn gật đầu, ôm Tiểu Nồng Tình tiến vào trong khoang thuyền, Băng xoay người nhặt dao trên bong tày, để lên cổ nữnhân đó, nhẹ giọng nói:i:“Thật có lỗi, chúng ta chỉ muốn đi nhờ thuyềncủa các ngươi, không muốn làm tổn hại gì đến các ngươi đâu!”


Thấy ông chủ đỏ đánh giá nàng, nàng không hờn giận nhíu mày uy hϊế͙p͙nói:“Nhìn cái gì vậy! Đây không phải là lão bà của ngươi sao? Không muốn nàng có việc gì thì chống thuyền đi!” Nàng biết chính mình hiện tại có bao nhiêu phần xấu, hắn cũng không cần ánh mắt quái dị như thế nhắc nhở nàng!


Mơ hồ nghe được một trận tiếng vó ngựa, hình như là kỵ binh của Nguyệtquốc đuổi tới, Tào Hãn dời dao trong tay, lấy cây trúc cao đưa chon namnhân đó nói:“Mau cho thuyền đi!” Không biết vợ chồng này là người thếnào, nhất định không phải là vợ chồng đánh cá bình thường, trời mưa giónày muốn rời thuyền đi đâu. Nhưng mà mặc kệ, chỉ cần buộc hắn chờ mìnhra được sông mới là quan trọng.


Nam nhân đó bắt được cây trúc trong tay hắn, cuống quít chống cho thuyềnđi, nhưng mà tựa như không bắt được nhịp lên mãi chiếc thuyền đó khôngđi được, cứ quay vòng vòng trên mặt sông.


Tào Hãn lấy thêm một cây trúc nữa tiến lên hỗ trợ, hai người mất thật lớnkhí lực rốt cục mới nắm giữ được lực đi, đem thuyền đó ra sông.


Trên mặt sông sương mù dần dần dày thêm, bên bờ cảnh vật đều trở lên mônglung, mơ hồ có thể thấy được bóng dáng của đám truy binh xa xa, nhưngmuốn đuổi theo bọn họ thì cũng còn khó khăn, yên Tào Hãn hướng kia namnhân nói nói:“Ta cũng không quản ngươi thuộc loại người nào, chỉ cần cóthể đem thuyền này ra sông Tú Lam được thì ra sẽ thả cho các ngươi đi.”


“Đa tạ……” Nam nhân mở miệng nói chuyện, lại thừa dịp Tào Hãn tinh thần lơilỏng một chút lấy tay vung cao cây trúc đưa hắn lui khỏi Tào Hãn mấybước, trong tay giơ lên bắt ra ba cái kim châm thẳng hướng yết hầu củaHãn.


Nữ nhân trên thuyền biết được nam nhân của mình sẽ hành động thế nào liềnbất ngờ xoay người, tránh lưỡi dao đang dí vào cổ mình của Băng, sau đóra lực đánh thật mạnh vào tay nàng, nhưng mà nàng may mắn né được lựcđánh tiếp theo khi nàng ta hướng vào bụng nàng đánh tiếp, trong lòng lại thầm hô nguy hiểm thật, lần này nếu như bị đánh trúng, nhất định hẳnphải chết không thể nghi ngờ……


Nàng bảo vệ được mình, nữ nhân đó lại tiến tới công kích thêm, nhìn động tác của nàng ta vì sao cảm giác quen thuộc như vậy? Chẳng lẽ là……
Tình thế nháy mắt đã bị nghịch chuyển, nam nhân thấy nữ nhân sắp chế ngựđược Băng, giương giọng nói:“Người trong khoang thuyền đi ra đi!”


“Dừng tay! Viễn Trạch! Là ta!” Tào Triệt vừa từ trong khoang thuyền đi ra,liếc mắt một cái nhìn đến nam nhân trong tay chuẩn bị tung kim châm vàocổ Tào Hãn, trong lòng sáng ngời như thể nhận ra được nam nhân đó là ai.
Nam nhân nghe được tiếng hắn, rõ ràng chấn động,“Vương gia?”


“Là ta, Viễn Trạch, mau buông bọn họ ra!” Tào Triệt thân thủ nhanh chóngkéo mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra tướng mạo sẵn có, chính chỉ bộ dángcàng tái nhợt đáng s
“Thật sự là Vương gia! Băng, mau buông ra nàng.” Diễm thu hồi kim châm,“Vị này là……”


“Hắn là hộ vệ của ta. Từ lúc từ biệt ở Kì An thật không nghĩ còn có ngày gặp lại các ngươi ở đây.”Tào Triệt cười cười, đối Băng nói:“Nhược Nghiên,bỏ mặt nạ ra đi!”


Tào Hãn trần mặc không lên tiếng. Nghĩ rằng Triệt nói như vậy tự nhiên cólý do của hắn, hắn vẫn là nên tạm thời yên lặng xem xét tình hình.


“Hoá ra là Mộc thần y!” Băng cười kéo mặt nạ xuống, lộ ra dung mạo khuynhthành, lại nhìn về phía nữ nhân trùm kín mặt cố thì thầm lên tiếng: “Tỷtỷ……” Khó trách đối với động tác của nàng mà lại thất quen thuộc nhưvậy, nàng là Thủy mà! Các nàng từng trải qua thời kỳ huấn luyện nhưnhau, tự nhiên đối với hành động của nhau thấy phương thức quen thuộc,âm thầm may mắn chính mình vừa rồi không có phản bác lại Thuỷ quá nhanh, nếu không nàng ta nhất định sẽ nhận ra thân phận của nàng.


“ai là tỷ tỷ ngươi! Ta sớm nói ta không phải, là ngươi nhận sai người.”Thủy trắng mắt liếc Băng một cái, đi đến bên cạnh Diễm ,hỏi TàoTriệt:“Chúng ta chuẩn bị theo theo sông ngũ lăng rồi về sông Tú Lam trởvề Cảnh quốc, Vương gia định đi đâu?”


“Như thế vừa dịp, chúng ta cũng là muốn đi con đường này.” Tào Triệt ánh mắt nhìn Tào Hãn ra hiệu


Tào Hãn hiểu ý, cẩn thận đánh giá Thủy. Không sai, nàng thật là Nhược Kinh, vài năm không thấy, đã trút bỏ được bóng dáng của một cô gái ngây ngôthủa nào, thấy nàng vừa nãy công kích Băng có tiến có lui thì nhất địnhkhông còn là tiểu cô nương nhu nhược nữa, nàng rốt cuộc ở Nguyệt quốc đã trải qua những gì? Vì sao Mộc thần y lại kêu tên nàng là Băng?


“Mộc thần y, Vương gia ngày ngày cắt máu giải được cho nương nương, thânmình từ từ suy yếu, có thể có phương pháp nào trị được?”Tào Hãn cấp bách hỏi.


Diễm lắc đầu:“Không thể có phương pháp nào khác!” Ít nhất trong tâm trí hắnthì không có phương pháp gì có thể chữa trị được cho Cẩn Vương.


Hắn nhớ tới ngày chính hắn đã tự kết liễu tính mạng mình, tỉnh lại thì phát hiện chính mình đi tới một thế giớ xa lạ, biến thành người tên Mộc Viễn Trạch, hơn nữa lại kế tục hết thảy trí nhớ của truyền nhân Điệp cốc ytiên , trở thành một thần y. Biết lúc đó Viễn Trạch muốn đến kinh thànhCảnh quốc tìm Cẩn Vương nhưng do hắn vội vã tìm Băng, đương nhiên sẽkhông dựa theo trí nhớ của Mộc Viễn Trạch mà làm việc, đi khắp tìm kiếmtin tức của Băng. Lại ở Lệ Châu vô ý đụng tới Cẩn vương, lúc này hắnmới kể hết thảy cho Cẩn Vương chuyện của mình, mong hắn giúp mình tìmđược Băng, sau đó hắn nhận được lệnh đến sơn trang nghỉ hè để giải bỏdược tính của “tâm hoàn”, ai ngờ gặp đám thích khách ám sát, thuận taycứu được tính mạng hoàng hậu và chữa luôn cả bệnh cho nàng, không nghĩtới có ngày gặp lại, hai người đúng là có duyên phận……


Đối với hắn mà nói, Cẩn vương thật sự rất ngốc, vì một nữ nhân không yêuhắn mà cam tâm tình nguyện giao cả tính mạng mình, nếu không phải hắnngày ngày lấy máu của chính mình cứu nàng thì ít nhất hắn có thể bình an sống thêm ít nhất mười năm đến mười tám năm nữa, nhưng mà hiện tại cóthể sống thêm nửa năm cũng đã là kỳ tích.


So với Cẩn vương mà nói, hắn may mắn hơn nhiều, tuy rằng trải qua sinhtử, nhưng ít ra ông trời còn cho hắn tìm được Băng, làm cho họ quên hết hiểu lầm lúc trước, không nhớ đến quá khứ, không còn tổ chức bóng manào trở ngại, so với trước rất tốt! Diện mạo thay đổi thì có làm sao,linh hồn mới là quan trọng nhất, dù ở thế giới xa lạ, chỉ cần có thểcùng Băng ở cùng một chỗ, cho dù là địa ngục hắn cũng cam nguyện.


“Thật sự không có cách nào sao? Ngươi không phải thần y sao? Ngay cả bệnh tim bẩm sinh của ta ngươi cũng có thể chữa khỏi, vì sao bệnh của hắn lạikhông được chứ?” Băng khuôn mặt hoảng sợ trắng bệch nói. Nàng đơn giảnchỉ nghĩ bệnh của mình mà hắn còn có thể chữa lành thì bệnh mất máu đối với Triệt mà nói không quá làm khó hắn, sao giờ hắn lại nói không cócách nào chữa được? Nói như vậy không phải tuyên bố Cẩn Vương sẽ chếtsao?


“Nếu sư phụ còn thì may ra còn có biện pháp nào đó, đáng tiếc là lão nhângia đã quy tiên rồi.” Diễm kinh dị phát hiện nàng đối Tào Triệt rất quan tâm, động lòng, trầm ngâm một lát còn nói thêm:“Chúng ta đang chuẩn bịvề Điệp cốc, các ngươi nếu là nguyện ý, có thể cùng chúng ta đi về đó,ta sẽ cố tra tư liệu của sư phụ xem có thể tìm được phương pháp nào đógiải độc cho Vương gia.”


Mưa to mưa tầm tã, sóng biển cuồn cuộn, mọi người tiến vào trong khoangthuyền tránh mưa gió, chỉ có thể để cho thuyền cho mưa gió và thuỷ triều đưa đi, nếu là chiếc thuyền đánh cá khác thì nhất định không thể để yên thế được mà mọi người đều phải vật lộn rồi, nhưng mà chiếc thuyền nàylại tương đối chắc chắn nên họ đi vào trong cũng không hề gì.


Trong khoang thuyền năm người ngồi đối diện với nhau, một bên là Diễm và Thuỷ ngồi, đối diện là Tào Triệt, Băng cùng Tào Hãn, Băng ở giữa hai ngườiđó.
Diễm thấy tiểu Nồng Tình trong lòng Tào Triệt thắc mắc hỏi: “Đứa nhỏ này từ đâu ra?”


“Là ở trên đường đi thấy đứa nhỏ đáng thương cho nên quyết định mang theonó.” Tào Triệt che giấu lai lịch thật sự của Nồng Tình, nhìn Nồng Tìnhngủ an ổn, ôn nhu nói:“Đứa nhỏ này thật sự ngoan, trừ phi là đói bụng,bằng không cũng không khóc.” Nguy rồi, lúc vội vã lên thuyền không cómang theo con dê cái đó, nếu mà Nồng Tình đói bụng thì nên làm thế nàocho phải?


“Mộc thần y, ngươi không biết đó thôi, Vương gia rất thương đứa nhỏ này, cảngày tình nguyện ôm nó không buông tay, ta mới tặng cho hắn một cái tênmới….” Thoát được truy binh, Băng rất là thoải mái, tâm tình tốt lêntrêu ghẹo nói.


“Hả? Là cái gì danh hiệu gì mới?” Diễm cảm thấy hứng thú truy vấn.
“Vú em.”
“Ha ha…… ɖú em?” Diễm cười to hai tiếng, bỡn cợt nhìn Tào Triệt cườinói:“Không thể tưởng được Vương gia còn có tài năng khác độc đáo nhưvậy!”


“Nguy rồi, lúc nãy quên không đem theo con dê cái đó lên thuyền, mau trở vềđó xem thế nào!” Tào Triệt vội la lên, căn bản không đem chuyện Diễmđang cười hắn mà để bụng, trong lòng chỉ vì Nồng Tình sẽ bị đói bụng màlo lắng.


“À quên…… Có chuyện ta quên chưa nói, chúng ta cũng không giỏi lái thuyền.” Diễm nhún vai, lại nghiêm trang nói.
“Cái gì?” Tào Triệt, Tào Hãn trăm miệng một lời.


“Kỳ thật chúng ta không biết lái thuyền thế nào, nhưng mà do vội quá nênmới chủ động lấy cái thuyền đánh cá này.” Nếu chiếc thuyền này là duthuyền như ở hiện đại thì không thành vấn đề với Diễm.


“Vậy các ngươi chuẩn bị điều kiển nó như thế nào mà về được Đại Cảnh?” TàoTriệt hỏi ngược lại. Theo như bản đồ trước đây hắn từng xem qua, thì sông Ngũ Lăng đi đến địa phận sông Tú Lam cũng phải mấy trăm dặm, nếubọn họ không biết điều khiển thuyền này thì làm sao đi được đường thuỷ,nói chi thì hắn và Hoàng huynh cũng đâu có biết điều khiển thuyền.


“Chúng ta cũng không thực sự muốn tự mình điểu khiển thuyền, do trời mưa giókhông nhà thuyền nào chịu đi, lại thấy trong thuyền không có người nênquyết định tự mình đi. Lúc đầu chỉ đơn giản nghĩ nó không quá khó nhưng mà lên thuyền mới biết điều khiển nó khó khăn thế nào, đang luốngcuống thì các ngươi xuất hiện.” Diễm thoải mái cười nói: “ Nhưng màkhông cần lo lắng, trận mưa này đến mau thì đi cũng mau, hơn nữa chúngta đang thuận gió mà đi nên không cần chúng ta động thủ.”


Tào Triệt ngẫm lại cũng đúng, đối mặt với vấn đề đó không khó bằng chuyệnđồ ăn của Tiểu Nồng Tình, Thuỷ buồn cười liếc mắt nhìn hắn nói,“Trênthuyền còn có chút gạo và nước, một hồi nó đói bụng thì chỉ cần thổi cơm lấy nước cho nó ăn là được.” Cẩn Vương sao có thể vì một vấn đề nhỏ màbộ dáng biến thành thế này, thật khác xa so với hắn lúc ở yến tiệcNguyệt cung, là một nam nhân trầm ổn, hiện tại hắn quả không hổ danh vúem, làm người ta nếu nhìn không thể nhận ra, thật sự không có hợp vớiphong cách vốn có của hắn….


Thuyền cứ thế đi, được một buổi, Tào Hãn ra đứng trên mạn thuyền xem xét, rốtcục thì có thể rời khỏi Nguyệt Quốc, mọi người tâm tình đều được thảlỏng, trên mặt đều tươi cười.


Băng nhắm mắt dưỡng thần, từ lúc nàng đến thế giới này đến giờ , mọi tìnhhuống diễn ra đều phức tạp. Trong mắt Hãn thì hai người ngồi đối diệnchỉ là Mộc Thần y và Tề Nhược Kinh, sự thật thế nào chỉ có Triệt biết,nhưng mà hắn nhất định sẽ không nói cho Hãn biết, mặc kệ là hắn mụcđích gì, là vì lợi dụng Tề Nhược Kinh đến ngăn cản hai nước giao chiếncũng tốt, hoặc là vì nàng mới giấu diếm thân phận của họ cũng tốt, tómlại, đối với điểm này nàng dù không muốn nhưng cũng phải cảm kích hắn.


Mà Diễm đang tưởng Thủy là nàng, nàng thì đã thấy bình thường, để cho Thủy thay thế nàng đến yêu Diễm, cái này không phải là tốt sao? Dù sao người trong lòng nàng lúc này là Hãn, không còn đâu Băng yêu Diễm trước kia,kết cục như vậy đối với nàng và Diễm là tốt lắm rồi, không nên làm tổnthương người nào nữa….


Mà bản thân nàng cũng muốn che dấu một sự kiện nữa đó là thân phận thật sự của Tề Nhược Kinh, nàng ta mới chính là đứa con ruột của Thái Hậu, khimới sinh ra đã bị chính mẹ đẻ mình hạ lệnh xử tử, may mắn sống sót, tuy ý thức của nàng không còn tồn tại để biết được thân phận thật của nàngnhưng mà thân thể nàng còn tồn tại, không thể để cho Thuỷ lợi dụng,không được để nàng ta biết….


Điều đau đầu chính là làm thế nào cho Cẩn Vương buông tha được ý nghĩ cốchấp của hắn. Hai nước giao chiến làm sao có thể bỏ qua không cho TềNhược Kinh dính vào. Dù cho Nguyệt Hoàng có để ý nàng bao nhiêu nhưnghắn tuyệt đối không phải con người vì một nữ nhân mà buông tha dã tâmcủa mình. Điểm này nàng không dám chắc.


Mưa to quả nhiên không kéo dài lâu, mây đen nhanh chóng tan đi như lúc nóxuất hiện, chỉ có gió vẫn thổi đẩy thuyền đi, ánh mặt trời lại chiếurọi. Băng từ trong khoang thuyền đi ra, hít một hơi thật sâu không khítrong lành mát lạnh sau cơn mưa, chỉ thấy cảnh vật trước mắt hoàn toànkhác lạ, sông trở lên trong xanh lạ thường, hai bên sườn mà núi nón câycối xanh tươi um tùm trải dài đến lưng chừng núi.


“Nhanh như vậy đã đến sông Tú Lam rồi sao?” Băng vui mừng hỏi Hãn, thuận tiện còn chỉ một góc bên bờ. Lần trước nàng đến Nguyệt Quốc cũng theo đườngsông Tú Lam, so với lúc đó cảnh vật không mấy khác biệt lắm.


“Làm sao nhanh như vậy được, vẫn còn ở trong sông Ngũ Lăng mà, hai bên núinày chính là núi Võ Lăng, phía đông còn kêu là Đông Ngũ lăng, phía tâychình là Tây Ngũ lăng, với tốc độ này thì mai chúng ta mới có thể đếnđược sông Tú Lam.” Tào Hãn căn cứ vào tốc độ gió vừa lòng nói.


“Chàng làm sao có thể biết tường tận như vậy được?” Một người mới đi lần đầunhư hắn sao có thể nói chắc chắn như vậy, còn biết đâu là bờ đông bờtây, giống như hết thảy Nguyệt quốc hắn đều thông thuộc vậy.


“Ta từng cẩn thận đọc qua lịch sử và bản đồ Nguyệt quốc cùng Lan quốc, tự nhiên sẽ biết đôi chút.”


“Để làm gì? Chàng muốn thống nhất thiên hạ sao?” trước kia nàng không có lo lắng đến vấn đề này, thống nhất thiên hạ là giấc mộng của tất cả cácbậc đế vương, Hãn đương nhiên cũng không ngoại lệ……


“Đó là tâm nguyện chưa thực hiện được của phụ hoàng, ông từng muốn có mộtthiên hạ thái bình nên mới muốn bỏ ra nhiều công sức ,tìm hiểu lòng dân, xây dựng một quốc gia giàu mạnh cả về kinh tế và quân sự, đáng tiếcchưa có thực hiện được.”Tào Hãn buồn bã nói.


“Cho nên chàng mới muốn thay thế phụ hoàng hoàn thành tâm nguyện đó? ÚyPhong Kì cùng Nguyệt hoàng có khả năng đã kết thành đồng minh……” Nếuthật sự là như vậy, tương lai hắn muốn thống nhất thiên hạ còn phải đimột con đường rất dài, Úy Phong Kì nham hiểm giảo hoạt, Nguyệt hoàng Vô Hạo trầm ổn kiên nghị, nếu là hai người bọn hắn liên kết cùng tuyênchiến với Cảnh quốc , cục diện sẽ trở nên rất gian nan.Nhưng mà trướcmắt bọn người Nguyệt Hoàng còn khó khăn nên mới muốn Cẩn Vương tươngtrợ, nhưng mà đáng tiếc bọn hắn đã chọn lầm người.


“Không, sinh thời, ta chỉ muốn cho dân chúng Đại Cảnh có thể an cư lạc nghiệp,không hề bị chiến loạn quấy nhiễu, không hề trôi giạt khắp nơi, như thếlà đủ lắm rồi.” Quả thật hắn cũng từng ôm mộng thống nhất thiên hạ,nhưng mà trải qua trận chiến với Nguyệt Quốc năm ngoái, tuy rằng đạithắng nhưng mà cũng đã làm chết vô số tướng lĩnh và dân chúng, quốc khốhao tổn hơn phân nửa, trong vòng ba năm khó có thể khôi phục.


Thống nhất thiên hạ là điều đương nhiên tốt, nhưng mà đổi lại biết bao nhiêumáu của người dân mới được? Vì dã tâm đế vương mà làm dân bao nhiêu dânchúng rơi vào cảnh thống khổ đây? Chiến tranh đẫm máu, chiến sĩ tử chiến vô tội. Hắn không muốn như vậy, hắn tình nguyện bỏ dã tâm đó chỉ mongdân chúng an ổn sống cuộc sống thái bình, không còn có ai cơm ăn khôngno, quần áo không đủ mặc, lại thêm mỗi ngày kinh hãi vì chiến tranh, như thế là được rồi.


Băng dự đoán được tâm ý của hắn dù không cần hắn nói cho nàng biết, nóitiếp: “Cho nên, chàng mới quyết định nhận lời đề nghị của Cẩn vương ?”
Lợi dụng Tề Nhược Kinh đến ràng buộc bước chân và tham vọng của Nguyệt hoàng?
“Việc này không vội.”


Băng cùng quan điểm gật đầu, biết hàm ý của hắn là gì, không vội chỉ cần đợi cho thương thế Cẩn Vương được chữa khỏi thì sau đó quyết định cũngkhông muộn.


“Hai người đang nói cái gì mà lặng lẽ thế?”Thủy theo từ trong khoang thuyềnchui ra, cười tủm tỉm nhìn hai người,“Ta đang nấu cháo, các người cứ chờ một chút đi! Hoàng hậu nương nương, ngươi đừng nên nhìn ta như vậy, tathực không phải tỷ tỷ ngươi.”


“Ta cũng hy vọng là không phải……” Băng nói thầm một câu, xoay người cúi đầu vào trong khoang thuyền.


Nếu Thủy quả thật đã vào trong cơ thể của Tề Nhược Kinh thì thật khôngbiết nó sẽ là chuyện xấu hay chuyện tốt, ý tứ của Hãn cũng đã rõ ràng,nếu như khi nào Cẩn Vương chữa trị xong thì nhất định sẽ lợi dụng TềNhược Kinh đến để kiềm chế Nguyệt hoàng, mà khi cái thời điểm đó đến thì không biết Diễm sẽ làm những gì…


Trong khoang thuyền tràn ngập hương vị của cháo, Băng hít cái mũi một hơi, từ trưa đến giờ sau khi uống thuốc nàng cũng chưa có ăn cái gì vào bụng,giờ thật sự thấy đói. Tiểu Nồng Tình hình như cũng cảm nhận được hơicháo, không chịu nằm yên mà kêu khóc, Cẩn Vương ra sức dỗ cũng khôngđược, nhìn hắn đường đường là một Vương gia tôn quý mà quả thực vì mộtnữ nhi mà đau lòng như một vị phụ thân tận tâm vậy.


Diễm vừa ăn cháo một bên nhịn không được khóe miệng cười lên: “Lúc trước còn không tin, xem bộ dáng Vương gia hiện tại thật đúng là làm người khácnhìn vào sẽ nghĩ lầm Nồng Tình là con gái người thật đó!”


“Đứa nhỏ này mệnh khổ, mới sinh ra không bao lâu đã bị mẫu thân nó vứt bỏ,lạ bị một người không có trách nhiệm nhặt được, đối với nó không quantâm, ta không thương nó thì ai thương nó giờ?” Tào Triệt vừa nói vừa cố ý liếc nhìn Băng.


Băng chán nản, cũng không biết là ai cả ngày ôm Nồng Tình không chịu buôngtay, nàng có ý tốt muốn thay hắn bế Nồng Tình một chút mà hắn cũng không cho, bộ dáng khẩn trương như sợ nàng sẽ làm đau nó vậy, giờ lại ngồiđây ám chỉ nàng không quan tâm, thật sự là không biết nói gì với hắn….


Nói đến cũng kỳ quái, Nồng Tình khóc đến mấy cũng chỉ có hắn dỗ là nínngay, đứa nhỏ này không biết nhìn trúng hắn điểm gì mà thích hắn vậy,nếu sau này hồi kinh nhất định khiến hắn nhận Nồng Tình là con gái nuôi, để trong Cẩn Vương phủ cho hắn nuôi dưỡng, tin rằng hắn nhất định không ngược đãi nó.


Cơn mưa to đó nổi lên thế mà có tác dụng không nhỏ, không có bóng dáng truy binh nào đuổi theo họ nữa, Băng phỏng đoán người của Minh Tinh lâu vìthế mà cũng mất dấu nàng luôn, nhưng mà không lo, họ đã biết được thânphận Hoàng hậu của nàng, khi hồi cung nhất định sẽ tìm cách liên lạc.Nếu ngày mai có thể tiến vào đất Đại Cảnh thì mọi nguy hiểm có thể tạmlắng, có người của Minh Tinh lâu hộ vệ hay không cũng không quan trọng.


Đến chạng vạng, họ đến một làng trải nhỏ, dừng lại mua chút đồ ăn lại tiếptục khởi hành, không có sữa nên Tiểu Nồng Tình chỉ có thể tiếp tục uốngnước cơm ,Tào Hãn vì thân phận hộ vệ cho Cẩn Vương bất đắc dĩ thành phu thuyền, hắn đường đường là một bậc đế vương mà phải làm việc nặng nhọckhông tránh khỏi oán hận và bất mãn.


Lại đi được không bao lâu thì sông NGũ Lăng trở lên uốn lượn bên hẹp bênco, từng khúc từng khúc làm dòng nước thêm mạnh đẩy thuyền đi mau hươn,Băng cảm thấy sự tình hình như quá thuận lợi nên không tránh khỏi bấtan, nhưng mà không dám nhắc kiến người khác cũng vì thế mà lo lắngthêm.


Đến ngày hôm sau, trên đoạn giao nhau của sông Ngũ Lăng và sông Tú Lam thìmọi người đều cản thấy cao hứng cực kỳ vì chỉ cần đi hết mấy dặm nữathôi là về đến đất Đại Cảnh. Nhưng mà niềm vui đó không kéo dài đượcbao lâu thì thấy xa xa có đến năm sáu cái thuyền chiến của Nguyệt quốc,trên cột cờ cao có cờ của hắc long đón gió bay phấp phới, xem ra đã chờbọn họ khá lâu rồi, chỉ cần đến là như cá mắc lưới, lại nhìn phía sauthuyền của họ có hai con thuyền lặng lẽ đi theo, không cho bọn họ cóđường lui.


“Khó trách trên đường không có lấy bóng một đội truy binh nào, hoá ra là đã ở đây chờ chúng ta.”Tào Triệt sắc mặt ngưng trọng, tình thế thập phầnnguy hiểm, một con thuyền đánh cá bình thường sao có thể đối kháng đượcvới thuyền chiến của Nguyệt quốc chứ?


“Nguyệt hoàng thế đã tự mình đến đây.”Diễm ngưng thần nhìn theo con thuyền lớnnhất nằm ở trung tâm, một người mặc long bào đen đứng trên đó không aikhác chính là Nguyệt Hoàng Vô Hạo, đăm chiêu nói nhỏ:“Xem ra có ngườiđem hành tung của chúng ta tiết lộ cho hắn biết trước.”


“Còn có ai biết được hành tung của chúng ta kia chứ? Quên đi, cũng không có thời gian truy cứu chuyện này nữa, Nguyệt hoàng đã ở ngay phía trước,mặt sau là truy binh cũng sắp đến nơi, hiện tại chúng ta làm sao bâygiờ?” Băng tâm lý lo lắng , nàng thật sự không muốn bị Nguyệt hoàng bắtlấy, trận này nên đánh thế nào, trên thuyền có Hoàng đế Đại cảnh, Vươnggia đều đã bị nắm trong tay, trận này cần gì phải đánh kia chứ! Đươngnhiên, thân phận của Hãn vẫn chưa có bại lộ, một khi rơi vào tay Nguyệthoàng thì vẫn có cơ hội lừa gạt được hắn!


“Sợ cái gì, ta đã có biện pháp ứng phó.” Diễm không chút hoang mang chỉ vào Tào Hãn nói,“Vô Diện, đem thuyền hướng về bên phải cập bờ.”


Bên này nếu có thể thấy rõ ràng được người trên thuyền thì Vô Hạo tự nhiêncũng không ngoại lệ. Nhìn thấy Tào Triệt cùng Nhược Nghiên vào lúc đókinh ngạc không chớp nổi mắt, lập tức thoải mái, Cẩn vương bọn họ thừadịp loạn đào tẩu hoá ra là cùng Mộc thần y và Băng Nhi cùng bày mưu, bọn họ trước chia ra đào tẩu sau đó hẹn nhau ở sông Ngũ lăng này cùng đi,vừa vặn hắn giăng lưới bắt hết cả đám, đừng ai mong có thể thoát đượckhỏi tay hắn.


Vô Hạo trầm thấp nhìn vào người ngồi xa xa bên trong khoang thuyền, thìthầm nói:“Băng nhi, vì sao phải rời đi ta? Vì sao phải đi cùng hắn ?”
Một quá pháo nặng bắn cầm chừng về phía thuyền của họ, làm bắn tung bọt nước lên kiến cho thuyền chao đảo.


“Hắn muốn bắn chìm thuyền chúng ta chắc!” Băng cố giữ mình ổn định, thấy nữnhân của hắn âu yếm bên nam nhân khác hắn điên rồi lên mới nã pháo.


“Hắn sẽ không làm thế, đừng để ý đến hắn, mau đem thuyền cập bờ.” Thủy không nhìn Vô Hạo lấy một cái, coi như hắn không tồn tại dứt khoát từ trongkhoang thuyền đi ra.


Diễm giúp đỡ Tào Hãn cho cho thuyền cập bờ nhanh hơn, càng lúc càng nhiềuđạn pháo nã vào nhiều hơn, tuy rằng không đánh trúng thân thuyền nhưnglàm cho thuyền rơi vào trong dòng nước bắn lên tung toé, toàn thân Băngướt đẫm, nàng tức giận vọt vào khoang thuyền,“Ngươi còn nói sẽ không……Vừa rồi quả pháo đó thiết chút nữa thì nện trên đầu ta.”


“Băng nhi, nàng dám phản bội trẫm!”


Vô Hạo tiếng giận dữ cùng tiếng đạn pháo rơi xuống ầm ầm, nghe hết sứcđiếc tai, Thuỷ bình tĩnh đối diện với nam nhân bên đó như nàng và hắnkhông có chút vương vấn.Băng lau đi bọt nước trên mặt, thiếu kiên nhẫnnói:“Ngươi có thể hay không làm cho hắn đừng bắn pháo nữa được không?Ngươi có thể không sao cả nhưng tiểu Nồng Tình còn nhỏ, ngươi xem nó bịdoạ thành cái gì rồi?”


“Đúng vậy! Băng cô nương nếu mở lời thì Nguyệt hoàng nhất định nghe.” TàoTriệt một bên ôm Nồng Tình trấn an, một bên đưa cho Thủy một cái chủythủ (như dao ngắn)


Thủy tiếp nhận chủy thủ, theo cửa sổ nhìn khoảng cách bên bờ, đứng dậy rangoài mạn thuyền khoang thuyền, lấy dao đó dí vào cổ thanh mảnh của mình thiếu chút nữa theo thuyền lay động mà đâm vào cổ mình mấy lần, Vô Hạo xem mà kinh hãi, hạ chỉ dừng bắn pháo, lớn tiếng nói: “Băng nhi, nànglà đang uy hϊế͙p͙ trẫm?”


“Không phải, ta thích lấy đao kề vào cổ mình là ý muốn của ta với ngươi khôngquan hệ, ngươi nếu thích nã pháo như vậy xin cứ tự nhiên.” Thuỷ ngữ khílạnh lùng căn bản không có đem chuyện sinh tử bản thân để vào tronglòng.


Đột nhiên tiếng nã pháo dừng hẳn thay vào đó là thuyền của Nguyệt Hoàng đãáp tới gần kề, thấy thuyền còn cách bờ hơn chục bước. Nguyệt Hoàng tứcgiận mặt xanh nét, nàng không quan tâm đến tính mạng như vậy sao, khôngngoan ngoãn nghe lời hắn như thế!


Bên cạnh bờ là núi, từng bụi cây thấp bé như vậy không đủ để cho người cóthể lẩn trốn, nếu mà binh lính truy lùng nhất định bọn họ chỉ còn cóđường chết.


“Nhảy xuống!” Diễm ném thanh gỗ trên thuyền xuống là cấu kéo ngắn khoảng cách với bờ. Nhảy xuống, bọn họ thì có thể bơi đến bờ, Cẩn Vương ôm NồngTình thì sao?


Băng còn tại chần chờ, Diễm cùng thủy đã nhảy xuống trước, lại vừa thấynước chỉ đến eo hai người đó nên quay đầu đối Tào Triệt nói:“Mau nhảy,nước không sâu.”


Mọi người đều nhảy khỏi thuyền, Tào Hãn một tay kéo Băng, một tay giúp đỡTào Triệt, đạp nước vào trong bờ. Thấy thế đám binh lính Nguyệt Quốccũng thi nhau nhảy xuống theo, hướng về phía bọn họ bơi vào.


“Bên kia núi có đường tắt có thể về thẳng Điệp cốc, các ngươi đi theo ta.” Diễm ôm lấy Thủy, quay đầu đối bọn họ nhỏ giọng nói.


Tào Hãn lòng nóng như lửa đốt, Triệt công lực mất hết, nhiều ngày lấy máunay đã cực suy yếu, Băng cũng không hề biết khinh công, hắn dù có cônglực trong người, kéo hai người thi triển cũng khó, cũng may nơi này cách bờ không quá xa hắn mới có thể ráng sức thêm chút, hơn nữa dưới lòngsông là đá cuội nên đi cũng không khó.


Băng thấy Tào Triệt đi cố hết sức, một phen ôm lấy tiểu Nồng Tình, gấp giọng nói:“Nồng Tình để ta bế, Hãn, chàng cõng hắn đi!”


Khi Hãn và Băng đi được một lát đã không thấy bóng dáng của Diễm và Thuỷ,tí nữa thì mất phương hướng với họ, nhưng mà thấy xa xa có bóng dángngười động đậy tuy bị cỏ dại che mất nhưng mà cũng không đến nỗi mất dấu hẳn.


“Hai người đi vào trước, ta sẽ ngăn cản họ đi sau.” Băng thúc dục Tào Hãn đưa Tào Triệt đi trước.


Tào Hãn chần chờ chưa động, Tào Triệt biết hắn lo lắng cái gì, thấp giọngnói:“Không cần lo lắng, năng lực của nàng huynh còn chưa biết được thếnào, ta từng tận mắt chứng kiến rồi, đi nhanh đi!” Nàng lưu loát giếtThái giám đó trong nháy mắt không hề chần chừ , nếu đã muốn họ đi trước thì nay cũng đã nắm chắc phần thắng.


Tào Hãn tuy rằng không tin, nhưng cũng đành tin lời Triệt, chỉ có thể đitrước, Băng bất đắc dĩ lắc đầu, mới theo sát sau đó chui đi vào.


Tiếng truy binh đuổi theo dồn dập phía sau, Tào Hãn chạy càng nhanh thì bịcây cối trên mặt đường va vào chân có cảm giác càng lúc càng đau, hắncũng cố chịu, bởi vì nếu không chạy nhanh thì hắn càng lúc càng mất dấuMộc Viễn Trạch cùng Nhược Kinh, , vừa đi vừa nóng lòng nói:“Như thế nàovẫn chưa có thấy thần y?”


“Đường đi vào đây không có lối rẽ, bọn họ nhất định còn ở phía trước.” Băngthở phì phò hồi đáp. Mới ôm Nồng Tình chạy như vậy đoản một đoạn đườngmà nàng liền cảm giác mệt như sắp đứt hơi, trong lòng ai oán thở dài,quả thực thân thể yếu đuối này cản trở nàng không ít….


Ai ngờ đang nói thì chợt nghe tiếng Diễm nói: “Nhanh lên.Ở bên cạnh, mau vào!”


Nhìn vào theo tiếng của Diễm thấy có một lối đi vào trong một cái động đenthui, Băng thấp người chui vào, Tào Hãn đi ở cuối cùng theo sự phân phócủa Diễm, sau đó hang động đó được đóng cửa vào lại. Bên trong mật đạotối om không lấy một tia sáng, cũng may là có không khí lưu thông nêncũng không gây cảm giác khó thở.


Băng đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng, vừa nãy trên thuyền do bị nãpháo tiểu Nồng Tình khóc rất lớn vì sợ, mà khi đưa vào tay nàng bế thìnó không có khóc tí nào, tiểu hài tử sinh mệnh là thực yếu ớt, sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?”


“Nồng Tình đâu? Nàng có phải đem Nồng Tình vứt bỏ rồi hả?” Tào Triệt cũngthấy ra không tự nhiên, lo lắng tìm lloanj lên trong bóng tối, không may đụng phải Thuỷ, Thuỷ không hờn giận khẽ quát một tiếng: “Ngươi sờ loạncái gì!”


Băng vội vàng ra tiếng nói:“Không có, ta làm sao có thể đem Nồng Tình vứt bỏ đâu! Nồng Tình? Nồng Tình ngươi không sao chứ?” Nàng vỗ nhẹ Nồng Tìnhtrong lòng vài cái, đứa nhỏ vẫn là không lên tiếng, nhất thời trong lòng lạnh băng, ánh mắt lo lắng, nếu Nồng Tình có xảy ra chuyện gì thì tấtcả đều là lỗi tại nàng cả!


Diễm đốt một cái đuốc cũ trong động lên, ánh lửa mỏng manh chiếu mấy ngườiđang chật vật, ánh mắt nhìn Nồng Tình trong lòng Băng.


“Nồng Tình làm sao vậy? Mau đưa Nồng Tình cho ta!” Tào Triệt thanh âm phátrun, một phen đoạt lấy Nồng Tình, tuy ánh sáng không rõ lắm nhưng mà vẫn nhìn rõ hắn khuôn mặt trắng bệch vì lo lắng cho đứa nhỏ.


Nồng Tình khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, ánh mắt nhắm chặt, môi trắng bệch, TàoTriệt hướng về phía Diễm xin giúp đỡ, Diễm sờ vào người Tiểu Nồng Tình,dò xét bắt mạch, lắc đầu nói:“Đứa nhỏ vẫn còn quá nhỏ, bị kinh sợ, lạithêm trên đường nảy xóc, làm sao trải qua được…”


Băng chỉ cảm thấy cả người rét run, không phải bởi vì quần áo ướt đẫm, cũngkhông phải bởi vì trong mật đạo không khí âm lãnh, chỉ vì một cái sinhmạng vô tội bởi vì của nàng sơ sẩy mà bị chết, thân thể nhất thời uểoải, ảo não đến cực điểm bao phủ toàn thân nàng….


“Sẽ không…… Nồng Tình sẽ không chết……”
“Vương gia……”


“Ngươi không phải thần y sao? Ngay cả cái đứa nhỏ mà còn không cứu được thìcòn xưng cái gì là thần y!” Tào Triệt căn bản không cho Diễm có cơ hộinói chuyện đầu đuôi, bi thương gào lên kiến cho tất cả mọi người đều bịđiếc tai.


“Triệt! Nhỏ giọng chút!” Tào Hãn quát khẽ nói. Cứ ở đây tranh cãi ầm ĩ chẳng lẽ là muốn dẫn quan binh tới sao? Chỉ có một đứa nhỏ mà thôi, Triệt dù cókhổ sở đến mấy cũng nên biết phân nặng nhẹ chứ, không lên làm ầm lênchốn này.


Diễm nhìn Tào Hãn đáng giá, sao một hộ vệ thông thường có thể nói với chủ tử của mình như thế? Dám gọi thẳng tên chủ tử?Hắn là người thế nào?


Tào Triệt suy sụp lui về phía sau từng bước, dựa lưng vào vách núi, hai mắt vô thần đừa nhỏ trong tay, cảm xúc bi thương lan tràn, Băng cảm thấykhó chịu đau thương chỉ còn có thể đối với hắn lẩm bẩm nói:“Thực xinlỗi……”
“Oa……”


Thần y mới tuyên bố đứa nhỏ không còn cách nào cứu thì đột nhiên Nồng Tìnhlại khóc một tiếng, tiếng khóc kia mỏng manh giống như con mèo nhỏ nứcnở lọt vào tai Băng kiến ai nghe cũng phải động lòng, ưu thương ngưngtrọng, bầu không khí trở thành hư không, mọi người trong lòng đều làbuông lỏng.


“Nồng Tình, ngươi không chết……” Tào Triệt vui mừng ánh mắt chuyển sang hoàinghi, nhìn về phía Diễm nói: “Thần y mới vừa rồi không phải nói NồngTình đã chết sao?” Hắn cố tình nói dối Nồng Tình đã chết là có rắp tâmgì?


“Vương gia, ta chưa bao giờ nói qua Nồng Tình đã chết, đứa nhỏ quá nhỏ, xócnảy trên đường kiến nó bị bế khí quản, chỉ cần dùng hai cái ngân tramđâm vào hai huyệt đạo trên người nó là có thể bình thường, ai ngờ Vươnggia không cho ta nói hết câu đã giằng lấy Tiểu Nồng Tình, hiện tại thìtốt rồi, không cần thông huyệt nữa.”Diễm bất đắc dĩ cười nói. Bởi vậy có thể thấy được, Vương gia là thật tâm yêu thương đứa nhỏ này, đứa nhỏnày thật sự là may mắn……


“May mắn Nồng Tình không có việc gì……” Băng lầm bầm, buộc chặt tâm tình độtnhiên trầm tĩnh lại, thế này mới biết thế nào là đau đớn, cả người vôlực.


“Nồng Tình không có việc gì, ngươi không cần tự trách.” Tào Triệt cười vớinàng một cách ấm áp, trên khuôn mặt trắng bệch đã có chút khí sắc.


Băng thấy hắn cười mỏng manh lo lắng. Nồng Tình không có việc gì, người cóviệc là hắn mới đúng, hắn có biết mặt mình khó coi đến mức nào không?Hắn so với Nồng Tình mà nói càng kiến người ta phải lo lắng hơn, hy vọng Diễm tìm được cách trị độc trong hắn, chỉ có thế mới có cơ hội cứusống tính mạng Cẩn Vương….


“Tốt lắm, hiện tại Nồng Tình không có việc gì, chúng ta có thể đi rồi phải không?” Thủy lạnh nhạt nói.


Băng chú ý tới Thủy tuy rằng trên mặt lãnh đạm, nhưng cũng không ít lần quan tâm đến tiểu Nồng Tình, trong mắt lại tràn ngập thiện ý và quan tâm,ẩn chứa sự ấm áo nhè nhẹ. Kỳ thật, nàng cũng rất hâm mộ tiểu Nồng Tình,các nàng thân thế cũng không kém gì nó, đều là người từ khi sinh ra đãbị cha mẹ vứt bỏ, nhưng mà bọn họ không có vận khí như tiểu Nồng Tình,tìm được một người thật lòng yêu thương mình như Vương gia. Bọn họ đượcngười ta nuôi dưỡng thành cỗ máy giết người, thời thơ ấu chỉ có học cáckỹ năng làm thế nào để giết chết đối thủ nhanh nhất, khi chưa trưởngthành, hai tay đã nhiễm đủ máu tươi, cả đời không có quyền định đoạt sốphận cho mình. Tiểu Nồng Tình so với họ thật sự là may mắn hơn, nêncũng khó trách Thuỷ cũng biểu lộ cảm xúc chân thật với nó.