Chương 70: Chiến xa

Toàn thân con chim chín đầu bọc giáp, không ngừng tăng tốc lao vùn vụt xuống.
X khóa mục tiêu, đơn vị tấn công đang đến gần.
Thông tin trong mắt phải của Tô Hạc Đình cấp tốc thay đổi, cậu ôm lấy vai Tạ Chẩm Thư rồi vùi mặt vào cổ Tạ Chẩm Thư, chỉ lộ đôi mắt quan sát chim chín đầu.
Cách 2270 mét.


Cách 2000 mét.
Con chim này y hệt con chim chín đầu ở đấu trường.


Chín cái đầu của nó đồng loạt há miệng ngắm về phía bọn họ, rít lên một tiếng nhiễu chói tai. Âm thanh ấy khủng khiếp như tiếng tụng kinh điện tử, chỉ trong chớp mắt đã bủa vây cả thành phố, rồi ngay sau đó, cơn mưa tầm tã bỗng tạnh ráo.


Trong lòng Tô Hạc Đình bỗng dấy lên một cảm giác quái quỷ quen thuộc.
Chốc sau—
Mặt đất rung chấn, nước mưa trào lên, mọi thứ trong tầm mắt bắt đầu đảo lộn.
Tiểu Cố chấp chới với hai tay vào không khí, kêu: “Nguy to rồi, nó đang chia chiến trường!”


Năng lực của chim chín đầu là đảo ngược, nó mà xuất hiện là tất cả mọi thứ sẽ bị đảo ngược.
Cách 1830 mét.
Cảnh báo.
Đơn vị tấn công bắt đầu trữ lực.


Tô Hạc Đình vùi mặt kêu lên: “Trời đổi thành đất, đất tráo thành trời, nó cùng một loại với cái con trong đấu trường!”




“Xoẹt—” một tiếng, lớp giáp bọc khắp người con chim chín đầu chợt chuyển sang màu đỏ thẫm. Những cái đầu kim loại gớm ghiếc của nó quấn quýt lấy nhau như một mũi tên nhọn màu đỏ giữa đống hổ lốn, xoay vòng lao về phía họ.


Ngón tay dài của Tạ Chẩm Thư khẽ động đậy, những mảnh hình thoi lập tức tản ra, lấy anh làm trung tâm. Anh giơ tay lên nắm hờ, nói: “Cúi xuống.”
Đầu Tô Hạc Đình trầm xuống như bị ai ấn.


Cuồng phong quét điên cuồng theo con chim chín đầu, nó không phanh kịp, đầu dộng vào chiếc lá chắn vừa thình lình xuất hiện!
“Ruỳnh—!”
Âm thanh xé trời.
Chín cái đầu của con chim va vào nhau phát ra tiếng gãy răng rắc. Nó vỗ vỗ đôi cánh nặng nề như một con gà mập bị nhúng bùn.


Tô Hạc Đình thò đầu ra, nhưng thông tin bên trong con mắt cải tạo lại phát màu đỏ cảnh cáo.
Đơn vị tấn công trữ lực 99%.
Trong chớp mắt, chín cái đầu của con chim phát nổ!
Đoàng—


Khu trừng phạt nổi lên cơn rung chấn kịch liệt, ánh lửa tức khắc bùng lên, hơn chục con Tất Phương vọt lên từ chân trời. Bộ lông xanh lam của chúng tắm trong lửa, vừa vỗ cánh bay vừa bắn pháo giữa mỏ khắp tứ phía. Những hòn pháo tựa những quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống, làm bùng lên sóng lửa trùng điệp.


“Quỷ xa nhường đường,” người máy thái giám giơ hai ngón tay làm động tác “im lặng” trước miệng, “thần linh đi lại.”
Tiếng tụng kinh điện tử vang rền, lửa lẫn mưa tạo thành một màn đêm loạn lạc. Ở phía cuối chốn trời đất hỗn mang ấy, một chiếc chiến xa chói lòa lao ra.
“Chúc Dung—”


Chúc Dung ngồi vững vàng trên chiến xa, một tay cầm roi, một cay cầm quyền trượng lửa. Nó cao hơn chục mét, hình dáng khuất sau ánh lửa, chỉ thấy mỗi ngọn lửa trên đỉnh đầu đang bốc cao vút. Phần lưng rộng của nó quấn hai con rắn lạnh toàn thân màu trắng, rắn lạnh quấn lấy cánh tay nó, vảy sáng loang loáng.


Chiếc chiến xa kéo ra một ánh lửa vô tận, đầu bay Liêu Tử bị tết lại thành cờ. Mặt chúng tái mét, cất những tiếng hát lảnh lót giữa ngọn lửa dữ dội ca ngợi vinh quang của Chúc Dung.
“Chiến xa của hỏa thần bách chiến bách thắng.
“Lửa dữ của hỏa thần thiêu đốt đất đai.


“Uy nghiêm của hỏa thần không ai sánh bằng.”


Tất Phương mở đường kéo chiến xa. Chiến xa phi đi phát ra âm thanh tựa lôi đình, hai bên sườn là pháo truy vết cỡ lớn, từng ấy hỏa lực đủ để san bằng cả thành phố. Thiết bị dò tìm gắn đằng trước của nó luôn ở trạng thái treo, số lượng người sống sót nó băng qua hiện lên.


“Nhiệt độ, nhiệt độ đang tăng,” kính của Du Sính bị nứt mấy đường, cậu không thể nào nhìn thẳng vào Chúc Dung, giọng run rẩy, “càng lúc nó càng gần chúng ta!”
Tô Hạc Đình cúi đầu xuống, ánh mắt phải của cậu trở nên kỳ lạ.
X—
Đơn vị tấn công thay đổi.
Nguy hiểm.


“Bíp—”
Một hòn pháo vọt từ mỏ nó tới nổ đoàng vào lá chắn thép.
Tạ Chẩm Thư nói: “Chúc Dung lao thẳng tới đấy, tránh ra!”
Chỉ huy chưa bao giờ bảo bọn họ “Tránh ra” như thế, song ở đây không ai hiểu Chúc Dung hơn anh, vừa nghe lệnh anh, bốn người còn lại đã tách ra.


Nói ra cũng cáu, bọn họ đường đường mang danh “Người Chinh phục” mà lại chẳng khôi phục được huy hoàng mấy năm dĩ vãng, gặp loại thần ma như Chúc Dung thì chỉ có nước tháo chạy. Đội quân có thể giết thần trong truyền thuyết thực ra chỉ còn lại mình Tạ Chẩm Thư mà thôi.


Tất Phương vốn bắn không phân biệt mục tiêu, bị roi lửa của Chúc Dung quất vào một cái, nó lại bỗng ré lên đau đớn rồi thình lình phát nổ, cả bầy đồng loạt kêu “bíp” giữa không trung.
Loáng một cái, những hòn pháo giữa mỏ nó nổ đoàng, tất cả nhà cửa lộn ngược nổ tanh bành.


Vì trời đất đã bị đảo lộn nên toàn bộ gạch đá nát vụn rơi ồ ạt hết xuống dưới, mưa vẫn đang bay lên trên. Nhất thời cảnh tượng khu trừng phạt quỷ quái chẳng khác nào ngày tận thế, không thể xảy ra ngoài hiện thực.
Tô Hạc Đình nheo mắt phải lại, nói: “Chữ X của tôi…”


Dấu chấm than màu đỏ lại hiện lên cắt lời cậu.
Đơn vị tấn công đang tiếp cận.
Nguy hiểm! Nguy hiểm! Nguy hiểm!
“Bíp!”
Tất Phương bỗng quay đầu thay đổi hướng đi của chiến xa. Hơn chục con cùng vẫy cánh, quát ra cơn gió có thể quét sạch hết thảy.
Mẹ kiếp.


Tô Hạc Đình lập tức sửa lời: “Chạy mau!”
Tạ Chẩm Thư đã sớm cất bước, anh phi qua bầu trời xám xít ngập nước, lao đi cùng mèo giữa nơi sáng tối lẫn lộn, nói: “Cậu thoát ra đi!”


“Tôi muốn lắm nhưng tôi không làm đâu, với cả anh vẫn đang trong đầu tôi mà.” Tô Hạc Đình quay đầu giữa những nhịp bước lắc lư, trông thấy chiến xa đang lao ầm ầm tới, nom nó khổng lồ như một chiếc xe tăng, trong chớp mắt, cậu chẳng còn đâu chí hướng làm anh hùng nữa mà gào lên bên tai Tạ Chẩm Thư: “Chạy mau chạy mau chạy mau! Nó sắp bắn rồi đấy!”


Pháo truy vết của chiến xa sáng lên, mấy giây sau, “đoàng—” một tiếng đạn b ắn ra. Đạn pháo xen lẫn những tiếng rít inh ỏi có chức năng truy vết vòng cung, gần như dán vào chân sau của Tạ Chẩm Thư mà nổ. Rồi loáng cái, cả hai bị không khí hất văng ra!


Tư thế đáp đất của Tạ Chẩm Thư rất chuẩn, không bị ngã lộn mèo. Một tay anh ôm lấy Tô Hạc Đình bị ngã rồi bế Mèo lên vai chạy tiếp.


Tô Hạc Đình thử động đậy tay để khởi động súng ngón tay, nhưng súng của cậu đứng trước chiến xa của Chúc Dung chẳng khác nào súng nước đồ chơi, đến cả ngọn lửa cũng còn chẳng to bằng của nó. Ngôi sao chữ Thập tung bay của Tạ Chẩm Thư lập lòe chớp lóe, mưa xiên xéo vào mặt anh, trong cơn mơ hồ, Tô Hạc Đình cảm giác cảnh tượng này thật quen thuộc.


Chúc Dung vung roi, tiếng roi vang đét khiến biển lửa chung quanh chiến xa càng dữ dội.
Mục tiêu đang trữ lực.
Trữ cái gì cơ?
Nó vẫn còn có lực để mà trữ à?


Đầu bay Liêu Tử bị nướng, vẻ mặt kinh hoàng, tiếng thét chói tai. Tất Phương kéo xe đằng trước cũng không chịu thấu, cất những tiếng rú rít thảm thiết khi bị roi đánh, san bằng mọi thứ chung quanh nó. Chúng gào khóc tru tréo mà pháo đạn chẳng hề ngưng, tứ phương hóa thành địa ngục rực cháy.


Tạ Chẩm Thư chạy trối ch.ết, nhưng đằng trước không hề có đường thoát.
Chiến xa của Chúc Dung nổ đoàng, nó giơ cây quyền trượng lửa chỉ về phía Tạ Chẩm Thư: “Tạ, Chẩm, Thư!”
Đầu bay Liêu Tử thống thiết gào: “Tạ Chẩm Thư!”


Âm thanh của Chúc Dung lập lờ lúc vang lúc yếu, nó nói: “Kẻ sát thần đê tiện, trả đầu—”
Không gian bỗng méo đi.
Nó đanh giọng: “Trả đầu cho ta!”
Đoàng!
Lửa giận của Chúc Dung bắn tung tóe, không ngờ cơ thể ngồi trên chiến xa của nó lại không hề có đầu.


Tạ Chẩm Thư gọi A Tu La, anh lao đi như bay giữa trận oanh tạc của pháo truy vết. Pháo đồng trong miệng “Khát máu” khai hỏa điên cuồng, bắn lệch quyền trượng lửa của Chúc Dung giữa những tràng pháo rang, câu thêm được một chút thời gian chạy.
Mục tiêu trữ lực 80%.


Tạ Chẩm Thư nhảy qua vũng nước rồi bất đồ dừng lại, anh nắm chặt áo Tô Hạc Đình, nói: “Nhắm mắt lại là về được thôi, tôi đưa cậu về.”
Mục tiêu trữ lực 90%.
Vừa dứt lời, anh đã ném văng mèo đi thật lực chẳng chút nương tay.


Tô Hạc Đình không kịp đề phòng, bị ném đi xa vút. A Tu La nhanh như chớp bắt lấy Tô Hạc Đình giữa không trung rồi đưa một tay che mắt Tô Hạc Đình lại.
“Xin hãy ổn định hô hấp, trở lại—”
Mục tiêu trữ lực 100%.
Đoàng!


Lấy Chúc Dung làm ranh giới, lửa bùng lên thành con sóng cao hàng chục mét, biến toàn thế giới vốn đã nhiễu nhương thành luyện ngục. Nó trút hết cơn thịnh nộ vào nơi đây, vung quyền trượng hô: “Không thể tha thứ!”
Ba giây sau, A Tu La tan biến tại chỗ thành những mảnh vụn.


Mũi Tô Hạc Đình như chìm trong sương mù, cậu không mở nổi mắt cũng chẳng nghe nổi một thanh âm. Ý thức của cậu quấn quýt không phân tách khỏi Tạ Chẩm Thư, tựa cao su chảy thành một khối. Cậu muốn nói “Đừng”, nhưng dần dà lại chìm vào vực sâu đen ngòm.


Ở nơi đây cất giấu ký ức của Tạ Chẩm Thư.






Truyện liên quan