Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn

Chương 37: 37: Con Cú

Đứa nhỏ bảy tuổi chết yểu nên dựa theo tập tục thì phải tìm một nơi hẻo lánh để chôn cất.


Nhưng Đào gia thôn không nhiều người, cũng từng trải qua nỗi đau mất người thân vì binh đao và thiên tai nên dù là đứa nhỏ chết yểu thì chỉ cần được vào gia phả là có thể được chôn trong nghĩa địa của tộc.
Thôn dân nhanh chóng chặt ít cành cây dựng một linh đường giản dị cho Kim Tỏa.


Mấy người anh em họ của Trường Phúc mang theo đèn tới thôn bên cạnh nhờ thợ mộc họ Phùng đóng quan tài.
Mấy người chị dâu nhà hắn thì giúp khâu áo liệm cho Kim Tỏa.
Trường Phúc cố nén bi thương tìm một cái chiếu sạch sẽ trải trước linh đường và đặt thân thể nho nhỏ của Kim Tỏa lên đó.


Chu thị đã sớm mất hồn mà nằm liệt bên người con trai khóc nức nở.
Một cái đèn dầu bé như hạt đậu đặt bên cạnh.
Đại Bảo, Nhị Bảo, Thiết Đản, Xuyên Tử và mấy đứa nhỏ hay chơi với Kim Tỏa thì khóc đến độ mắt sưng như quả đào.


Người lớn thì chạy trước chạy sau hỗ trợ, bọn họ không thể vướng chân nên cả đám cuộn người ở một góc linh đường lau nước mắt.
Cả nhà Đào Tam gia chỉ có Lưu thị ở nhà trông Nữu Nữu, Tứ Bảo và Tam Bảo, còn lại đều tới hỗ trợ.


Đây không phải hỉ tang, Nữu Nữu, Tam Bảo và Tứ Bảo còn nhỏ nên ở nhà tốt hơn.
Thợ mộc họ Phùng đi suốt đêm tới, Trường Phúc lấy gỗ dự trữ trong nhà ra để ông ấy đóng cho một cái quan tài nhỏ.
Thợ mộc an ủi Trường Phúc xong thì cũng nhanh chóng bận việc.




Áo liệm cũng được làm xong nhanh chóng, sau đó là lau người cho Kim Tỏa lần cuối rồi mặc áo liệm vào.
Người hỗ trợ trong thôn lục tục về nhà, chỉ còn người nhà của Đào Nhị gia là vẫn ở lại với vợ chồng Trường Phúc.


Trường Phú và Trường Quý chia nhau cõng Đại Bảo và Nhị Bảo rồi cùng đạp ánh trăng trở về.
Lưu thị đã chuẩn bị nước ấm, sau khi rửa mặt người một nhà mới ngồi xuống ăn tối.


Người ở nhà đã ăn trước, người đi hỗ trợ cũng chẳng có tinh thần ăn uống gì nên mọi người chỉ ăn qua loa đã đi ngủ.
Tam Bảo và Nữu Nữu ở bên cạnh đã thở đều đều nhưng Đại Bảo vẫn trợn tròn mắt không sao ngủ được.


Chuyện hôm nay vượt xa năng lực tiếp thu của hắn, một người đang sống sờ sờ chỉ trong nháy mắt đã biến thành một thi thể nho nhỏ nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích.
Những ký ức sống động ngày xưa không ngừng hiện ra trong đầu hắn.


Đại Bảo hối hận vì không kịp phát hiện ra những khác thường của Kim Tỏa, cũng hối hận sao không ngăn hắn lại.
Hắn càng hối hận vì sao ngày trước không đánh vỡ chấp niệm của Kim Tỏa với bơi lội.
Có rất nhiều điều hối hận đan xen với nhau khiến Đại Bảo không thở được.


Đại Bảo nghĩ có lẽ đây là giấc mộng, khi tỉnh lại mọi việc sẽ như ban đầu, chẳng có gì xảy ra.
Vì thế hắn nhắc nhở bản thân phải ngủ đi, nhưng mãi hắn vẫn không ngủ được.
Lúc này hắn loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu ‘ cô ~ cô ~ cô ~’ quái dị.


Trong đêm đen yên tĩnh nó đặc biệt khiến người ta sởn tóc gáy.
Vốn dĩ trong màn không khí khô nóng nhưng Đại Bảo lại không nhịn được rùng mình một cái.


Đây là con cú mà bà nội nói tới ư? Nó kêu lên chứng tỏ có người chết ư? Lòng Đại Bảo sợ hãi, trước kia hắn không để ý nhưng đêm nay hắn lại nghe thấy rõ ràng.
Tiếng kêu kia chợt xa chợt gần dọa hắn sợ tới mức nhanh chóng ôm lấy Nữu Nữu.


Con bé nóng nên xoắn người rầm rì nhưng Đại Bảo vẫn ôm chặt em gái rồi cứ thế mơ màng thϊế͙p͙ đi.
Sáng sớm hôm sau Đại Bảo thức dậy và thấp giọng hỏi Nhị Bảo tối hôm qua có nghe thấy con cú kêu hay không.
Nhị Bảo gật đầu, xem ra hắn cũng trải qua một đêm khó ngủ.


Trên bàn cơm Đại Bảo hỏi Lý thị: “Bà nội, con cú kêu tức là sẽ có người chết sao?”
Lý thị đang gặm bắp ngô nghe thấy thế thì gật đầu, đợi nuốt đồ ăn rồi mới nói: “Đúng rồi, đây là lời các thế hệ trước truyền xuống, cũng là trăm lần đều trúng.


Mấy ngày hôm trước có con cú trên núi kêu, mọi người đều nói con cú trên núi kêu thì phía đối diện núi sẽ có người chết.
Con cú này kêu phía thôn tây, vậy thôn đông sẽ có người chết! Nhà Trường Phúc không phải ở đầu thôn đông ư?”


Đại Bảo và Nhị Bảo cùng nhau rùng mình một cái.


“Mau ăn cơm đi, đừng có hù dọa bọn nhỏ nữa!” Đào Tam gia bất mãn nói, “Đây đều là nói bừa, chỉ cần con cú trên núi không chết hết thì có ngày nào tụi nó không kêu? Ngày thường không có việc gì thì không nói, một khi có việc lại đổ cho con cú.


Nó là con chim thì biết cái rắm gì!”
Lý thị nhìn chằm chằm Đào Tam gia một cái sau đó không nói nữa.
Đào Tam gia cầm lấy một bắp ngô bẻ thành hai nửa đưa cho Đại Bảo và Nhị Bảo, “Hai thằng nhóc thối bây đừng có nghe bà nội nói bừa.


Con cú này chỉ là con chim, đầu nó lớn giống con mèo nên có chỗ gọi là cú mèo, buổi tối sẽ ra ngoài săn con chuột.
Ông nội tụi bây trước kia còn bắt được con cú đó, chờ tới mùa thu chúng ta vào núi hái mộc nhĩ ông nội sẽ dẫn mấy đứa đi bắt một con.”


Đại Bảo và Nhị Bảo gật đầu, sợ hãi trong lòng cũng chậm rãi tan đi.
“Con người ấy mà, sống là vì có một hơi, khi một hơi ấy không còn thì người cũng ra đi.


Nói đúng hơn chúng ta đều vì một hơi ấy mà tồn tại!” Đào Tam gia tiếp tục nói: “Ngày thường không cho mấy đứa chơi nước, chơi lửa chính là lo lắng tụi bây chơi hết một hơi này.
Mấy đứa còn nhỏ, ham chơi nên phải đánh thì mới nhớ lâu được.”


Tam Bảo sờ sờ mông sau đó cười hề hề vài tiếng.
“Tụi con cũng thấy rồi, trời nóng thế này ông nội cũng không phải không cho các con ra sông bơi lội.
Nhưng điều kiện tiên quyết là trước khi biết bơi phải có người lớn canh chừng.


Chờ mấy đứa học bơi được rồi, lại trưởng thành hơn thì tự nhiên ông sẽ thả cho tụi con tùy ý đi bơi.
Cha mấy đứa khi còn nhỏ cũng thế, hiện tại ông nội có quản đâu.”
“Vâng!” Đại Bảo và Nhị Bảo gật đầu đáp.


Đào Tam gia cười và xoa đầu hai đứa rồi nói tiếp: “Kim Tỏa là bạn của hai đứa, ông nội biết các con khổ sở trong lòng.
Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, Kim Tỏa cũng không sống lại được vì thế mấy đứa phải học cho tốt bài học này và nhìn về phía trước.


Không đứa nào được bước theo vết xe đổ của Kim Tỏa khiến người thân đau lòng, có hiểu không?”


Đào tam gia đứng dậy cầm tẩu thuốc trịnh trọng nói: “Ông nội vẫn nói một câu ấy, suy nghĩ kỹ rồi hẵng làm! Bây giờ mấy đứa còn nhỏ, chờ trưởng thành, trải qua nhiều thì có thể chậm rãi tự suy ngẫm!” Ông nói xong thì chắp tay đi ra ngoài.


Đại Bảo và Nhị Bảo như suy tư gì đó, Tam Bảo và Tứ Bảo căn bản không hiểu gì nên vẫn cầm bắp ngô gặm hăng say.
Nữu Nữu thì càng không cần phải nói, nàng chớp chớp mắt nhìn nhìn, Lưu thị thấy thế thì xoay đầu nàng lại cho thẳng.
Nữu Nữu đành phải tiếp tục gặm ngô.


Quan tài nhỏ đã làm xong, Kim Tỏa cũng được bế vào.
Trời nóng nên không thể trì hoãn, tộc trưởng lật lịch tính ngày giờ hạ táng, mộ cũng chọn một góc trong nghĩa địa của tộc.
Lễ tang rất đơn giản, một đống đất vàng đã đủ vùi lấp một sinh mệnh ngắn ngủi.


Đây không phải hỉ tang, Trường Phúc mất con đau khổ nên già đi mấy tuổi.
Chu thị thì ngày nào cũng mơ màng hồ đồ, đến tang sự của Kim Tỏa cũng là do thân thích hỗ trợ xử lý.


Trường Phúc chuẩn bị mấy bàn rượu cảm ơn mọi người, nhưng rất nhiều người đều lấy cớ từ chối, cuối cùng chỉ có mấy nhà thân thích của nhị phòng ở lại.
Uống mấy chén rượu mạnh xong Trường Phúc không khống chế được mà khóc rống lên.


Anh họ hắn là Đào Trường Thọ cũng đỏ mắt nhưng vẫn an ủi khuyên giải: “Trường Phúc à, thôi thì nén bi thương lại! Đứa nhỏ cực cực khổ khổ nuôi lớn từng ấy mà bảo đi là đi, chẳng hề lưu luyến gì.


Nó bất hiếu thế thì coi như ngươi chưa từng sinh nó ra! Ngươi phải cố gắng sốc lại tinh thần mà sống cho tốt, còn Ngân Tỏa và Đào Diệp nữa, mà bản thân ngươi cũng còn trẻ, lại sinh thêm mấy đứa nhỏ nữa để tụi nó hiếu thuận với ngươi!”


Trường Thọ nói đúng, người chết cũng chết rồi, nhưng người sống vẫn phải tiếp tục sống.


Hắn là trụ cột của cả nhà, còn vợ và con nhỏ phải nuôi sống vì thế Trường Phúc lau nước mắt bưng chén rượu lên kính tạ mấy người đang ngồi đó! Mọi người cũng không ở lại lâu mà uống vài chén rồi tan.
Từ khi Kim Tỏa chết đuối sông nhỏ cũng quạnh quẽ mấy ngày.


Nhưng trời mùa hè quả thực quá nóng, thế nên sau khi yên lặng một lát thì con sông lại bắt đầu ồn ào.
Nhưng người lớn trong thôn càng thêm cẩn thận, càng nghiêm khắc, chỉ cần có đứa nào không nghe lời trộm nghịch nước thì hắn sẽ nhận được một trận đòn kinh hồn nhất từ trước tới giờ.


Mấy đứa Đại Bảo vô cùng ngoan ngoãn học bơi ở khu nước nông, Kim Tỏa thành nỗi đau vĩnh viễn khắc trong lòng, cũng thành rào cản hạn chế bọn họ không thể vượt rào..