Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn

Chương 86: 86: Thần Giữ Cửa Béo Ú

Từ khi Lý thị học được cách làm rượu nếp than thì mỗi năm trong nhà sẽ trồng một mẫu gạo nếp, lúc vui vẻ sẽ mang ra làm xôi đường đỏ, tết Trung Thu thì làm bánh dày, cuối năm làm bánh trôi và rượu nếp than.


Còn có bánh rán vừng được bọn nhỏ cực kỳ hoan nghênh cũng cần gạo nếp vì thế thay vì năm nào cũng tới nhà Đào Đại gia đổi gạo thì không bằng tự mình đổi chút hạt giống và mỗi năm trồng một mẫu.


Năm nay Đào Tam gia vẫn trồng một mẫu gạo nếp, lúc thu hoạch ông cố ý để lại cuối cùng mới cắt.
Năm nay lúa nước thu hoạch khá vì thế Đào Tam gia tính toán bán chút thóc cũ đi nhưng Lý thị kiên quyết không đồng ý.


Bà nói nếu không phải lúc cấp bách cần dùng tiền thì không cho bán lương thực vì thế Đào Tam gia đành phải thôi.
Thu xong lúa thì việc nhà nông cũng nhàn rỗi.
Bụng Trương thị đã to lên, Lưu thị và nàng ấy ngồi dưới gốc cây lê may vá, Nữu Nữu cũng cầm kim chỉ thêu một cái tất.


Nàng mặc váy áo màu xanh nhạt, cài hoa lụa màu hồng nhạt, cả người ngồi dưới cây lê xe chỉ luồn kim quả là cảnh đẹp ý vui.
Nha Nha cũng cầm một mặt giày tới gõ cửa thế là hai tiểu cô nương rúc rích một chỗ cùng may vá.
Đản Đản theo chị tới và đỏ mặt nói muốn tìm Tam Bảo và Tứ Bảo chơi.


Lưu thị cười nói: “Da mặt Vĩnh Phong càng ngày càng mỏng, cháu và Tam Bảo cùng Tứ Bảo nhà này quen thân như thế thì ngượng ngùng cái gì?”
Mặt Đản Đản càng đỏ hơn, may mà hắn cúi đầu nên Lưu thị không phát hiện ra nếu không nàng sẽ tiếp tục trêu hắn không bỏ.




“Vĩnh Phong, ngồi ghế chờ một lát đi, Tam Bảo và Tứ Bảo mang theo Hoàng Hoàng ra ngoài chạy vòng vòng rồi.
Mỗi ngày tụi nó đều phải lăn lộn Hoàng Hoàng, đuổi nó chạy vòng quanh thôn mấy lượt mới chịu.
Mắt thấy Hoàng Hoàng càng ngày càng gầy rồi.” Lưu thị nói.


Trương thị cũng cười: “Còn không phải vậy sao, ngày đó muội thấy Hoàng Hoàng ngao ngao kêu đói nên đổ cho nó ít khoai lang luộc nhưng Tứ Bảo ồn ào nháo với muội nói là không được cho Hoàng Hoàng ăn nhiều như thế.


Nhà ta cũng đâu có thiếu mấy củ khoai kia, làm gì mà bỏ đói Hoàng Hoàng thành như thế?”
Nữu Nữu giải thích: “Nương và nhị thẩm không biết đâu.
Hoàng Hoàng càng ăn nhiều thì càng béo, mà nó béo thì sẽ lười nhúc nhích và dễ sinh bệnh.
Tam ca và tứ ca cũng vì tốt cho nó thôi!”


Lưu thị nghĩ nghĩ rồi nói: “Hầy, nói cũng phải.
Hiện tại Hoàng Hoàng đúng là kém mấy năm trước.
Khi ấy nó thực là hăng hái, cả ngày chạy khắp thôn như điên, đuổi gà vịt chạy nháo nhào lên!”
Trương thị đồng tình: “Đại tẩu vừa nói thế thì muội cũng mới để ý!”


Đản Đản trộm ngắm Nữu Nữu vài cái, không biết vì sao hắn luôn cảm thấy nhìn Nữu Nữu mãi không đủ, lại muốn chơi với nàng nhưng không được tự nhiên như khi còn nhỏ.


Một ngày không nhìn thấy nàng hắn lại muốn nhìn, chỉ cần chị gái muốn tìm Nữu Nữu chơi thì hắn cũng sẽ tìm cớ đi theo, thường là để tìm Tam Bảo và Tứ Bảo chơi.
Lúc này Bụ Bẫm, Tiểu Nguyệt Nguyệt và Béo Ú của nhà Đào Ngũ gia cùng đi tới.


Tiểu Nguyệt Nguyệt ngoan ngoãn đi vào trong sân, còn hai tên béo kia thì vẫn đứng ở ngoài cửa, mỗi đứa đứng một bên không khác gì môn thần.


Lý thị đi ra khỏi nhà chính thấy cửa nhà mình có hai thằng nhóc béo đang đứng đó thì buồn cười than: “Ai u, nhà ta có thêm hai cái môn thần từ lúc nào thế, canh ở đó không ai dám vào!”
Đại Tần thị đang cùng theo con dâu đi qua nghe thấy Lý thị nói thế thì ngước mắt nhìn.


Còn không phải hai thằng cháu bảo bối của nhà bà ư? Tụi nó đứng một trái một phải làm thần giữ cửa khiến Đại Tần thị cười không khép miệng được.


Hai tên nhóc béo cực kỳ có trách nhiệm mà đứng ở cửa, nhưng đúng lúc ấy Hoàng Hoàng bị Tam Bảo và Tứ Bảo chạy vòng quanh không còn chỗ nào trốn thế là đành lao về.
Nó xem chuẩn khe hở giữa hai tên béo và vèo một cái vọt vào trong sân.


Hai tên béo bị Hoàng Hoàng đụng phải thì đổ nghiêng ngả, lăn vào trong sân, Béo Ú đụng trán vào hòn đá nổi cục u thế là khóc váng lên.
Chỉ trong một khác mà người ngã ngựa đổ, mọi người ở đó nhảy hết cả lên.


Đản Đản vội chạy tới đỡ hai tên nhóc béo dậy, còn Nữu Nữu thì cũng tới phủi bụi trên quần áo cho tụi nó.
Béo Ú còn bé lại ngã nổi cục trên trán thế là khóc cực kỳ thương tâm.
Nữu Nữu vội chu miệng thổi thổi cho hắn, vừa thổi vừa nói: “Không đau nhé, cục u mau biến đi!”


Đản Đản ôm Béo Ú, Nữu Nữu thì thổi thổi thế là mặt hắn đỏ thẫm.
Đại Tần thị vội vàng chạy tới đón lấy Béo Ú mà dỗ dành.
Bụ Bẫm không bị ngã nên đã cùng tên đầu sỏ gây tội là Hoàng Hoàng chơi một chỗ.


Lý thị cáu tiết mắng Hoàng Hoàng: “Chó điên, cả ngày chỉ biết chạy điên rồ, xem ta có đánh gãy chân mày không!”
Hoàng Hoàng ô ô cãi cọ, đôi mắt vô tội nhìn chằm chằm Lý thị.


Lúc sau Tam Bảo và Tứ Bảo mới theo vào sân đã lập tức bị Lý thị cho một bài trong lúc còn không hiểu đầu cua tai nheo gì.
Nếu không phải hai dứa đuổi Hoàng Hoàng chạy điên lên thì Béo Ú cũng không bị ngã, đầu cũng không nổi cục u.


Lúc này Béo Ú đã hết đau nên không khóc nữa mà la hét đòi xuống đất chơi chó với anh hắn.
Đại Tần thị không có cách nào đành buông hắn xuống thế là Béo Ú vác cục u đi chơi với Hoàng Hoàng.
Trong lúc ấy Nữu Nữu đã mang ghế tới cho mẹ con Đại Tần thị ngồi.


Tiểu Tần thị hiện giờ nếp tẻ đủ cả nên tính tình cũng phóng khoáng hơn, hay nói chuyện với hàng xóm láng giềng, khi nói chuyện thái độ cũng thoải mái hào phóng.
Đại Tần thị và Lý thị cùng tuổi nên nói chuyện hợp nhau, mấy cô con dâu cũng có đề tài phù hợp để nói.


Hai tiểu cô nương thì rúc một chỗ chít chít với nhau, Nữu Nữu cho Nha Nha xem bít tất nàng đang thêu, trên đó là lá trúc và hoa mai.
Nha Nha cũng cho Nữu Nữu xem hình hoa sen nàng đang thêu trên mặt giày.
Tứ Bảo và Đản Đản ngồi xổm một bên xem Tam Bảo làm bảo kiếm.


Trước kia tụi nó dùng dưa chuột làm bảo kiếm, hiện tại dùng trúc làm kiếm, đẳng cấp phải nói là khác một trời một vực.
Sau khi làm xong ba đứa vui vẻ mang ra ngoài sân chém cỏ dại.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, chờ tới khi đào xong khoai lang đỏ thì tết Trung Thu cũng tới.


Mà điều khiến cả nhà Đào Tam gia vui vẻ chính là việc Đại Bảo và Nhị Bảo trở về trước tết Trung Thu một ngày.
Hai người gom ngày nghỉ của ba tháng lại nên hiện tại cũng coi như được nghỉ lâu lâu.
Lý thị lại bắt đầu lau nước mắt, Lưu thị và Trương thị cũng gia nhập trận địa lau nước mắt.


Hai người không nhịn được nước mắt nên ngượng ngùng rời khỏi chính phòng và kiếm cớ tự về phòng mình ngồi.
Chỉ có mỗi Nữu Nữu là cười tủm tỉm và bắt đầu làm cái đuôi theo sau anh trai.


Đại Bảo và Nhị Bảo được lĩnh tiền công bằng nhau, mỗi tháng được 500 văn, ba tháng tổng cộng hai người nhận được 3 lượng bạc.


Y quán và tiệm cơm phát hai cân thịt ăn tết Trung Thu thế nên hai đứa tính toán không mua thịt nữa mà dùng tiền tiêu vặt mua chút điểm tâm và kẹo cho người nhà, lại mua cho Nữu Nữu mấy đóa hoa lụa.


Hai người đưa ba lượng bạc cho Lý thị nhưng khó có lúc bà lại không cất ngay mà kéo tay hai đứa cháu vừa xem vừa sờ, chán chê rồi lại xem tới mặt.


Tam Bảo nhìn thấy thế thì ghen chết đi được, hắn nhảy ra muốn cầm lấy bạc nhưng Lý thị tay mắt lanh lẹ cất luôn, miệng còn mắng: “Con khỉ con! Đây là tiền anh bây làm việc vất vả kiếm được, sao có thể đưa cho bây chơi chứ? Bà phải tích cóp để hai đứa nó còn cưới vợ nữa.”


Đại Bảo và Nhị Bảo đỏ mặt, cuối cùng vẫn là Đại Bảo nhanh chóng nói: “Bà, tiền không nên để lộ bên ngoài, ngài mau cất đi!”
Lời này quả nhiên có tác dụng, Lý thị nhất quán giữ quan niệm ‘thịt phải để ở đáy bát để ăn’ vì thế bà vội vàng cầm ba lượng bạc đi cất.


Đào Tam gia thấy hai đứa nhỏ mặc quần áo thu mới làm, chất liệu bằng vải mịn, thủ công tinh tế, hai đứa đều cao hơn, Nhị Bảo cũng không gầy như lần đầu gặp mà đã khôi phục lại bộ dạng trước kia thì ông cũng yên lòng vung tay lên nói, “Đi nói chuyện với cha mẹ hai đứa đi!”


Lưu thị đang trốn trong đông phòng lau nước mắt còn Trường Phú thì ở bên cạnh an ủi vợ, “Đứa nhỏ không ở nhà thì nàng vừa nói vừa cười, nay hắn về nàng lại khóc là sao?!”
Lưu thị tức quá đánh chồng một cái, “Chàng làm cha kiểu gì thế, chẳng biết gì hết!”


“Được, được, ta nhận sai được chưa? Đừng khóc nữa, Đại Bảo đã ở ngoài cửa rồi kìa.” Trường Phú nhìn ra ngoài cửa sổ và nói.
Lưu thị lung tung lau nước mắt trước khi Đại Bảo đẩy cửa đi vào, phía sau đương nhiên là cái đuôi nhỏ Nữu Nữu.


“Cha, nương! Con đã về rồi!” Đại Bảo cười nói.
Trường Phú ơi một tiếng, Lưu thị thì lại bắt đầu rớt nước mắt.
Đại Bảo thấy thế thì nhanh chóng tiến lên an ủi: “Nương, ngài đừng khóc! Nương xem con không chỉ cao lên mà còn béo ra.


Cuộc sống của con ở trấn trên rất tốt, ngài và cha không cần lo lắng.”
Lưu thị lôi kéo tay Đại Bảo và bắt đầu tinh tế kiểm tra, vết chai trên ngón tay cái của hắn dày hơn, lòng bàn tay cũng nhiều vết chai hơn, mặt trắng, vóc dáng cao, nhưng không béo tí nào.


Trường Phú chờ Lưu thị kiểm tra xong mới nói: “Nàng mau đi nấu cơm đi, đứa nhỏ lên đường từ sớm lúc này hẳn đã đói rồi!”
Lưu thị vừa nghe thấy thế thì lập tức vội vàng đi tới nhà bếp và phát hiện Lý thị đã bắt đầu bận rộn từ lâu.


“Vợ Trường Phú, đi lấy chút thịt khô tới đây, giữa trưa nay làm bánh rau hẹ đi! Ngày mai ăn tết Trung Thu sẽ làm thịt gà, nhân lúc mấy đứa nhỏ ở nhà phải bồi bổ một phen.”
Lưu thị gật đầu và vui vẻ đi lấy thịt khô..