Chuyện Xưa Ở Đào Gia Thôn

Chương 92: 92: Lại Một Năm Nữa

Tối trừ tịch vẫn là Đào Tam gia cùng Trường Phú và Trường Quý đi dự liên hoan trong tộc.
Đồ ăn Lý thị chuẩn bị vẫn cực kỳ phong phú, chẳng qua chén rượu càng ngày càng nhỏ.
Ngoài miệng Đào Tam gia oán giận nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng sắp xếp hộp đồ ăn sau đó xách ra cửa.


Qua nửa năm rèn luyện hiện tại Hoàng Hoàng gầy đi nhiều, cũng có tinh thần hơn.
Nó phe phẩy cái đuôi đi theo người ta, nếu người đó dừng lại thì nó cũng dừng, nếu người đó nhìn chằm chằm nó thì nó cũng sẽ nghiêng đầu nhìn lại.


Đại Bảo thấy thế thì buồn cười xoa xoa đầu Hoàng Hoàng và nói: “Hoàng Hoàng, mày phải duy trì hình thể như thế này đấy!” Hoàng Hoàng ô ô kêu và cọ đầu vào tay Đại Bảo.


“Đại ca, mau vào phòng đi, trong này có chậu than ấm lắm!” Nữu Nữu ghé vào cửa sổ hô, “Hoàng Hoàng cũng vào đi, Đại Hoa đã ở trong này từ lâu rồi.”
Đại Bảo lập tức đáp: “Biết rồi! Huynh lập tức tới ngay.”


Trong phòng ấm áp dễ chịu, ngọn đèn được vặn to hơn nên không còn bập bùng lúc sáng lúc tối nữa.
Đại Hoa thì cuộn bên chân Lý thị, vừa lúc ở gần chậu than nên nó nhanh chóng lăn ra ngủ.
Hoàng Hoàng ghé vào dưới ghế, đầu gục xuống hai chân trước, lỗ tai thi thoảng sẽ giật giật.


Lý thị đã sớm chuẩn bị đậu phộng rang, hạt bí rang, còn có kẹo và điểm tâm, trong ấm trà là lá trà Đại Bảo mang về, hương vị không tồi.
Mùi trà này so với Hoa Mao Phong mà Đào Tam gia quen uống thì mùi vị kéo dài hơn, dư vị cũng ngọt hơn.
Đương nhiên so sánh này cũng chỉ là tương đối.




Lý thị nhìn nước trà trong chén sứ trắng và nói: “Trà này pha ra nước nó cứ xanh xanh vàng vàng, so với Hoa Mao Phong ông nội bây mua về thì nhạt hơn nhiều.


Nhưng hoa nhài khô nổi lên mặt trà thì khá xinh đẹp, ngửi mùi cũng thơm, không biết uống có ra gì không.” Lý thị uống một hớp lớn sau đó chắt lưỡi nói: “Uống không quen, vị quá nhạt.”
Nhị Bảo cười nói: “Bà nội, khẩu vị của bà sớm bị Hoa Mao Phong giá rẻ của ông nội làm hỏng rồi!”


“Ai quan tâm rẻ hay không, đây chẳng phải lá trà trên cây thêm tí hoa nhài à? Cần chú ý nhiều như thế làm gì?!” Lý thị nói, “Theo ta thì vị phải nồng chút uống mới ngon! Nhạt nhẽo uống không bằng uống nước sôi để nguội.”


Nhị Bảo đề nghị: “Vậy lần sau cháu mang chút trà đắng về, cái đó vị nồng nhưng người già uống rất tốt!”
“Có đắt không? Nếu đắt thì đừng mua.” Lý thị nói ngay.
“Không đắt, đợi Khánh Hoa thúc chọn mua dược liệu cháu sẽ nhờ thúc ấy mua một chút cho nhà mình.


Thúc ấy quen thân với người ta nên giá sẽ rẻ hơn!” Nhị Bảo đáp.
“Vậy là tốt rồi, ta và ông nội con cũng uống một chút, phải dưỡng thân thể để còn bế chắt trai nữa!” Lý thị cười nói.
Nhị Bảo đỏ mặt sau đó nhìn chằm chằm Đại Bảo.


Đại Bảo lại nhìn hắn cười cười sau đó chỉ thấy Nhị hồ ly nói với Lý thị: “Bà nội, đại ca là cháu đích tôn, qua năm đã 14 rồi đó, phải nhanh chân lên!”
Lý thị lập tức chuyển sự chú ý lên người Đại Bảo.


Bà trịnh trọng nói với Lưu thị: “Vợ Trường Phú, con cũng để ý một chút, xem nhà ai có con gái chăm chỉ, bộ dạng tính tình tốt một chút thì sớm tính toán đi!”
Lưu thị cười nói: “Nương, hiện tại còn sớm mà, chờ Đại Bảo 16, 17 tuổi lại nói sau đi!”


“Vớ vẩn, lại chờ nữa thì con gái tốt đều bị người ta cướp hết rồi!” Lý thị vội la lên, “Chuyện này con phải nghe ta, sớm tìm, có người tốt là nhà ta phải nhanh chân chốt luôn, chờ hai năm nữa cưới vào cửa là vừa!”


Đại Bảo đỏ mặt ném cho Nhị Bảo một ánh mắt hình viên đạn, ai biết tên kia lại nhàn nhã uống trà ăn đậu phộng, ý là chuyện này chẳng liên quan gì tới hắn.
Tam Bảo oán hận nói: “Nhị hồ ly!” Sau đó hắn véo eo Tứ Bảo mắng, “Tứ dưa ngốc!”


Nữu Nữu cười hỏi Tam Bảo: “Tam ca, thế huynh là gì?”
Tứ Bảo cướp trả lời: “Tam con khỉ!”
Hai anh em lại vặn thành một cục.


Trương thị ôm Tiểu Ngọc Nhi nhanh chóng kéo băng ghế cách xa chiến trường của Tam Bảo và Tứ Bảo, miệng cười nói: “Ta phải trốn xa một chút, mỗi năm tới lúc đón giao thừa hai con khỉ này đều phải đánh nhau một trận lăn trên mặt đất.”


Nữu Nữu cầm một nắm hạt bí đỏ nói với Đại Bảo và Nhị Bảo: “Đại ca, nhị ca, mau xem con khỉ đánh nhau! Cái này còn hay hơn gánh hát ở hội chùa diễn.”
Nhị Bảo nói: “Đang xem đây!”
Đại Bảo nói với Lý thị: “Bà nội, ngài tránh một chút, con khỉ đang đánh lại đây đó!”


Lý thị đang cùng Lưu thị thương lượng chuyện hôn sự của Đại Bảo nghe hắn nói thế thì vội đứng dậy, nhưng bà quên mất trên chân còn Đại Hoa đang nằm.
Đại Hoa bị hất văng xuống đất thì gào lên một tiếng và nhảy lên đùi Tam Bảo.


Tam Bảo và Tứ Bảo đang xoắn một chỗ đánh nhau, lúc này tụi nó nắm giữ rất tốt việc cân bằng trọng tâm nên cũng không ngã lăn ra đất giống hồi nhỏ nữa.
Nhưng ai biết con mèo béo Đại Hoa bất ngờ xông tới khiến Tam Bảo hoảng hốt nghiêng người, Tứ Bảo cũng bị liên lụy mà ngã lăn ra đất.


Đại Hoa meo một tiếng rồi nhảy sang chỗ khác, Tam Bảo và Tứ Bảo thì tiếp tục lăn trên đất mà đánh nhau.
Lưu thị dọa: “Tam Bảo, quần áo mà bẩn thì tự con đi mà giặt nhé!”
Tam Bảo và Tứ Bảo nghe thế thì lập tức đình chiến, dựng băng ghế và lại ngồi dính vào nhau.


Lý thị mắng: “Hai đứa bây tách ra không được à? Sao cứ phải dính vào nhau thế, trong nhà có thiếu ghế đâu?”
Tứ Bảo ôm lấy eo Tam Bảo và cười nói với Lý thị: “Bà nội, con cứ thích ngồi gần Tam Bảo cơ.”
Lý thị mắng: “Ngồi gần cũng được, nhưng đừng có đánh nhau nữa.


Nhìn ca ca tụi bây đi, người ta ngồi đàng hoàng bao nhiêu, sao tụi bây không học được tí nào thế hả?”
Nữu Nữu cười hỏi Đại Bảo và Nhị Bảo, “Đại ca, nhị ca, con khỉ đánh nhau đẹp không?”
Đại Bảo xoa xoa búi tóc của Nữu Nữu và cười đáp, “Muội mới là con khỉ ấy!”


Nữu Nữu oán trách: “Búi tóc của muội lại lỏng ra rồi!” sau đó nhanh chóng né.
Đào Tam gia và mấy đứa con trai trở về thì đêm đã khuya, ba người đều dính mùi rượu, tuy không say nhưng lời nói cũng nhiều hơn ngày thường.


Lý thị muốn đi rót trà lại bị Đại Bảo giành trước, mấy đứa nhỏ đứa dọn ghế, đứa bưng chén, nhanh chóng dàn xếp xong cho cha con Đào Tam gia.
Trường Quý cười ha hả và tiến đến trước mặt Trương thị muốn nhìn Tiểu Ngọc Nhi.


Trương thị tức quá đẩy hắn ra xa, “Đi đi đi! Cả người toàn mùi rượu, đừng có hun con gái tắc thở.”
Trường Quý ngồi ở xa nấc một cái, Nhị Bảo lập tức đưa trà cho hắn, “Cha, uống nhiều trà một chút cho tỉnh rượu!”


“Tốt, đúng là con trai ngoan của ta!” Trường Quý kéo Nhị Bảo tới ngồi cạnh mình và bắt đầu liên thiên.
Trường Phú uống ít rượu nhất, đầu óc vẫn tỉnh táo.
Hắn kéo băng ghế tới bên cạnh Lưu thị ngồi xuống.


Nhìn ánh mắt chồng sáng quắc thế là mặt Lưu thị đỏ lên, muốn nói vài câu nhưng lại không nói nên lời.
Nữu Nữu chen qua ngồi giữa cha mẹ rồi cười ngu ngốc.


Tuy Đào Tam gia uống nhiều nhất nhưng còn xa mới say! Tâm tình của ông cực tốt, vừa uống trà vừa kể tình huống trong tiệc liên hoan cho Lý thị nghe, cái gì mà ai uống say, ai gian xảo, ai chuồn sớm.
Lý thị cũng rất nhẫn nại ngồi nghe ông nói, lại thường thường hỏi vài câu, tới chỗ ăn ý hai người còn rũ ra cười.


Đại Bảo nhìn ông bà nội, cha mẹ và chú thím thì nụ cười càng tươi hơn, trong lòng cũng ấm áp dễ chịu, cảm giác này thật tốt!
Tới giờ Tý là phải đốt pháo, nhiệm vụ này hiện tại giao cho đám Đại Bảo.


Đại Bảo buộc pháo vào gậy rồi giơ cao, Tam Bảo to gan nên cầm một cây hương châm dây cháy.
Nghe tiếng xèo xèo vang lên hắn lập tức chạy tới chỗ mái hiên vừa kịp lúc pháo nổ bùm bùm.
Nữu Nữu đội mũ bông, đeo bao tay đứng dưới mái hiên vỗ tay cổ vũ, miệng hoan hô nhưng tiếng bị át hết.


Tứ Bảo không đội mũ, không đeo bao tay nhưng hắn đứng bên cạnh Nữu Nữu vỗ tay hăng say nhất.
Trương thị sợ Tiểu Ngọc Nhi giật mình nên nhẹ nhàng lấy bông nút lỗ tai cho đứa nhỏ, lại dùng chăn bọc con lại chỉ để lộ mũi miệng sau đó trốn vào một góc chính phòng.


Tiếng pháo ở Đào gia thôn vang lên hết đợt này đến đợt khác cuối cùng vẫn dọa Tiểu Ngọc Nhi khóc.
Trương thị ôm con gái dỗ dành một lúc, cuối cùng tiếng pháo ngừng thì đứa nhỏ cũng khóc mệt và lăn ra ngủ.


Trương thị gỡ bông xuống rồi ngồi xuống cạnh chậu than hôn hôn cái mặt nhỏ của con gái.
Lý thị và Lưu thị tới nhà bếp bưng sủi cảo, người một nhà ăn canh sủi cảo chua chua cay cay khiến cả người ấm áp.
Sau khi thu dọn xong lại đun nước rửa chân, rửa mặt, tới canh ba người một nhà mới đi ngủ.


Trường Phú ôm vợ thân mật một hồi mới ngủ, chưa được bao lâu đã tới canh năm phải rời giường ra giếng cướp múc nước.
Lưu thị lấy quần áo mới đưa qua cho bọn nhỏ, ai biết Đại Bảo đã dậy.
Ở tiệm canh năm đã phải rời giường khiến hắn tạo thành thói quen.


Lưu thị vốn định để hắn ngủ thêm một chút nhưng nghĩ tới sáng mùng một nói nhiều phạm húy nên nàng cũng không nói nhiều nữa mà để lại mấy bộ quần áo mới và tới nhà bếp nổi lửa.
Sáng mùng một vẫn ăn sủi cảo, một khay lớn nấu hai nồi mới xong, cuối cùng cả nhà cũng ăn hết.


Lý thị và Lưu thị thu dọn xong thì thay quần áo mới và bắt đầu hoạt động ngày tết.
Nam nhân đi chúc tết, thăm bạn bè.
Mấy tiểu cô nương thì chụm lại một chỗ ngắm hoa lụa, sờ hình thêu trên váy, ngửi ngửi phấn mặt, má hồng.


Các tiểu thiếu niên cũng dính lại nói chuyện học hành, chuyện tiểu cô nương, nói đứa nào mới mọc râu.
Chờ tới khi đói bụng mọi người mới ai về nhà đó!