Chương 6

- Bác Kim ơi, phòng nhạc có trộm. - Nói xong, cô kéo phắt bảo vệ đi mà không để cho bác nói lời nào. Thôi thì cũng đành đi theo. Phòng nhạc đã ở phía trước mặt 2 người, họ men theo bờ tường rồi cùng đưa mắt nhìn vào bên trong. Một người mặc áo phông đen đang làm gì đó với các dụng cụ nhạc. Thỉnh thoảng hắn ta còn nhìn xung quang với cái điệu bộ rất khả nghi. Cứ như là sợ bị người khác bắt gặp vậy.


- Đích thị là trộm rồi bác ơi. - Nhi nói thầm
- Ái chà, tên này cũng gan đấy. Dám vô đây ăn trộm chứng tỏ bản lĩnh cũng không bình thường. - Vừa nói, người bảo vệ trung niên kia vừa lấy tay nới lỏng cái cà vạt cho thoải mái rồi bẻ tay, xoay cổ. Ông Kim đang định xông vào thì bị cô giữ lại:


- Bác cũng có tuổi rồi. Nguy hiểm lắm, hay mình báo cảnh sát đi ạ.
Nghe Song Nhi nói vậy, ông chỉ nhe răng cười. Con bé hơi xem thường ông thì phải. Nhưng cũng tốt vì nó lo cho ông mà. Ông Kim đưa tay xoa đầu nó, nói:


- Cháu nghĩ ta là ai. Nếu như ốm yếu thì sao làm bảo vệ cái trường này được hả cháu. Vả lại, ta cũng chính là ĐẠI KIM nổi danh một thời đây.


Sau khi giới thiệu xong, người bảo vệ để tay trước ngực tự hào về bản thân. Hễ nhắc tới hai từ ĐẠI KIM, dường như không ai là không biết đến người này. 1 cựu cảnh sát trưởng đã dẹp loạn biết bao băng đảng xấu xa với tài trí hơn người và sức mạnh đáng nể. Nhưng sau khi nghỉ hưu thì ông về làm bảo vệ cho cái trường học danh giá này. Vậy nên nơi đây rất ít khi có trộm vì tụi nó vẫn còn yêu đời lắm






Truyện liên quan