Chương 1

Vào 1 ngày đẹp trời , có người con gái xinh đẹp đang ngồi ngoài vườn uống trà và ngắm nhìn phong cánh lúc buổi sớm . Oa , phong cảnh đúng thật là hữu tình nha . Cả khu vườn ngập tràn những bông hoa hồng xanh bí ẩn , chỉ 1 cơn gió thoảng qua là cuốn theo bao nhiêu cánh hoa hồng xanh bay phảng phất khiến người nhìn có chút rung động . Những cánh hồng xanh vào lúc nào đây vẫn còn vương vấn những giọt sương trong như thủy tinh . ... Nhưng người nổi bật nhất ở đây là cô gái đang ngồi uống trà kia


Nàng mặc chiếc đầm trắng tay dài tạo nên vẻ xinh đẹp thuần khiết đến lạ thường . Cổ áo không rộng cũng không chật lại không qua thấp nhưng lại tạo ra sức hấp dẫn đến kinh ngạc . Viền cổ và tay áo nàng có ren trắng và có đính những viên kim cương nhỏ xung quanh . Đầm dài qua đầu gối , đôi chân thon dài bắt chéo thong thả mang đôi dép bông màu hồng có hình kitty . Sau lưng có 1 cái nơ nhỏ được cột gọn gàng . Mái tóc nâu đỏ xõa dài tới lưng , đuôi tóc uốn lọn cực dễ thương , cái mái ngố che đi hàng chân mày lá liễu của nàng . Đôi môi đỏ mọng hé mở , chiếc mũi nhỏ tinh tế cùng với đôi mắt xanh lam sâu lắng có chút lơ đễnh .


Nàng không biết rằng , cái vẻ lơ đễnh của nàng đã nằm trọn trong đôi mắt màu nâu khói lạnh lùng của 1 người . Nga , thật không ngờ hôm nay đến nói chuyện với người bạn của bà nội lại có thể lời như vậy ?! Có thể thấy 1 tiểu thư ngây ngốc ngồi thẫn thờ thưởng thức buổi sáng ? Từ đầu đến cuối , hắn đã để ý nàng rất rõ nha . Nàng trang nhã , tuyệt mĩ nhưng lại có chút ngây thơ ?!


Cái dáng vẻ ngu ngốc đó vào buổi sớm là của 1 tiểu thư danh giá ?? _ Hắn thầm đánh giá rồi lạnh lùng nhếch môi rời đi
_________________
_Tên tiểu tử này , con mới đi đâu về đó ? _ Bà Vũ lên tiếng khiển trách
_Con chỉ đi tham quan 1 chút _ Giọng nói lạnh lùng vang lên


_Con không thể ngồi 1 chỗ sao ? Ta lâu lâu mới đến đây tham người quen _ Bà Vũ 1 lần nữa không vui nói
_Được , được lần sau sẽ không đi _ Hắn nhượng bộ cho qua chuyện
Chậc ...thật phiền phức .. Hắn còn việc chưa làm xong trên công ty nha


_Bà Vũ ? Ngọn gió nào đưa bà đến đây vậy ? _ Giang Nguyệt Thi ngạc nhiên nhìn bà
Bà Vũ đứng lên , nói :
_Giang Nguyệt Thi ta hôm nay mún qua thăm mẹ con , đã lâu không nói chuyện , con dạo này khỏe không ?
_Vâng cháu khỏe ạ , mời bà ngồi, mẹ con sẽ xuống ngay _ Giang Nguyệt Thi cười cười , rót trà _ Mời bà




_Ừ , cám ơn con _ Bà Vũ thận trọng cầm ly trà trong tay Giang Nguyệt Thi uống 1 cách trang nhã , lịch sự
Giang Hàn Vân từ trên lầu từ từ đi xuống , nói :
_Vũ Thiên Tuyết đã lâu không gặp bà
_Mời mẹ ngồi _ Giang Nguyệt Thi đỡ bà
_Được rồi , cám ơn con _ Bà Giang khẽ phẩy phẩy tay


Lúc này , hắn mới đứng lên cuối đầu chào , gương mặt vẫn lạnh lùng không đổi:
_Chào bà Giang , cô Giang
Lúc này Giang Hàn Vân và Giang Nguyệt Thi mới để ý tới người thanh niên cao ráo , chững chạc cuối đầu mình , Giang Hàn Vân gật đầu nói :
_Ừ , cháu ngồi đi _ Quay qua bà Vũ , hỏi _ Đây là ?


Bà Vũ còn chưa kịp mở miệng thì bên ngoài 1 người con gái bước vào . Thấy mọi người trong nhà nhìn mình nàng vội cuối đầu nhỏ giọng chào , tay cầm quyển sách dày :
_Cháu chào bà , chào anh
Giang Nguyệt Thi kéo nàng lại nói :
_Dạ , đây là con của cháu


Bà Vũ nhìn cô từ trên xuống dưới nở nụ cười, nói :
_Con bé thật đẹp
Vừa thấy mình được khen , nàng lập tức đỏ mặt . Bỗng Vũ Thiên Tuyết hỏi :
_Con tên là gì ?


_Con tên Vương Hàn Băng _ nàng thận trọng đáp , vẻ quý phái trang nhã nhưng không đanh đá của nàng khiến bà có chút ngạc nhiên
Bà Vũ quay mặt qua nhìn thằng cháu của mình , gắt nhẹ :
_Mau đứng dậy _ quay qua nhìn nàng nói _ Tên tiểu tử này là con của Lạc Tĩnh Nguyệt và Vũ Thần Dạ
Giang Hàn Vân cười :


_Là con của chúng sao ? con tên gì ?
_Vũ Nhật Phong là tên của con _ giọng hắn lạnh lùng , vô cảm vang lên khiến nàng chút nổi da gà , liếc mắt về phía hắn , nói :
_Khi nãy anh đã đứng ở vườn nhà tôi phải không ?
_Phải
_Anh đứng đó làm gì ? _ Nàng nhíu mày hỏi


_A, tôi đứng nhìn 1 con nhóc lơ ngơ ngồi uống trà _ Hắn nhếch miệng
_Nhóc ?? Anh nói ai là nhóc ?
_Tôi nói chính là cô _ lúc này hắn liếc nhìn nàng
_Tôi đã 20 tuổi , không phải nhóc , anh xem lại cách nói chuyện mình đi _ Nàng tức giận nói


Hắn im lặng không thèm nói gì rồi quay lại nhìn bà Vũ lên tiếng :
_Cháu bận chút việc công ty , cháu đi trước , khi nào về bà gọi cháu
Quay qua nhìn mọi ngưởi nói tiếp :
_Cháu về


Rồi lập tức quay lưng bỏ đi lạnh lùng . Nàng liếc nhìn hắn 1 cái rồi cũng xin phép mọi người lên lầu . Trong khi bỏ lại những người còn lại thở dài .
_Tên tiểu tử này ..._bà vũ trừng mắt nhìn hắn bỏ đi rồi thở dài


Rồi sau đó mọi người lại tiếp tục nói chuyện không để ý thời gian . dường như câu chuyện mọi người ngồi nói không hết , thời gian cứ trôi , nói thì vẫn có nói
__________________________
Giới thiệu sơ lược
__Bên gia đình hắn ( có 1 số người chưa xuất hiện nhưng sau này sẽ có )__


Vũ Thiên Tuyết ( bà Vũ ) là bà của hắn, 76 tuổi
Vũ Ký Hoàng ( ông Vũ ) là ông của hắn , 78 tuổi
Lạc Tĩnh Nguyệt ( mẹ hắn ) 48 tuổi , bạn của Giang nguyệt thi thời còn đi học
Vũ Thần Dạ ( ba hắn ) 50 tuổi , từng là bạn của Vương Tuấn Tịnh thời thiếu niên


Vũ Quan Mẫn ( chị hắn ) 28 tuổi , làm phó giám đốc trong công ty
____________________________Bên nhà nàng_________________________
Giang Hàn Vân ( Bà Giang ) bà của nàng , 75 tuổi , bạn của Vũ Thiên Tuyết
Vương Luận Tâm ( Ông Giang ) ông của nàng , 78 tuổi , bạn của Vĩ Ký
Hoàng


Giang Nguyệt Thi ( mẹ nàng ) 48 tuổi , từng là bạn học của Lạc Tĩnh Nguyệt
Vương Tuấn Tịnh ( ba nàng ) 50 tuổi , bạn của Vũ ký Hoàng






Truyện liên quan