Cực Hạn Thôi Miên

Chương 95: Cha mẹ ruột!!!

Sau 1 năm kể từ khi cuộc chiến chấm dứt.
Lúc này Lâm Tiêu vẫn nằm trên bụi cỏ hằng ngày, bên cạnh hắn vẫn là Lâm Tịnh Kỳ. Từ ngày có được Lâm Tịnh Kỳ thì Lâm Tiêu giống như đã bị giọng hát của nàng câu đi mất linh hồn, hắn hầu như mỗi ngày đều phải nghe Lâm Tịnh Kỳ hát.


Bởi vì Lâm Tịnh Kỳ là được Lâm Tiêu tạo ra là để phục vụ bản thân nên hắn không để nàng đi tham gia chính thê tranh tài. Cho nên Lâm Tịnh Kỳ không hề tu luyện mà chỉ việc ở bên cạnh Lâm Tiêu mà thôi.
Lâm Tịnh Kỳ đang hát thì liền dừng lại, bởi vì lúc này Lâm Như Nguyệt đang đi đến.


“Papa! Con có chuyện quan trọng muốn thông báo a!” Lâm Như Nguyệt nói với Lâm Tiêu!
“Chuyện gì?” Lâm Tiêu vừa bóc một trái nho vừa nói!
“Bọn con đã điều tra được thông tin phụ mẫu của Papa!” Lâm Như Nguyệt từng chữ nói ra!


Lâm Tiêu định bỏ quả nho vào miệng thì liền dừng động tác lại. Hắn kinh ngạc nhìn về phía Lâm Như Nguyệt, nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Tiêu thì Lâm Như Nguyệt liền cười nói:


“Họ hiện nay là một trong những đối tác với Lâm gia, gia đình họ mở một công ty chuyên đại lý các sản phẩm từ Lâm gia. Họ hiện nay là một gia đình gồm 4 người, 2 người phụ mẫu, 1 người con trai và 1 người con gái!”


Lâm Tiêu nghe Lâm Như Nguyệt từng chữ nói thì liền không còn vẻ mặt kinh ngạc nữa mà là nhướng mày. Hắn xoay người lại sau đó ngồi dậy, nhìn thấy Lâm Tiêu đang suy nghĩ thì Lâm Như Nguyệt và Lâm Tịnh Kỳ cũng không làm phiền hắn mà là yên lặng đứng bên cạnh.
Một lúc sau Lâm Tiêu liền lên tiếng nói:




“Gọi Hàn Lệ chuẩn bị đi ra ngoài cùng với ta! Chuẩn bị cho chúng ta một chiếc xe máy có thể đi được 3 người!”
“Vâng!” Lâm Như Nguyệt gật đầu cung kính nói! Sau đó nàng liền xoay người đi ra ngoài.


Lâm Tiêu liền đứng lên sau đó chậm rãi đi về phía trước, Lâm Tịnh Kỳ cũng đi theo sau lưng hắn. Đi dạo một lúc thì Lâm Tiêu liền quay vào bên trong nhà.
Lúc này hắn cũng nhìn thấy Hàn Lệ cũng vừa mới trở về, trên người nàng vẫn còn đang mặc trang phục công sở.


“Thay một bộ đồ bình thường vào! Sau đó đi cùng với ta ra ngoài.” Lâm Tiêu lên tiếng nói!
“Vâng!” Hàn Lệ gật đầu nói! Sau đó nàng liền nhanh chóng đi lên lầu thay quần áo. Lâm Tiêu cùng với Lâm Tịnh Kỳ đi ra ngoài trước.


Bên ngoài lúc này là một chiếc xe máy đời mới nhất, chiếc xe đủ chổ cho 3 người ngồi, dù sao hiện nay Lâm Tịnh Kỳ mới hơn 10 tuổi nên nàng ngồi trên xe chiếm một vị trí rất nhỏ.


Một lúc sau Hàn Lệ mặc theo một bộ trang phục bình thường đi ra, mặc dù là trang phục bình thường nhưng bởi vì do Lâm Thanh Thanh thiết kế nên nhìn nó vô cùng đẹp mắt.


Lâm Tiêu ngồi lên xe trước, Lâm Tịnh Kỳ ngồi sau lưng hắn và Hàn Lệ thì ngồi sau lưng Lâm Tịnh Kỳ. Lâm Tiêu khởi động máy xe và chạy đi! Lâm Tiêu dựa theo địa chỉ mà Lâm Như Nguyệt nói với hắn mà đi về một khu nhà giàu khác nằm trong Tây Lan thành phố, Tây Lan thành phố bởi vì có Lâm gia tọa trấn nên phát triển vô cùng mạnh, nó đã trở thành thành phố đáng sống nhất Hoa Quốc.


Trong Tây Lan thành phố có rất nhiều khu nhà giàu, nơi phụ mẫu Lâm Tiêu ở là tại một khu nhà giàu khác. Mặc dù cũng là khu nhà giàu nhưng nó cũng chỉ xếp hạng trung bình, so sánh với khu nhà Lâm gia đang ở thì kém xa một trời một vực.


Lâm Tiêu tìm kiếm một lúc thì tìm được tòa biệt thự số 4. Đây chính là nhà của phụ mẫu của hắn. Lâm Tiêu 3 người liền bắt đầu xuống xe.
Nhìn thấy căn nhà trước mặt thì Lâm Tiêu liền hít sâu một hơi sau đó đi đến nhấn chuông cửa.
Đinh!!


Chuông cửa vang lên, một lúc sau liền có người mở cửa, người mở cửa là một người đàn ông lão niên mặc quần áo quản gia.
“Xin hỏi! Ngươi đến đây có việc gì hay không?” người quản gia lên tiếng hỏi!


“Ta đến đây để tìm một người tên Lâm Thiên Hải! Ta có lời nhắn từ con trai của hắn Lâm Tiêu!” Lâm Tiêu lên tiếng nói!
Người quản gia nghe Lâm Tiêu nói thì liền kinh ngạc sau đó hắn liền lên tiếng nói:
“Xin lỗi! Làm phiền người chờ ở đây một lúc!”


Sau đó người quản gia liền đóng cửa lại! Lâm Tiêu vẫn đứng ở ngoài chờ đợi!
“Papa! Vì sao người không nói người chính là Lâm Tiêu?” Lâm Tịnh Kỳ nhỏ giọng nói!
“Con còn nhỏ nên chưa hiểu đâu!” Lâm Tiêu mỉm cười xoa đầu Lâm Tịnh Kỳ nói!
Cạch!!


Lúc này cửa mở ra, người quản gia liền xuất hiện sau đó nói:
“Lão gia của chúng ta đồng ý gặp mặt! Mời các vị vào bên trong!”
“Đa tạ!” Lâm Tiêu mỉm cười nói!


Sau đó hắn liền dẫn Hàn Lệ và Lâm Tịnh Kỳ đi vào bên trong, bên trong nhà vô cùng rộng lớn nhưng so sánh với nhà của Lâm Tiêu còn không thể sánh bằng được.
“Mời các vị ngồi tại phòng khách chờ đợi! Ta sẽ đi nói với lão gia ngay!” quản gia nói!


Lâm Tiêu 3 người liền đi đến sopha ngồi xuống, quản gia liền đi lên lầu. Một lúc sau trên lầu liền vang lên tiếng bước chân, Lâm Tiêu quay đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông độ tuổi 60 bước xuống, theo bên cạnh hắn là vị quản gia và một người đàn bà khoảng trên 50 tuổi.


3 người đi xuống sau đó đi đến dối diện với Lâm Tiêu, 2 người ngồi xuống còn quản gia thì đứng một bên.
“Ngươi nói ngươi có lời chuyển từ con trai của chúng ta Lâm Tiêu?” Lâm Thiên Hải lên tiếng nói!
“Đúng vậy!” Lâm Tiêu nói!


“Có thể cho ta biết hiện nay nó đang sống ở đâu được không?” Lâm Thiên Hải nén kích động nói!
“Nghĩa trang thành phố!” Lâm Tiêu chậm rãi nói ra 4 chữ!
Cặp vợ chồng nghe vậy thì liền kinh ngạc, người phụ nữ Hà Lệ liền lên tiếng nói:
“Chẳng lẽ hiện nay nó đang giữ nghĩa trang sao?”


“Không phải! Lâm Tiêu đã mất rồi! Hắn được chôn ở nghĩa trang thành phố!” Lâm Tiêu lắc đầu nói!
“Cái gì!” Lâm Thiên Hải đứng bật dậy nói! Hà Lệ bên cạnh hắn thì biểu lộ hoảng sợ, nàng che miệng lại cố ngăn cảm xúc!


“Đúng vậy! Lâm Tiêu đã mất rồi! Hắn bị bệnh nan y mà qua đời!” Lâm Tiêu nói tiếp!
Lúc này Lâm Thiên Hải liền ngồi xuống ghế, hắn rút ra một điếu thuốc đốt lên sau đó ngậm vào và hít lấy một hơi.


“Có thể dẫn ta đến gặp Lâm Tiêu được không?” Lâm Thiên Hải nói! Lúc này hắn có vẻ như là đã già thêm vài tuổi vậy!
Lâm Tiêu nghe vậy thì liền lấy ra một tờ giấy đặt lên bàn và nói:


“Đây là địa chỉ phần mộ của Lâm Tiêu! Dù sao các ngươi là phụ mẫu của hắn nên xử lí như thế nào là việc của các ngươi!”
Lâm Thiên Hải nghe vậy thì liền đưa tay cầm lấy tở giấy xem qua sau đó gấp lại cẩn thận và cất vào trong túi áo! Sau đó hắn liền hướng về Lâm Tiêu hỏi:


“Vậy ngươi có lời gì muốn nói từ Lâm Tiêu?”
“Đầu tiên! Hắn nói với ta muốn hỏi các ngươi một câu! Đó là trước kia vì sao các ngươi bỏ rơi hắn!” Lâm Tiêu chậm rãi lên tiếng hỏi!
Lâm Thiên Hải nghe vậy thì càng thêm buồn bả, hắn như lâm vào hồi ức sau đó nói:


“Ngày trước chúng ta vô cùng nghèo khó! Chúng ta nghèo đến nổi không thể nuôi nổi một đứa bé, lúc đó chúng ta vốn dĩ không định sinh con sớm. Nhưng không ngờ lại có một đứa bé, lúc đó chúng ta đã nhờ viện mồ côi chăm sóc giùm, chúng ta đã nói khi nào có khả năng sẽ quay lại đón đứa bé đó. Mãi đến tận hơn 20 năm trước thì chúng ta mới làm ăn khá lên, lúc đó chúng ta đã về viện mồ côi cũ và hỏi thăm về thông tin của Lâm Tiêu và biết được nó đang sống ở một căn nhà trọ ở trên thành phố, chúng ta dựa theo địa chỉ đi tìm nhưng vẫn không tìm thấy nó. Sau đó chúng ta liền dựa vào quan hệ đi tìm nó nhưng hơn 20 năm nay vẫn không tìm được nó!”


Lâm Tiêu nghe vậy thì liền im lặng một lúc sau đó nói:
“Những gì ta muốn hỏi chỉ có bấy nhiêu thôi! Địa chỉ ta cũng đưa cho các ngươi! Bây giờ chúng ta phải về đây!”
Lâm Thiên Hải nghe vậy thì liền đứng lên nói:


“Đa tạ ngươi! Sau này nếu gặp khó khăn cứ gọi cho ta! Ta sẽ cố gắng giúp đở!”


Lâm Tiêu nghe vậy thì cười cười! Sau đó hắn liền dưới sự đưa tiễn của Lâm Thiên Hải mà cả 3 người cùng đi ra ngoài, đợi sau khi Lâm Tiêu 3 người đi mất thì Lâm Thiên Hải liền quay vào trong nhà. Hắn liền nhìn thấy Hà Lệ vô cùng bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha!


“Ngươi chẳng lẽ không quan tâm đến con của chúng ta sao?” Lâm Thiên Hải tức giận nói!
“Bình tĩnh đi! Lâm Tiêu vẫn chưa chết!”Hà Lệ lên tiếng nói!


“Cái gì mà chưa chết! Ngay cả địa chỉ phần mộ cũng đã có! Chẳng lẽ ngươi định nói thằng bé đã đầu thai rồi sao!” Lâm Thiên Hải trừng mắt nói!


“Ngươi tin hay không tùy ngươi! Ta đã nói là thằng bé chưa có chết! Đó là trực giác của ta!” Hà Lệ chậm rãi nói! Sau đó nàng liền quay người đi lên trên lầu!
“Đúng là nữ nhân!” Lâm Thiên Hải nhìn theo bóng lưng của Hà Lệ lẩm bẩm nói!


Lâm Tiêu sau khi rời khỏi khu nhà Lâm Thiên Hải thì nhấn một cái nút, lập tức chiếc xe liền nhảy lên cao sau đó hóa thành một một chiếc máy bay. Lâm Tiêu liền lái chiếc máy bay hướng về bờ biển bay đi.


Lúc này không có ai ở bãi biển cả, Lâm Tiêu sau khi cho máy bay đáp xuống sau đó leo xuống và đi về phía bờ biển!
“A!!!!!!!” Lâm Tiêu ngửa đầu lên trời hét to và dài!


Lâm Tịnh Kỳ đứng từ xa quan sát khó hiểu, còn Hàn Lệ thì một mặt mỉm cười nhìn Lâm Tiêu. Sau một lúc la hét thì Lâm Tiêu liền ngồi xuống đất mà cười lớn. Cười được một lúc thì hắn liền dừng lại sau đó ngắm nhìn cảnh biển.


“Thấy thế nào rồi?” Hàn Lệ đi đến bên cạnh Lâm Tiêu sau đó cười nói!
“Khá là thoải mái!” Lâm Tiêu cười nói!
“Có cần chiếu cố một chút công ty của họ không?” Hàn Lệ hỏi!
“Ừm! Chiếu cố tốt một chút đi!” Lâm Tiêu nói!


Hàn Lệ nghe vậy thì liền mỉm cười sau đó lấy ra một chiếc điện thoại và gọi điện, đợi đến khi nàng nói điện thoại xong thì Lâm Tiêu liền giật lấy điện thoại và túi sách của nàng ném lên bãi cát sau đó ôm ngang lấy nàng và chạy xuống biển. Lâm Tịnh Kỳ thì ngồi trên bờ biển chống cằm nhìn cả 2 chơi đùa dưới biển.