
- Chương 1: Xuyên qua
- Chương 2: Tên thiếu niên nào không đa tình
- Chương 3: Không nghe lời
- Chương 4: Tới cửa “mua hành”
- Chương 5: Không làm vật hy sinh nữa (1)
- Chương 6: Không làm vật hy sinh nữa (2)
- Chương 7: Ra oai phủ đầu (1)
- Chương 8: Tần Gia Lão Tổ
- Chương 9: Hai người kỳ quái
- Chương 10: Cảm giác bị nhắm làm mục tiêu không tốt lắm (1)
- Chương 11: Cảm giác bị nhắm làm mục tiêu không tốt lắm (2)
- Chương 12: Cuộc thi thể năng có âm mưu (1)
- Chương 13: Cuộc thi thể năng có âm mưu (2)
- Chương 14: Đêm khuya theo dõi tìm kẻ đứng sau lưng (1)
- Chương 15: Đêm khuya theo dõi tìm kẻ đứng sau lưng (2)
- Chương 16: Nhiệm vụ bất ngờ (1)
- Chương 17: Nhiệm vụ bất ngờ (2)
- Chương 18: Thất bại bất ngờ trong gang tấc (1)
- Chương 19: Thất bại bất ngờ trong gang tấc (2)
- Chương 20: Thay quần áo trước mặt người mù
- Chương 21: Giáo quan đột nhiên xuất hiện (1)
- Chương 22: Giáo quan đột nhiên xuất hiện (2)
- Chương 23: Giải quyết chướng ngại vật (1)
- Chương 24: Giải quyết chướng ngại vật (2)
- Chương 25: Bị phái đi nằm vùng l u dài
- Chương 26: Giả làm nhân viên công sở, gặp lại người quen cũ
- Chương 27: Không phải người mù mà là người què (1)
- Chương 28: Không phải người mù mà là người què (2)
- Chương 29: Dọa dẫm hay cợt nhả?
- Chương 30: Trai đẹp chơi trò thay đồ Khoe dáng người đẹp
- Chương 31: Nhị thiếu đại biến thái xông thẳng vào phòng thay đồ Nữ
- Chương 32: Thay quần áo đi, tôi không nhìn
- Chương 33: Bạn cặp kỳ quặc nhất lịch sử
- Chương 34: Lén tra thân phận, quá nham hiểm
- Chương 35: Quan hệ chủ tớ kỳ quái
- Chương 36: Mượn cơ hội kiểm tra thật giả
- Chương 37: Không tức giận đấy chứ?
- Chương 38: Chạm vào đùi
- Chương 39: Nhị thiếu có suy nghĩ kỳ quái, muốn hóa sói
- Chương 40: Nghe lén được tin tức động trời
- Chương 41: Đẹp trai và xấu gái rất xứng đôi
- Chương 42: Bị bệnh lu quá nên khẩu vị thay đổi mạnh
- Chương 43: Dám trách mắng cô, đáng đời bị ngã
- Chương 44: Lấy cớ chuồn êm
- Chương 45: Ra sau bếp nhưng lại gặp được một kẻ thần bí
- Chương 46: Nhị thiếu bảo vệ người, suýt nữa nổi giận
- Chương 47: Dịu dàng đến mức làm người ta kinh ngạc
- Chương 48: Ngăn cản ám sát, rước phải phiền phức
- Chương 49: Sự báo thù dưới lớp ngụy trang
- Chương 50: Đóng vai người vô tội bị thương
- Chương 51: Bị cứa vào động mạch suýt mất mạng
- Chương 52: Bộ dạng bị thương vừa đáng thương vừa đáng giận
- Chương 53: Suy sụp tinh thần
- Chương 54: Rơi vào cảnh bị nghi ngờ nhiều hơn
- Chương 55: Giữ cô ấy ở bên mình cũng không tệ
- Chương 56: Lấy danh nghĩa bảo vệ để giam lỏng
- Chương 57: Chơi một kế hay
- Chương 58: Thích ôm chặt tôi vào lòng đến thế
- Chương 59: Kế hoạch thành công
- Chương 60: Tôi đói rồi, ăn cơm cùng tôi đi
- Chương 61: Hành động mờ ám thu hút sự chú ý
- Chương 62: Vì anh ta mà nấu một bữa cơm
- Chương 63: Về nhà cùng tôi nhé!
- Chương 64: Suýt thì mất dấu đi tìm đầu mối
- Chương 65: Bí mật gặp nhau g y ra tranh chấp
- Chương 66: Cười chịu nhục
- Chương 67: Thích cái gì?
- Chương 68: Phản ứng sau khi nghe lén
- Chương 69: Nhị thiếu đến tháng rồi!
- Chương 70: Kẻ đột nhập xin tha
- Chương 71: Phục tùng cấp trên miễn thương lượng
- Chương 72: Mùi thuốc súng chạy dọc hành lang
- Chương 73: Trong lòng có cảm giác khác lạ
- Chương 74: Tình hình thay đổi khiến người ta đau đầu cầu cứu
- Chương 75: Anh không xứng đáng làm người móc nối của tôi
- Chương 76: Cuộc điện thoại khiến người ta trở tay không kịp
- Chương 77: Đánh đòn tâm lý
- Chương 78: Bên ngoài gara có bóng người
- Chương 79: Người lạnh lùng đột nhiên biết quan tâm đến người khác rồi
- Chương 80: Vốn dĩ đã có phương án dự phòng rồi
- Chương 81: Sự hấp dẫn phía dưới cổ áo
- Chương 82: Lại bị con sói độc ác này hãm hại rồi
- Chương 83: Tôi đặc biệt đến tìm cô đấy
- Chương 84: Tôi đặc biệt đến tìm cô đấy
- Chương 85: Cưỡng hôn trong bóng tối
- Chương 86: Một cái tát đổi lấy một nụ hôn, đáng giá lắm!
- Chương 87: Bị nhị thiếu ko đến tức nghẹn
- Chương 88: Lừa đảo thất bại
- Chương 89: Gặp phải côn đồ
- Chương 90: Vì nhiệm vụ mà phải nhẫn nhịn
- Chương 91: Anh hùng cứu mỹ nh n
- Chương 92: Khí phách của nhị thiếu
- Chương 93: Giết người trong đêm trăng thanh vắng
- Chương 94: Có người là một cái bẫy!
- Chương 95: Ai đã nói kinh động đến cảnh sát?
- Chương 96: Tôi dựa vào cái gì để giúp cậu?
- Chương 97: Trò chơi sắp kết thúc
- Chương 98: Cô gái này thật lôi cuốn
- Chương 99: Học viên xuất sắc cũng bị mắng
- Chương 100: Hân hạnh nói với anh
/26
Thể loại: Quân nhân, sủng, hà, HE
Editor: Puck
Số chương: 73 chương 3 ngoại truyện
Giới thiệu
Ôn Uyển, là một quân y nhỏ, sắc mặt đơn giản, áp dụng chiến thuật địch lui ta tiến, địch đuổi theo ta chạy, địch tránh né ta tấn công vu hồi *, ắt sẽ gục ngã được người đàn ông này.
* Tấn công vu hồi: đưa lực lượng vào bên sườn hoặc bên hông đối phương để phối hợp với lực lượng tiến công chính diện cùng tiêu diệt đối phương.
Giản Dung, là đàn ông trời sinh vì quân đội, là truyền kỳ từ trường học thợ săn trở về, có tất cả các điểm chung của quân nhân, cứng nhắc nghiêm túc, cố chấp, cực kỳ cố chấp, đối mặt với cô vợ nhỏ mạnh mẽ đột kích, vị quân nhân Trung tá này, nên lựa chọn phương án nào để tác chiến?
Đoạn ngắn một:
Từ khi kết hôn cho tới nay, đây là lần đầu tiên Giản Dung lộ ra tính khí lớn như vậy với Ôn Uyển: “Đồng chí Ôn Uyển, là một quân tẩu vinh quang, sao em có thể đánh nhau với chị dâu nhà đoàn trưởng vậy? Lại còn ra tay trước, một chút tư tưởng giác ngộ cũng không có!”
“Chị ấy mắng người ta trước.” Ôn Uyển đón nhận ánh mắt Giản Dung, đúng là tức giận không nhẹ.
Giản Dung hơi nhíu mày, nhìn người phụ nữ thấp hơn mình một cái đầu: “Chị ấy mắng em như thế nào?”
“Chị ấy nói, em là một đóa hoa tươi, cắm ở, cắm ở…” Ôn Uyển tức giận đỏ bừng mặt.
Giản Dung đen mặt, hồi lâu, đột nhiên mở miệng: “Ông đây đi tìm đoàn trưởng lý luận!”
Đoạn ngắn hai:
“Giản Dung, anh không được vứt mấy thứ đồ của em ra ngoài.” Ôn Uyển trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Giản Dung ngừng động tác trong tay, giọng nói bình tĩnh: “Nếu em không cất vào trong hòm, anh đã không vứt ra ngoài.” Muốn thấy ngựa tre bỏ đi kia, nằm mơ đi.
“Hôm nay em xác định đi rồi, cùng lắm thì, em tay không trở về.” Nói xong, Ôn Uyển thuận tay ném hòm ra.
Mới vừa bước ra nửa bước, cả người bay lên trời, Ôn Uyển vội vàng kêu lên: “Giản Dung, anh định làm gì?”
“Chính ủy nói, đối mặt với mâu thuẫn phải kịp thời, hữu hiệu, có thủ đoạn, vượt qua mâu thuẫn, tuyệt đối không thể để cho mâu thuẫn thăng cấp.” Một âm thanh ngắn ngủi có lực, Giản Dung ôm Ôn Uyển lên đi vào nhà.
Đoạn ngắn ba:
Nước lũ đã rút, tai họa rời đi, lúc Giản Dung biết được nha đầu kia cũng đi tiền tuyến, trong lòng lo lắng, lúc trở về nơi trú quân, đầu tiên, trong đám thiên sứ áo trắng, lập tức tìm kiếm bóng dáng xinh đẹp.
“Ôn Uyển!” Giản Dung cao giọng gọi.
“Đây!” Một âm thanh trong trẻo, khiến trên khuôn mặt mỏi mệt của Giản Dung lộ ra nụ hạnh phúc.
Editor: Puck
Số chương: 73 chương 3 ngoại truyện
Giới thiệu
Ôn Uyển, là một quân y nhỏ, sắc mặt đơn giản, áp dụng chiến thuật địch lui ta tiến, địch đuổi theo ta chạy, địch tránh né ta tấn công vu hồi *, ắt sẽ gục ngã được người đàn ông này.
* Tấn công vu hồi: đưa lực lượng vào bên sườn hoặc bên hông đối phương để phối hợp với lực lượng tiến công chính diện cùng tiêu diệt đối phương.
Giản Dung, là đàn ông trời sinh vì quân đội, là truyền kỳ từ trường học thợ săn trở về, có tất cả các điểm chung của quân nhân, cứng nhắc nghiêm túc, cố chấp, cực kỳ cố chấp, đối mặt với cô vợ nhỏ mạnh mẽ đột kích, vị quân nhân Trung tá này, nên lựa chọn phương án nào để tác chiến?
Đoạn ngắn một:
Từ khi kết hôn cho tới nay, đây là lần đầu tiên Giản Dung lộ ra tính khí lớn như vậy với Ôn Uyển: “Đồng chí Ôn Uyển, là một quân tẩu vinh quang, sao em có thể đánh nhau với chị dâu nhà đoàn trưởng vậy? Lại còn ra tay trước, một chút tư tưởng giác ngộ cũng không có!”
“Chị ấy mắng người ta trước.” Ôn Uyển đón nhận ánh mắt Giản Dung, đúng là tức giận không nhẹ.
Giản Dung hơi nhíu mày, nhìn người phụ nữ thấp hơn mình một cái đầu: “Chị ấy mắng em như thế nào?”
“Chị ấy nói, em là một đóa hoa tươi, cắm ở, cắm ở…” Ôn Uyển tức giận đỏ bừng mặt.
Giản Dung đen mặt, hồi lâu, đột nhiên mở miệng: “Ông đây đi tìm đoàn trưởng lý luận!”
Đoạn ngắn hai:
“Giản Dung, anh không được vứt mấy thứ đồ của em ra ngoài.” Ôn Uyển trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Giản Dung ngừng động tác trong tay, giọng nói bình tĩnh: “Nếu em không cất vào trong hòm, anh đã không vứt ra ngoài.” Muốn thấy ngựa tre bỏ đi kia, nằm mơ đi.
“Hôm nay em xác định đi rồi, cùng lắm thì, em tay không trở về.” Nói xong, Ôn Uyển thuận tay ném hòm ra.
Mới vừa bước ra nửa bước, cả người bay lên trời, Ôn Uyển vội vàng kêu lên: “Giản Dung, anh định làm gì?”
“Chính ủy nói, đối mặt với mâu thuẫn phải kịp thời, hữu hiệu, có thủ đoạn, vượt qua mâu thuẫn, tuyệt đối không thể để cho mâu thuẫn thăng cấp.” Một âm thanh ngắn ngủi có lực, Giản Dung ôm Ôn Uyển lên đi vào nhà.
Đoạn ngắn ba:
Nước lũ đã rút, tai họa rời đi, lúc Giản Dung biết được nha đầu kia cũng đi tiền tuyến, trong lòng lo lắng, lúc trở về nơi trú quân, đầu tiên, trong đám thiên sứ áo trắng, lập tức tìm kiếm bóng dáng xinh đẹp.
“Ôn Uyển!” Giản Dung cao giọng gọi.
“Đây!” Một âm thanh trong trẻo, khiến trên khuôn mặt mỏi mệt của Giản Dung lộ ra nụ hạnh phúc.