Chương 37: Không tức giận đấy chứ?

“Không có cảm giác gì cả.” Hoắc Hoành mỉm cười lắc đầu.
Còn tưởng cô gái nhỏ này có mưu ma chước quỷ gì, thì ra là lợi dụng việc tiêu trừ vết bầm tím mà thử chân của anh, nhưng liệu việc dùng nhiệt độ để kiểm tr.a có phải quá đơn giản rồi không? Nhiếp Nhiên nửa ngồi xổm quan sát


Hoắc Hoành không chớp mắt tới nửa phút, sau khi chắc chắn là trên mặt Hoắc Hoành không có phản ứng gì, cho dù là khóe miệng hay sự co dãn của đồng tử, thật sự giống một người có đôi chân tàn tật vậy.


Chẳng lẽ anh ta chịu đựng được nhiệt độ cao tr? Có điều, sau đó Nhiếp Nhiên nghĩ, cảm thấy lúc trước người đàn ông này còn có thể bình thản trước mũi dao như vậy, chắc chút nhiệt độ này chẳng nhằm nhò gì đâu.


Nếu không dùng nhiệt độ được, vậy thì thử dùng biện pháp sắc bén hơn vậy
Nhiếp Nhiên trầm mặc day thêm hai ba phút nữa rồi mới nói: “Thực ra massage xung quanh vùng đầu gối cũng rất dễ dàng làm tan vết bầm.”
"Thé ur?"


Vốn Nhiếp Nhiên chỉ đang dùng câu này làm điểm tựa, không ngờ Hoắc Hoành lại hưởng ứng câu này của cô, thế là cô lập tức tập trung tinh thần, gật đầu chắc nịch: “Đúng thế, không tin tôi có thể thử massage cho anh xem.”
Vừa nói, cái tay còn lại đã bắt đầu bóp lên vùng xung quanh đầu gối


Chỉ có làm cơ bắp thả lỏng, đến lúc ấy mới có thể ra chiêu hiểm! Ôm ý nghĩ như vậy, Nhiếp Nhiên liền ra sức massage.


Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn nhìn Nhiếp Nhiên nửa ngồi xổm bên chân mình, vì vấn đề góc độ quan sát, lại thêm việc khi cô dùng sức thì cái đầu với mái tóc bù xù hơi ngả về trước, làm cho nơi đó càng hút mắt người khác hơn.


Đôi mắt dưới thấu kính của anh càng trở nên u ám hơn, “Không ngờ tay nghề của cô Diệp lại chuyên nghiệp đến thế.” “Tôi đã từng theo học các chuyên gia mấy năm mà.”
Toàn bộ sự chú ý của Nhiếp Nhiên đều dồn lên đôi chân kia, căn bản không hề phát giác ra chuyện gì khác thường cả


“Thật thế sao?”
“Phải.”
Đúng, đây là sự thật, cấp trên của cô chính là chuyên gia
Làm thế nào để vặn sái tay trật chân, hoặc là thẳng tay bẻ gãy cổ cho đối phương ch.ết tươi, đều là những chiêu cô được học từ chính cấp trên của mình.


Khóe môi Hoắc Hoành khẽ nhướng lên, “Thế thì vinh hạnh cho tôi rồi.”
Thế nên, khi Nhiếp Nhiên ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ hưởng thụ của Hoắc Hoành thì biết thời cơ đã chín muồi, bàn tay vốn đang xoa nhẹ nhàng đột nhiên bóp mạnh vào huyệt âm lăng tuyền và vùng cơ ở sườn trong đầu gối


Vị trí này chuyên dùng để tấn công bản thân bất toại, nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ có phản ứng!
Nhưng kết quả lại khiến cô thất vọng, trên mặt người đàn ông này vẫn tĩnh lặng như hồ nước, không nổi bất kỳ một gợn sóng nào.


Tại sao có thể như thế, chẳng lẽ hai chân thật sự bị tàn tật ư? Nếu là huyệt âm lăng tuyền thì có khi cô còn không tin, nhưng vùng cơ ở sườn trong đầu gối là vị trí mà năm đó chính cô khám phá ra để khống chế đối phương, ngay cả cấp trên của cô còn phải chịu thua, không thể nào có chuyện lại sai khi sử dụng trên người anh ta mới đúng


Đúng lúc cô còn đang nghi hoặc khó hiểu, cô đã hoàn toàn quên quả trứng gà nóng vẫn còn đang dán lên vùng xương bánh chè


A Hổ nhìn trứng gà trong tay Nhiếp Nhiên, “Cô không thấy là đầu gối của Nhị thiếu đã đỏ lên rồi kia à, cô mì hả?” Nhiếp Nhiên lập tức hoàn hồn, sau khi nhìn thấy vùng xương bánh chè đỏ lên thì vội vàng nói: “A! Rất xin lỗi..
rất xin lỗi..
Tôi cảm thấy tay mình rất bình thường nên..


Thực sự rất xin lỗi...” Những ánh mắt lại nhanh chóng liếc lên mặt Hoắc Hoành, nhưng khiến cô phải thất vọng là anh ta vẫn chẳng có biểu cảm gì như cũ, chỉ cười đáp một câu, “Không sao cả.” “Hay là lấy đá chườm cho đỡ bỏng đi?” Nhiếp Nhiên đột nhiên nảy ra suy nghĩ, cảm thấy nếu nóng không được thì dùng lạnh đi, kiểu gì cũng phải có cách thử ra


Nhưng A Hổ lại phản đối, anh ta cất bước chắn trước mặt Nhiếp Nhiên, khi thể hùng hổ như muốn ăn thịt người, lạnh lùng đáp: “Đủ rồi! Không phiền cô Diệp phải lo lắng nữa.” Nhiếp Nhiên nhìn Hoắc Hoành ngồi ở đó không nói gì, sắc mặt vẫn thản nhiên như cũ, nhưng cô lại cảm thấy..


hình như anh ta đang tức giận
Không thể nào, Hoắc Hoành nhỏ nhen thế sao?






Truyện liên quan