Chương 57: Chơi một kế hay

Trong phòng bệnh trống trơn, cô vẫn đứng ngây như phỗng, tay áo rộng thùng thình đung đưa theo làn gió nhẹ ngoài cửa sổ.
Trong lòng cô như có sóng biển cuộn trào vậy
Nhiếp Nhiên nghĩa nhất định Hoắc Hoành đã kiểm tr.a toàn bộ hành lí của cổ một lượt rồi, bao gồm cả chiếc điện thoại này.


Nhỡ đâu lúc anh ta kiểm tr.a mà tìm kiếm được thông tin gì đó hoặc là đúng lúc Lệ Xuyên Lâm gọi đến...
Chắc không đâu.
Nếu như thực sự phát hiện ra dấu vết gì Hoắc Hoành đã sớm giết cô rồi, sao lại có thể để cô xuất viện chứ? Cô lấy lại bình tĩnh rất nhanh.


Bây giờ mọi đồ đạc trong chiếc túi này đều bị kiểm tr.a rồi, cũng có nghĩa là tất cả mọi thứ đều không an toàn.
Lúc này cho dù cô có làm bất cứ điều gì cũng đều có khả năng bị ghi lại


Vì thế, cô không thể không tìm kiếm, hơn nữa còn phải vờ như là mọi chuyện đều ổn mới được
Nhiếp Nhiên hít sâu một hơi, thay xong quần áo, cầm hành lí của mình đi theo Hoắc Hoành ra sân bay.
Suốt dọc đường, cô luôn tỏ ra hết sức bình tĩnh, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.


Điều này lại khiến Hoắc Hoành thấy kì lạ
Của cải tài sản đều bị kiểm tr.a hết rồi mà cô lại có thể bình tĩnh đến thế, không hổ là con mồi anh ta nhìn trúng, thật là vô cùng thú vị.
Sau khi bay một ngày một đêm, cuối cùng bọn họ cũng về nước


Hoắc Hoành rất lịch sự ngỏ ý muốn đưa cô về nhưng bị cô từ chối
Sao có thể chứ? Bây giờ cô phải bỏ hết đồ đạc ra để kiểm tr.a lại một lượt mới được, lấy đâu ra thời gian mà ngồi đây nói chuyện tào lao với anh ta


Thấy vậy, Hoắc Hoành chỉ nói vài lời dặn dò cô chăm sóc vết thương, sau đó bảo A Hổ lái xe đi.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy xe của Hoắc Hoành đi khuất qua khúc quanh thì ngay lập tức bắt taxi đến phía dưới khu chung cư mà Lệ Xuyên Lâm thuê cho cô.


Vừa mới đi lên lầu, cô thấy dấu vết cô đánh dấu ở cửa không hề có dấu hiệu bị phá phách.
Thế này mới có thể yên tâm đôi chút.
Bước vào căn phòng, ngay lập tức cô kiểm tr.a một lượt tất cả những chỗ có thể giấu những thiết bị lưu trữ thông tin như camera, máy nghe lén trong nhà.


Sau khi chắc chắn trong nhà không có gì, cô mới mở va li của mình ra, bỏ hết đồ đạc bên trong ra kiểm tra
Rất may là quần áo trong nhà không bị gắn thiết bị nghe lén
Cuối cùng, ánh mắt của cô dừng lại ở chiếc điện thoại.
Đó là chiếc điện thoại cũ kĩ màu bạc đã bị tróc sơn và sửa lại.


Lúc này, ánh sáng của chiếc đèn huỳnh quang ở phòng khách lại chiếu thẳng vào chiếc điện thoại khiến nó sáng loáng lên làm cho cô rùng mình.
Nhiếp Nhiên lấy chiếc điện thoại từ trong vali ra, vừa mở lên, màn hình không hề có dấu hiệu nào của việc bị xâm nhập cả


Nhiếp Nhiên lập tức cậy phần vỏ phía sau của điện thoại, gỡ tung hết pin và các loại linh kiện khác ra kiểm tr.a một lần, tuyệt nhiên không tìm thấy thứ gì như máy theo dõi hay thiết bị định vị.
Cô cau mày lại, cố gắng kiểm tr.a lại một lần nữa


Lẽ nào là cô nghĩ nhiều quá rồi? Hoắc Hoành không hề lắp đặt bất cứ thiết bị gì vào điện thoại của cô?
Chắc Lệ Xuyên Lâm không gọi cuộc nào tới, vậy nên Hoắc Hoành há miệng không chờ được sung mới đưa trả cô chiếc điện thoại này.


Mục đích của việc làm này là làm cho cô hoảng loạn, không biết phải làm như thế nào.
Chỉ cần cổ hoảng hốt gọi điện thoại cho Lệ Xuyên Lâm hoặc Lệ Xuyên Lâm gọi điện tới thì Hoắc Hoành có thể dễ dàng điều tr.a được thân phận của cổ Nguồn : we btruy en onlin e.com


Nhiếp Nhiên vuốt ve chiếc điện thoại cũ kĩ này, mắt như có một màn sương mờ.
Không tìm thấy thiết bị định vị không có nghĩa là trong điện thoại không có thiết bị nghe lén.
Hoắc Hoành này đúng thật là đang chơi một trò vui
Cô siết chặt hai tay lại, cuối cùng miệng khẽ cười một cách lạnh lùng.


Màn đêm tĩnh mịch bên ngoài, những đám mây dày nặng che lấp đi ánh sáng của mặt trăng, phía xa xa kia là những ánh đèn mờ mịt mơ hồ.






Truyện liên quan