Chương 64: Suýt thì mất dấu đi tìm đầu mối

“Thế nào? Đi về nhà với tôi, sau này một ngày ba bữa nấu cho tôi ăn.
Sau khi nghe xong câu nói này, sự sợ hãi của Nhiếp Nhiên mới dần dần được hồi phục
Hóa ra là muốn cô về làm đầu bếp, cứ tưởng anh ta định giở trò lưu manh: Dọa cô sợ ch.ết khiếp!


Nhưng vì sao Hoắc Hoành đưa ra đề nghị như vậy nhỉ?
Cô bắt đầu có chút nghi ngờ với hành động này của anh ta
Cô không thể tin được bát cơm vừa xong có thể làm anh ta cảm động


Rõ ràng là trong thời gian này anh ta luôn dùng nhiều cách khác nhau để thăm dò cô, lời mời lần này chắc phải đến tám phần là có âm mưu


Nhìn Nhiếp Nhiên nãy giờ đứng yên đó không mở miệng, Hoắc Hoành cũng không vội, chỉ cười, “Cô không cần căng thẳng đâu, tôi thực sự thích ăn cơm cô nấu, cô cứ suy nghĩ đi nhé!” Rồi anh ta bảo A Hổ đẩy mình ra khỏi phòng ăn.


Suy nghĩ gì chứ? Suy nghĩ xem cô có nên đưa thân mình vào hang cọp không ạ? Nhưng nghĩ lại thì cũng không phải là không được
Hoắc Hoành đang hợp tác với Lưu Chấn, nói không chừng thì ở nhà anh ta có thể có rất nhiều loại tài liệu cũng như hợp đồng thương mại liên quan đến Lưu Chấn.


Càng nghĩ cô càng thấy phương án này được
Lúc này một nhân viên phục vụ đi tới, giống như là dọn dẹp bàn, cúi đầu nói với cô một câu: “Xin cho nhờ chút.” Giọng nói lạnh lùng làm cho Nhiếp Nhiên cảm thấy có chút quen thuộc
Vừa quay đầu lại một cái, Nhiếp Nhiên bỗng trố mắt giật mình.


Đúng là Lệ Xuyên Lâm! Anh ta sao lại ở đây chứ? Nhiếp Nhiên cố nén lại câu hỏi trong đầu, giả vờ như không biết gì, xin lỗi một câu rồi đi ra khỏi phòng ăn, thế nhưng lúc đi qua còn chạm vào người anh ta một cái, trong lòng bàn tay có gì đó khác lạ.


Cô không thay đổi thần sắc mà nắm chặt tay lại, tiếp tục bước đi
Chờ đến khi vào nhà vệ sinh đóng chặt cửa lại cô mới mở ra xem, chỉ thấy một mẩu giấy viết thời gian và địa điểm.
Cô nghĩ là do khoảng thời gian vừa qua cô bị mất liên lạc, thế nên mới khiến anh ta phải mạo hiểm để đến đây


Nhiếp Nhiên xé vụn tờ giấy vứt vào bồn cầu xả nước, chắc chắn là không để lại dấu vết gì mới về văn phòng làm việc.
Chờ mãi mới đến lúc tan làm, vừa mới đi ra khỏi văn phòng, Nhiếp Nhiên có cảm giác như có một người đàn ông đang nhìn chằm chằm mình.


Lúc ấy phản ứng đầu tiên của cô là mình đang bị theo dõi rồi.
Cô cầm gương cá nhân của mình vờ như đang soi nhưng thực tế là thông qua cái gương để quan sát tình hình trên phố, phía bên kia đường có ba người đàn ông.
Ba người, quả là không ít


Nhiếp Nhiên cất gương đi, tỏ ra bình thản đi về phía trước, đi được vài con phố thì có lợi dụng sự hỗn loạn của giờ tan tầm mà nhanh chóng nấp vào một cửa tiệm.


“Theo dõi” Ông chủ nhìn về phía ngoài cửa thấy có ba người đàn ông dáng vẻ lấm lét chuẩn bị đi tới cửa hàng của mình, liền lập tức mở lòng nghĩa hiệp nói: “Cửa sau ở đầu hành lang, cô đi nhanh lên, tôi sẽ đối phó với ba người kia! Ban ngày ban mặt mà dám ức hϊế͙p͙ con gái nhà lành, thật là quá đáng!”


“Cảm ơn! Thật sự cảm ơn ông chủ rất nhiều!”
Cô tỏ ra cảm động rớt nước mắt, rồi theo hướng cửa sau rời đi
Sau khi ra khỏi cửa cô bắt một chiếc taxi cố tình đi về phía cửa chính của cửa tiệm, quả nhiên ông chủ béo lúc nãy đang níu giữ ba tên kia rất nhiệt tình


Nguy hiểm đã được giải quyết! Nhiếp Nhiên nhìn trong gương chiếu hậu thấy bóng dáng của ba tên kia ngày một nhỏ bé, khóe miệng ánh lên nét cười.






Truyện liên quan