Chương 77: Đánh đòn tâm lý

Hoắc Hoành không thể chờ nổi Nhiếp Nhiên trả lời, cũng không cười cười nói nói nữa, nhưng anh ta thật sự không nghĩ rằng cô vì xấu hổ mà không nói nổi một lời
Anh ta đoán là người ở đầu bên kia đang trợn trừng mắt lên


“Cô muốn tôi dựa vào tín hiệu của chiếc điện thoại này mà tìm đến tận nơi sao? Hay là cô chủ động cho tôi địa chỉ?”
Cả ba người nghe đến cầu tìm tín hiệu điện thoại thì tim đều nhảy ra khỏi lồng ngực.


Mặc dù ở doanh trại đều có thiết bị làm nhiễu sóng nhưng càng cố che giấu lại càng khiến Hoắc Hoành nghi ngờ
Vì thế Phương Lượng liền lấy điện thoại của mình viết một dòng chữ đe Nhiếp Nhiên nhìn thấy


Nhiếp Nhiên liếc một cái rồi lập tức nói: “Tôi ở tòa 236 đường Kim Phúc Nguyên.” Đầu giây bên kia ngưng lại vài giây, sau đó nói: “Trước bốn giờ tôi sẽ đến, chờ tôi.” Sau đó lập tức cúp máy.


Nhiếp Nhiên chắc chắn tắt điện thoại rồi mới mở miệng hỏi Phương Lượng: “Chỗ đấy là chỗ nào vậy?” “Đó là căn cứ an toàn của chúng ta.” “Bây giờ đã là một giờ rồi, hai người lái xe đi cũng mất hai giờ đồng hồ


Tôi lập tức về đồn viết đơn xin.” Lệ Xuyên Lâm vừa nói vừa bước vội ra khỏi thao trường.


Phương Lượng cau mày, cản anh ta: “Lệ Xuyên Lâm! Anh thực sự muốn bỏ sao?” Lệ Xuyên Lâm kiên quyết nói: “Mọi việc đằng trước tôi đã làm rất cẩn thận rồi, anh tiếp nhận nhất định không có vấn đề gì đâu.” “Nhưng Lưu Chấn là...”


Phương Lượng định nói tiếp nhưng lại bị Lệ Xuyên Lâm chặn lại
“Là gì không quan trọng, nhiệm vụ mới là quan trọng.” Lệ Xuyên Lâm rời đi để Phương Lượng với vẻ mặt đầy thương xót ở lại khiến Nhiếp Nhiên có chút tò mò.


Theo như sự phát triển của tình huống này thì nội dung sẽ vô cùng cẩu huyết.
Vì thế, cô lay tay của Phương Lượng hỏi: “Lưu Chấn không phải là ba của anh ta chứ?”
Phương Lượng trợn trừng mắt kinh ngạc “Em nói gì thế? Lưu Chẩn là kẻ thù giết ba của anh ta.”


Kẻ thù giết ba? Vậy là cũng vô cùng cẩu huyết rồi
Nhưng rất nhanh thôi Nhiếp Nhiên lại thấy có gì đó bất thường ở đây


“Chờ chút! Lưu Chấn không phải kẻ mới được tìm ra gần đây sao?” “Chuyện nói ra thì dài lắm” Phương Lượng thở dài một cái, nhìn thẳng về phía trước, thủ thỉ: “Năm đó anh ta mới mười tuổi, tan học về mới phát hiện căn nhà bị nhuốm đầy máu, sau đó cảnh sát kết luận là giết người cướp của, nhưng lại mãi không bắt được tội phạm


Mấy chục năm sau kẻ đó lại tự đến Sở Cảnh sát thú tội, nhưng không ngờ toàn bộ thông tin đều là giả! Cho đến mãi gần đây khi điều tr.a Lưu Chấn mới phát hiện ra một chút đầu mối.” Nhiếp Nhiên nghiêng đầu nghi ngờ: “Thông tin giả mà sao cảnh sát lại có thể không biết được chứ?” “Tất nhiên là biết chứ, nhưng bao nhiêu năm không tìm ra, cũng niêm phong hết tài liệu rồi.” Chẳng trách Lệ Xuyên Lâm lúc làm việc lại dễ kích động đến thế, hóa ra là có huyết án, Nhiếp Nhiên nhìn Lệ Xuyên Lâm đã đi xa rồi nói


“Được rồi, chuyện cũ cũng được nghe hết rồi, tôi đưa em đi nào.”
Nhiếp Nhiên liếc Phương Lượng rồi bĩu môi nói: “Giáo quan kể chuyện cho em rồi, em còn bắt thầy đưa đi nữa, chẳng phải là lãng phí bao nhiêu nước bọt của thầy rồi không?”


Phương Lượng bị bóc mẽ xong ngại ngùng gãi đầu gãi tai: “Đằng nào thì tôi cũng nói rồi, làm thế nào chỉ có thể dựa vào em.” Nhiếp Nhiên thản nhiên đáp: “Giáo quan đừng có dùng đòn tâm lí với em, sự tức giận ngày hôm đó, sớm muộn gì em cũng trả lại hết.” Phương Lượng vờ như vô tội: “Chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi, tôi bị tên kia lừa


Nhưng làm giáo quan của em tôi lo lắng nhất vẫn là an nguy của em.” “Rút lại sự lo lắng đó lại đi, em nhất định sẽ lập công lớn cho thấy xem!”
Nhiếp Nhiên vênh mặt nói lời ngông cuồng xong, không thèm nhìn về phía Lệ Xuyên Lâm đang đi ở phía xa kia nữa


Phương Lượng nhìn cái bóng đang xa dần kia thì không khỏi lắc đầu.






Truyện liên quan