Quyển 1 - Chương 35

Đôi tay Lăng Thịnh Duệ có chút run nhẹ, các ngón tay thon dài cũng bởi vì dùng lực quá mức mà lộ ra chút sắc tái nhợt, bên trên bao phủ một tầng mồ hôi hột nhàn nhạt.
Lúc này, nội tâm hắn đang thực sự lo lắng.


Phương Nhược Thần trẻ tuổi hơn hắn, có quyền lực hơn hắn, thậm chí khí lực cũng so với hắn lớn hơn, bị một người nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy uy hϊế͙p͙, hắn cảm thấy tự tôn của bản thân đang rất là tổn thương.


“Cậu vừa nãy uy hϊế͙p͙ tôi, rốt cuộc là vì cái gì?” Lăng Thịnh Duệ buông lỏng tay, có chút thất bại hỏi.
Phương Nhược Thần chỉnh lại áo, trên vẻ mặt vẫn như cũ là nụ cười vô cùng trấn tĩnh khiến người ta không tài nào nhìn thấu hay nắm bắt.


“Tôi có từng uy hϊế͙p͙ anh sao?” Phương Nhược Thần đáp lại hắn bằng một câu hỏi.
Lăng Thịnh Duệ quả thực sắp phát điên rồi.
“Thôi được rồi, coi như tôi sợ cậu.” Lăng Thịnh Duệ đang đấu tranh nội tâm, vô lực khoát khoát tay, xoay người hướng về phía cửa mà đi.


Hắn rất sợ tiếp xúc với một người khôn ngoan khó lường như Phương Nhược Thần.
Quá mệt mỏi, quá phiền phức.
“Tôi có nói anh được phép rời đi chưa?” Thanh âm lạnh lùng của Phương Nhược Thần vang lên sau lưng hắn.


Lăng Thịnh Duệ cười khổ, không có để tâm tới cậu ta, cước bộ chỉ chậm lại một chút rồi tiếp tục hướng phía cửa mà đi.




Tay phải đột nhiên bị nắm chặt, giống như sắt thép mà vững chắc khóa chặt cổ tay hắn, Lăng Thịnh Duệ nội tâm nhất lạnh, vừa nghĩ muốn giật tay khỏi Phương Nhược Thần, nhưng lại bị đối phương kéo ngược lại, sau đó trên bụng lại phải chịu đựng một cú đấm tàn độc.


Lăng Thịnh Duệ rên lên một tiếng, vô ý thức gập lại thắt lưng, trước mắt lóe ra hoa sao, một cỗ dịch vị chua chát dâng trào từ trong dạ dày.
“Trong nhà của tôi, không một ai dám phản kháng mệnh lệnh tôi.”
Cằm bị nắm lấy, lực đạo to lớn, giống như muốn bóp nát cả xương cốt của Lăng Thịnh Duệ vậy.


Lăng Thịnh Duệ bị ép phải ngẩng đầu.


Đường nhìn có chút mông lung, Lăng Thịnh Duệ khẽ mở cặp mắt ra nhìn lấy Phương Nhược Thần, tầm nhìn không có tiêu điểm, trong đôi con ngươi đen láy như mực kia, đang có một tầng hơi nước gợn sóng, gương mặt anh tuấn tràn ngập thần sắc đau khổ, lông mày rậm chặt nhíu, thoạt nhìn vô cùng yếu đuối, nhưng lại đặc biệt câu nhân.


Phương Nhược Thần nguy hiểm nheo mắt lại.
Thần trí chậm rãi khôi phục lại bình thường, đường nhìn của Lăng Thịnh Duệ dần dần rõ ràng, chỉ là, cảm giác đau đớn đáng ch.ết này lại trở nên ngày càng cường liệt.


Một cú đấm nặng nề vô cùng của Phương Nhược Thần cố ý tránh khỏi vị trí dạ dày của hắn, hơn nữa lực đạo khống chế rất tốt, không có tổn thương phần dạ dày yếu ớt của hắn, chỉ là không thể tránh khỏi liên lụy phần da thịt gần xung quanh dạ dày.


Mà vết sẹo ở nơi nào đó sau khi phẫu thuật, chỉ vừa mới cắt chỉ thôi…
Lăng Thịnh Duệ đau đến nỗi ra một thân mồ hôi lạnh.


Sau khi nhìn rõ ý tứ châm chọc trong ánh mắt của Phương Nhược Thần, Lăng Thịnh Duệ đột ngột nghiêng đầu, muốn thoát khỏi bàn tay đang nắm trụ cằm hắn, hữu khí vô lực mở miệng: “Cậu, buông tôi ra.”
Phương Nhược Thần cười lạnh không nói, con ngươi tối đen lại càng thêm sâu thẳm.


Lăng Thịnh Duệ nhất thời có loại dự cảm cực kì không lành.
Một giọt mồ hôi chảy dọc xuống từ trán, rỉ qua hàng lông mi dày đậm, chảy vào trong mắt.
Trong mắt một trận đau đớn, Lăng Thịnh Duệ trong vô thức nhắm lại mắt.


Một khắc sau, đôi tay hắn đột ngột bị khóa chặt, sau đó thân thể bị nhấc lên không trung, bị Phương Nhược Thần ôm ngang người (=bế công chúa đấy).
Thân người Lăng Thịnh Duệ nhất thời cứng đờ.


Phương Nhược Thần vô cùng dễ dàng ôm được một người đàn ông thân thể cao lớn, mà hướng cậu ta đang đi tới, chính là cái… giường ở giữa phòng.


Chuông báo động trong đầu đang vang lên không ngừng, Lăng Thịnh Duệ bắt đầu bất an mà giãy dụa: “Buông, buông tôi ra, Phương Nhược Thần, cậu…”


Lời còn chưa dứt, cả người Lăng Thịnh Duệ đã vẽ ra một độ cong tuyệt mỹ trên không trung, trực tiếp tiếp đất trên giường, lời nói dang dở của Lăng Thịnh Duệ nhất thời được một tiếng rên la thay thế.


Xung lực cực đại của cú rơi mang lại khiến Lăng Thịnh Duệ cảm thấy thập phần thống khổ, lục phủ ngũ tạng giống như bị di dời đi vậy, cái đau ở nơi vừa bị Phương Nhược Thần đấm một đấm lại càng đau đến khiến hắn ch.ết đi sống lại.


Thân thể Lăng Thịnh Duệ cuộn lại một chỗ, đau đến thở hơi gấp gáp.
Trông Lăng Thịnh Duệ bộ dáng có điểm đáng thương, khóe miệng Phương Nhược Thần câu lên một nụ cười tàn nhẫn.
Phải như thế này chơi mới vui.


Cậu ta phải từng chút từng chút một phá hủy lý trí của người đàn ông này, để anh ta phải quỳ gối đầu hàng dưới chân mình mà khóc lóc, cầu xin tha thứ.


Từ lúc nhìn thấy người đàn ông này vào lần đầu tiên, trong đầu cậu chính là không thể áp chế mà hiện ra loại suy nghĩ này, tuy rằng bị cậu mạnh mẽ kiềm nén, nhưng lúc này, dục vọng muốn được tàn phá con người thành thục này của cậu lại càng ngày càng tăng vọt.


Đây, quá mức kích thích rồi.
Xoay lại thân người Lăng Thịnh Duệ, Phương Nhược Thần dùng sức nắm lấy cằm hắn, ép hắn phải ngẩng đầu.


Lăng Thịnh Duệ không hề phản kháng, hoặc là hắn đã không còn sức để phản kháng rồi, thần trí của hắn đã bắt đầu mơ hồ từ lâu, đôi con ngươi đen láy đã ảm đạm tăm tối, không có một tia thần sắc.


Một người đàn ông tuấn mỹ không có sức chống trả, chỉ đành để tùy ý người khác điều khiển… trong đầu Phương Nhược Thần đột nhiên hiện lên một câu như vậy.


Thân thể đột ngột có chút khô nóng, một cỗ xung động không tên dâng trào trong người, không ngừng lưu chuyển khắp bốn phía trong cơ thể.


Nhìn vào Lăng Thịnh Duệ đầy sức dụ hoặc ở dưới thân, Phương Nhược Thần trong phút chốc cảm giác miệng có hơi khô, vươn ra đầu lưỡi ɭϊếʍƈ lấy đôi môi có chút khô ráo kia, cậu đột ngột cảm thấy bản thân có hơi mê man.


Cậu ta luôn tự nhận mình là một người đàn ông tính hướng bình thường, loại cảm giác này chỉ có đối với phái nữ xinh đẹp mới sản sinh, mà bây giờ, người đang khiến cậu dục hỏa đốt người, lại là một người đàn ông thành thục toàn thân tràn ngập mùi vị nam tính.


Phương Nhược Thần đột nhiên có chút sợ, lẽ nào cậu đã bắt đầu trở nên không bình thường rồi?


Thần trí Lăng Thịnh Duệ dần dần khôi phục trở lại, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt đang hừng hực lửa dục thiêu đốt của Phương Nhược Thần, nhất thời bị dọa đến hồn bay phách tán, vô thức mà tìm cách chạy trốn.
Ý sợ kinh hoảng trong mắt của anh, khiến Phương Nhược Thần nháy mắt thất thủ.


Thú huyết sôi trào.
Lý trí vốn có đều bị quăng sau đầu, Phương Nhược Thần vươn tay bắt lấy gáy của Lăng Thịnh Duệ, kéo lại hắn đang muốn nhảy xuống giường, nắm lấy tóc của y, dùng sức ấn đầu Lăng Thịnh Duệ vào khố hạ của chính mình…






Truyện liên quan

Dạ Thuyền Xuy Địch Vũ Tiêu Tiêu

Dạ Thuyền Xuy Địch Vũ Tiêu Tiêu

Thương Nguyệt36 chươngFull

Võ HiệpQuân SựLịch Sử

92 lượt xem

Mỹ Nữ Là Dã Thú

Mỹ Nữ Là Dã Thú

Mễ Nhạc9 chươngFull

Ngôn Tình

91 lượt xem

Tinh Linh Trên Vai Dã Thú

Tinh Linh Trên Vai Dã Thú

Du Du Tiên63 chươngFull

Huyền HuyễnDị GiớiXuyên Không

1.1 k lượt xem

Dã Thú (Đam Tứ Tuyệt)

Dã Thú (Đam Tứ Tuyệt)

Nhộng Hiên66 chươngFull

Sắc HiệpSủngĐam Mỹ

1.3 k lượt xem

Kim Bài Đả Thủ

Kim Bài Đả Thủ

Phao Phao Tuyết Nhi128 chươngFull

Đam Mỹ

2.2 k lượt xem

Dữ Dã Thú Tại Y Điện Viên

Dữ Dã Thú Tại Y Điện Viên

Hồ Điệp.12 chươngFull

Đam Mỹ

78 lượt xem

Dạ Thuật

Dạ Thuật

Ngưu Thế Binh66 chươngFull

SủngĐam Mỹ

155 lượt xem

Bàng Hoàng Đích Dã Thú

Bàng Hoàng Đích Dã Thú

Bạch Vân10 chươngFull

SủngĐam Mỹ

41 lượt xem

Dã Thú Ngửi Tường Vi

Dã Thú Ngửi Tường Vi

Nguyệt Hạ Kim Hồ81 chươngFull

Dị GiớiTrọng SinhĐam Mỹ

3.7 k lượt xem

Đấu La Chi Thức Tỉnh Dã Thú

Đấu La Chi Thức Tỉnh Dã Thú

Thập Tứ Ngũ Lục247 chươngFull

Huyền HuyễnXuyên KhôngTrọng Sinh

6.3 k lượt xem

Cùng Dã Thú Ái Ái Ái

Cùng Dã Thú Ái Ái Ái

Ô Mông Tiểu Yến12 chươngFull

Đam Mỹ

765 lượt xem

Cùng Dã Thú HHH

Cùng Dã Thú HHH

Ô Mông Tiểu Yến12 chươngFull

Sắc HiệpĐam Mỹ

1.9 k lượt xem