Danh Môn Ác Nữ

Chương 92: Mười dặm hồng trang (hạ 4)

Editor: Puck - Diễn đàn
Vạn Thủ Nghĩa đổ toàn bộ mọi chuyện lên đầu Hồ thị, lại hoàn toàn quên mất ban đầu khi Hồ thị muốn bán những đồ cưới kia đi thì chính mình một câu cũng không rên hừ một tiếng, cũng coi như ngầm cho phép Hồ thị làm chuyện kia.


Hai người vội vội vàng vàng đi đặt mua chút đồ rồi đi tới tòa nhà ban đầu thuê kia, nghĩ tới hôm nay muốn xuất giá từ Vạn gia đã không kịp rồi, cũng chỉ có thể nhân dịp hiện giờ đồ cưới còn chưa nâng đi xong đi đến nhà tốt xấu gì dù sao cũng coi như bổ sung thêm chút đồ cưới, chờ thêm một thời gian vào cửa Liễu gia cũng yên ổn xuống, bọn họ chính là muốn đi tìm muội phu mới này trò chuyện tán gẫu một chút cũng có vài phần giúp đỡ.


Hai người đánh bàn tính vang tách tách, như thế nào cũng không nghĩ đến mình thở gấp đến tòa nhà đó cũng thấy cửa tòa nhà đó đóng chặt, một chút động tĩnh cũng không có, thậm chí ngay cả một chữ hỷ cũng không dán lên cửa.


“Không thể nào…” Vạn Thủ Nghĩa vỗ lại đập cửa tòa nhà nhỏ này, trong phòng vẫn như cũ yên tĩnh một chút tiếng vang cũng không có, giống như vốn không có ai ở trong, Vạn Thủ Nghĩa cảm thấy buồn bực, nghĩ tới ban đầu mình tới đây tìm người, cách bây giờ chẳng qua cũng chỉ một tháng, chẳng lẽ còn dọn nhà đi sao?


Vạn Thủ Nghĩa đập cửa khiến người chung quanh đó cũng không nhịn được thò đầu ra nhìn, khi thấy Vạn Thủ Nghĩa và Hồ thị tay nâng không ít đồ vẫn còn đang nỗ lực gõ cửa thì mở miệng, “Đừng gõ nữa, người trong nhà này đã chuyển đi rồi, bây giờ đang bỏ trống, ở đó làm gì có ai mở cửa cho hai người!” die nd da nl e q uu ydo n


“Vậy người ở đây chuyển đi đâu?”
“Nào biết được, từ một tháng trước đã chuyển nhà trả phòng, hai người vẫn tự mình đi tìm đi!”




Khi Vạn Thủ Nghĩa và Hồ thị nghe được như vậy, trong sắc mặt cũng có vài phần khó coi, bọn họ vốn tưởng rằng bây giờ Vạn Thục Tuệ và Vân Thù vẫn còn ở trong tòa nhà này, mình cầm đồ tới cửa đã xem như đúng dịp, nhưng bây giờ ngay cả dọn nhà cũng không nói với bọn họ một tiếng, đó chính là từ trong lòng đã xem như xa lạ với bọn họ.


Vạn Thủ Nghĩa càng nghĩ càng giận, trong ánh mắt nhìn về phía Hồ thị cũng tràn đầy căm hận, nói: “Đều do bà đồ nương môn bại gia, nếu không phải do bà làm ra những chuyện kia, bây giờ sẽ biến thành dáng vẻ như vậy sao?”


Hồ thị không hiểu ra sao bị Vạn Thủ Nghĩa mắng, lại cảm thấy chuyện này không phải là lỗi của bà, liền nói: “Đây là lỗi của ta, là chủ ý của muội tử tốt và cháu ngoại gái tốt của ông ấy, tôi đây một người làm mợ hôm nay móc sạch sẽ tiền trên người tới thêm đồ cưới cho ả ta, nếu hai người bọn họ sớm dọn nhà liền phải nói cho chúng ta biết mới phải, đây rõ ràng, chính là muốn cắt đứt liên hệ ới chúng ta định một mình đi dính phú quý ghét bỏ chúng ta dính dáng!”


Hồ thị càng nói càng cảm thấy căm phẫn, nghĩ tới Vạn Thục Tuệ này bình thường không có vẻ mặt nghiêng nước nghiêng thành, nhưng hết lần này tới lần khác đầu tiên gả cho một Hầu gia, bị Hầu gia bỏ lần thứ hai gả đi lại là một Ngự sử, điều này khiến cho trong lòng Hồ thị rất không cam lòng, chỉ cảm giác mình nơi nơi đều tốt hơn Vạn Thục Tuệ, rất nhiều phú quý đều không đến lượt mình còn chưa tính, thậm chí còn bị người tính kế định phủi đi sạch sẽ, điều này khiến cho trong lòng Hồ thị làm sao có thể cam nguyện, bà phải lôi kéo Vạn Thục Tuệ, nói gì cũng phải lôi kéo ả ta, để cho mình sống càng thêm có thể diện mới được.


Hồ thị và Vạn Thủ Nghĩa hùng hùng hổ hổ ra khỏi ngõ nhỏ kia, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết đi đâu tìm bóng dáng hai mẹ con Vạn Thục Tuệ và Vân Thù, lúc này vừa mới ra khỏi đầu ngõ thì nghe được tiếng chiêng trống không ngừng, mà có không ít người ào ra đằng trước, trong miệng kêu “Đồ cưới tới”, “Đồ cưới tới”, “Đồ cưới của tân phu nhân Liễu gia tới”. di3nd@nl3qu.yd0n


Vạn Thủ Nghĩa và Hồ thị nghe được trong miệng mọi người la hét như vậy, trong lòng cảm thấy dù ít dù nhiều cũng không có tư vị gì, lại sợ một lát nữa nếu đồ cưới đi qua quá mức mộc mạc khiến cho người ta biết được hai người bọn họ làm đại ca đại tẩu một chút đồ cưới cũng không thêm, khuôn mặt này của bọn họ thật sự không biết đặt đi đâu, thứ hai lúc này quả thật có vài phần tò mò đồ cưới này rốt cuộc có những thứ gì, cũng đi theo người phía trước chen tới âm thầm nhìn.


Vạn Thủ Nghĩa và Hồ thị đứng ở hai bên đường phố, nhìn những đồ cưới này đi ngang qua trước mặt mình, khi mỗi một nâng đưa qua, lòng của Hồ thị liền run lên một cái, ánh mắt càng giống như sói trên hoang dã phát ra ánh sáng xanh sâu kín, trong ánh mắt kia tất cả đều là vẻ mặt tham lam. Hồ thị thậm chí còn cẩn thận đếm, khi đếm tới toàn bộ đồ cưới là tám mươi tám nâng, trong đôi mắt của bà càng thêm xanh.


“Lão gia, phiền cho chúng ta còn định mua thêm đồ cưới cho muội tử này, ông xem người ta xem, yên yên lặng lặng mang tám mươi tám nâng đồ cưới ra khỏi cửa, ông xem trong đồ cưới này là những thứ gì chứ, trận chiến này cũng sắp vượt qua Quận chúa Công chúa xuất giá rồi!” Hồ thị túm chặt lấy tay áo Vạn Thủ Nghĩa càng không ngừng nói, nước miếng trong miệng càng không ngừng tung bay, nếu không phải Vạn Thủ Nghĩa cao hơn Hồ thị một cái đầu, chỉ sợ nước miếng này đều phun lên  mặt, nhưng lại phun ướt lên vải vóc đang cầm trên tay Vạn Thủ Nghĩa, “Nhớ tới lúc muội tử kia của ông trở lại còn khóc than, bây giờ lại im lặng không nói phát tài lớn rồi, nghĩ đến ở Vân gia mò được không ít chỗ tốt trở lại, ôi này lão gia tốt của ta, chúng ta phải nhanh chóng đi tìm muội tử của ông đi, có chút đồ tốt còn chiếu cố cho già trẻ toàn gia chúng ta!”


Vạn Thủ Nghĩa nhìn đồ cưới này cũng thật sự hơi khϊế͙p͙ sợ, đồ cưới này quá xa hoa quá mức, ngay cả người chung quanh mình đều không ngừng bàn luận chưa từng nhìn thấy một người hòa ly với chồng trước còn có thể tìm được một nam nhân tốt hơn lại còn gả tốt như vậy, vừa thành quan phu nhân đeo vàng đội bạc, ngay cả đồ cưới đều xa hoa đến cả trong thành Ung đô đều có thể đứng danh bài phía trên, thậm chí có nhiều thứ ngay cả khi giám quốc thất Công chúa xuất giá đều chưa từng thấy, mỗi một món đồ đều hiếm lạ bắt đầu hỏi thăm những món đồ này đặt mua trong cửa tiệm nhà ai, định đi thăm dò, nếu như không phải đắt cũng đi theo đặt mua mấy món. di@en*dyan(lee^qu.donnn)


Vạn Thủ Nghĩa lại nghe được lời Hồ thị, ban đầu khi Vạn Thục Tuệ ra khỏi cửa Vân gia, vẫn do ông đón người, ngay cả đồ cũng do ông mang về cửa, ban đầu khi ra khỏi cửa thật sự chỉ mang theo vài bộ đồ thay đổi và chăn mền liền đi ra cửa, hơn nữa sau đó Hồ thị lật ngược lật xuôi, vốn không moi ra được thứ gì, những đồ cưới hôm nay đều do ai đặt mua sao? Nghĩ tới nghĩ lui, Vạn Thủ Nghĩa cũng chính là cảm thấy người đặt mua này chắc là bản thân Liễu Bác Ích mới đúng, cô nhi quả mẫu này không có bạc gì cũng chỉ có Liễu Bác Ích mới có bạc, đồ cưới như vậy, thật sự quá thể diện rồi, có thể nghĩ cũng chính là Liễu Bác Ích cực kỳ coi trọng muội tử nhà mình.


“Lão gia, chúng ta nhanh chóng đi tìm đi!” Hồ thị thấy Vạn Thủ Nghĩa không tiếp lời, bà nóng nảy, chỉ sợ ông không đồng ý, đưa tay kéo lại kéo áo kêu lại kêu lúc này mới gọi linh hồn nhỏ bé bị khϊế͙p͙ sợ của Vạn Thủ Nghĩa quay về


“Đi! Tại sao không đi tìm! Muội tử của ta đây xuất giá, ta đây làm ca ca phải đích thân đưa ra cửa, ta cũng chỉ có một muội tử như vậy, lui về sau còn phải giúp đỡ lẫn nhau mới đúng!” Vạn Thủ Nghĩa nắm chặt đồ cầm trên tay, đầy mặt kiên định nói, chỉ cảm thấy Vạn Thục Tuệ được Liễu Bác Ích nhìn trúng như vậy, đợi sau khi hai người thật sự thành phu thê, vậy Liễu gia và Vạn gia đã thành người một nhà, người một nhà cắt đứt xương còn dính gân, quan hệ này ổn thỏa, cũng dễ dàng cho con đường sau này của ông, dù sao cũng phải giúp đỡ một tay mới phải, bây giờ đúng là thời điểm tốt để hai huynh muội bọn họ tu bổ quan hệ.


Vạn Thủ Nghĩa ôm ý niệm như vậy, đồng thời bị món đồ xinh đẹp làm chói mắt một lòng một dạ chỉ muốn theo Hồ thị thứ muốn chiếm tiện nghi này theo đường đồ cưới tới hỏi đông tìm tây, cuối cùng tìm được một tòa nhà lớn trên cửa dán chữ hỉ trên phố Hoa Thanh, cửa treo đèn lồng mà đỏ, khi vừa thấy tòa nhà lớn, Hồ thị gần như muốn thét chói tai ra tiếng.


Hai mẹ con này quả thật lặng yên làm giàu!