Đấu La Khí Vận Cướp Đoạt Hệ Thống

Chương 10: Tiểu Thố Tiểu Vũ

Hiểu rõ 2 loại vật phẩm mới đến này, Trần Hàn suy nghĩ một chút nói:
“Hai người các ngươi bị thương rất nặng, đặt biệt là Bạch Thỏ mẹ, ta bây giờ cũng không có thánh dược chữa thương gì.


Tiểu Bạch Thỏ còn có thể tĩnh dưỡng hồi phục, nhưng mà Bạch Thỏ mẹ càng để lâu, càng không thể chữa khỏi.
Nhưng mà, ta có một loại Hóa Hình Hoa, giúp hồn thú triệt để hóa thành hình người, tái tạo ra mới nhục thân.


Loại này hóa hình, sẽ tốt hơn hồn thú tự động huyễn hóa thành hình người.
Không sợ bị cường giả Phong Hào Đấu La phát hiện, cũng sẽ không thể bị săn giết để lấy hồn hoàn.”
Nghe Trần Hàn giảng giải, Tiểu Vũ khóc lớn nói:


“Ân nhân, cầu xin người cứu mẹ của Tiểu Vũ. Tiểu Vũ nguyện ý làm thú cưỡi của người.”
“Ách, không cần phải như vậy, ta sẽ cứu mẹ của ngươi, nhưng mà không phải ý đó.”
Nghe Tiểu Vũ đơn thuần lời nói, Trần Hàn có chút không biết nói gì cho phải.


Ta đúng là muốn“cưỡi” ngươi, nhưng mà phải ý tứ đó, cũng không phải bộ dạng bây giờ.
Không đúng, ta vốn chính là muốn cứu người, không có mang theo ý tứ khác, không có…
Lúc này mẹ Tiểu Vũ gắng gượng mở miệng, thành thật nói:


“Cảm tạ ân nhân đã cứu hai mẹ con chúng ta, ta biết loại linh thảo đó rất quý trọng, ngài không cần vì ta hao phí lớn như vậy.
Chỉ mong ngài có thể đưa Tiểu Vũ đến nơi an toàn…”




Trần Hàn cắt ngang Bạch Thỏ mẹ, giải thích:“Không cần lo lắng, Hóa Hình Hoa ta có 2 cây, đối với ta cũng không có tác dụng gì, giữ lại cũng bỏ phí.
Nhưng đối với các ngươi rất có ích lợi.
Nếu các ngươi chấp nhận bỏ đi thân thể hồn thú, ta sẽ đưa tặng các ngươi.”


Trần Hàn lấy ra 2 đóa màu trắng hoa, nhìn rất giống hoa nhài, nhưng thon dài hơn chút, đưa cho cả hai mẹ con nàng, tiếp tục nói:
“Hơn nữa, ta có thể cứu được lúc này, nhưng sau khi tách ra lại cũng không thể bảo vệ được các ngươi.


Җùng Hóa Hình Hoa, sau khi hóa hình cũng không lo lắng tiếp tục bị săn giết.”
Hai mẹ con Tiểu Vũ có chút chần chờ.
Mặc dù các nàng chỉ sống trong rừng, có chút đơn thuần.
Nhưng vừa trải qua thảm kịch, lúc này tâm phòng bị người khác rất cao.


Tuy bốn người Trần Hàn mới cứu được các nàng, nhưng loại Hóa Hình Hoa này nghe rất lạ lẫm, cho nên lời nói của hắn cũng không dễ dàng tin tưởng.
Nhìn hai mẹ con các nàng còn có chút đề phòng, hắn tiếp tục một đợt chân thành giảng giải:


“Các ngươi không cần lo lắng, nếu ta muốn săn lấy hồn hoàn, cũng không cần phiền phức như vậy, trực tiếp giết là được.”
Nghe Trần Hàn nói rõ, mẹ Tiểu Vũ có chút xấu hổ, hắn vừa cứu được mẹ con các nàng, nàng còn hoài nghi hắn, liền vội vàng tìm lý do giải thích:


“Không phải như vậy, ân nhân ngài hiểu lầm, chỉ là hoa này thật sự quý trọng.”
Trần Hàn quyết định một đòn cuối cùng:
“Như vậy đi, sao khi hóa hình, các ngươi sẽ phải đi vào thế giới loài người sinh sống.


Đến lúc đó các ngươi đến làm việc cho ta, cái này 2 bông hoa xem như là tiền công.”
Mẹ Tiểu Vũ cũng đã không còn hoài nghi, dù sao thực lực bọn họ còn hơn xa ba người kia, nếu muốn giết các nàng, sớm đã ra tay.


Nàng nhìn lên Trần Hàn, cố gắng nói:“Như vậy, một lần nữa cảm tạ ân nhân, sau khi hóa hình, ta sẽ cố gắng làm việc đền đáp ân nhân.”
“Được rồi, chữa trị quan trọng, ta giúp các ngươi sử dụng.”


Trần Hàn cũng không còn nói nhiều nữa, bước đến cầm bông hoa, lại dùng hồn lực ép nát đút cho mẹ Tiểu Vũ.
Sau vài giây, hồn lực nàng lưu chuyển rất nhanh, cả cơ thể nàng bắt đầu phát sáng.
Җần dần tia sáng cùng hồn lực chuyển đến đầu.


Linh hồn nàng bắt đầu ngưng thực trở thành một nữ tử loài người, sau đó phóng xuất ra khổi thỏ thể.
Từng luồng hồn lực cũng nói đuôi theo xoay quanh linh hồn, kèm theo là một loại năng lượng sinh cơ bắt đầu tái tạo cơ thể.


Sau 10 phút, cơ thể nàng đã tái tạo hoàn tất, vòng xoáy hồn lực cùng năng lượng sinh cơ từ từ rút vào cơ thể mới.
Mất đi hồn lực che chắn, cơ thể nàng bắt đầu hiện ra.
Một nữ tử vào khoảng 22– 23 tuổi.
Làn da trắng tinh mịn màn, khuôn mặt tuyệt mỹ mê người của vị nữ tử thành thục.


Đôi mắt bồ câu tròn nhỏ, tròng mắt đen tuyền, chiếc mũi cao tinh xảo, bờ môi đỏ mềm mại động lòng người.
Mái tóc đen dài rủ xuống sau lưng, thân hình thon dài yểu điệu, cơ thể đầy đặn ôn uyển nhu thuận, bộ ngực sung mãn căng mọng, đặt biệt là bờ mông to tròn vểnh lên...


"Khục khục… không đúng, không phải trên hoạt hình hay tiểu thuyết sao khi hóa hình đều có trang phục kèm theo sao?
Huả nhiên đều là lừa ta, vì để kiểm chứng sự thật này, ta quyết định phải nhìn cho thật tốt.
Hay da, ta quả nhiên là cáo đồ háo sắc…"


Lại trôi qua mấy giây sau, mẹ Tiểu Vũ hoàn thành hóa hình, từ một cái đại bạch thỏ, biến thành tuyệt sắc nữ phụ nhân.
Nàng chậm rãi mở mắt ra, đầu tiên là thấy Trần Hàn đang một mặt mê luyến nhìn chằm chằm vào nàng.


Khuôn mặt chợ nóng, đưa tay vòng trước ngực cùng hạ thân, che đi cảnh xuân dồi dào.
Nàng tuy là hồn thú, nhưng cũng là tu vi hơn 10 vạn năm hồn thú.
Chưa hẳn sống 10 vạn năm, nhưng mấy ngàn năm hẳn là có.
Cho nên một số thường thức cũng là hiểu.


Nam nữ cách biệt, bị đối phương nhìn không sót thứ gì vẫn rất mất tự nhiên.
Cho dù hắn chỉ là một đứa nhỏ 6– 7 tuổi.
Lúc này, một giọng nói vang lên đánh tan sự lúng túng của nàng.
“Mẹ, người thật đẹp nha.”
Nghe tiếng Tiểu Vũ nói, Trần Hàn cũng hoàn hồn.


Giả trang một bộ người vật vô hại lấy từ không gian hệ thống ra một sấp vải, đưa cho mẹ Tiểu Vũ.
Để cho nàng quấn quanh, che đi cơ thể mê người.
Không có cách nào, hắn chỉ có quần áo chính mình.


Cầm Nhi các nàng không có cất giữ quần áo, chỉ sử dụng chiến giáp sẵn có đã đủ che lấp toàn bộ cơ thể.
Trần Hàn lấy một gốc Hóa Hình Hoa còn lại cũng đút cho Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ thấy mẹ hóa hình xong, đã chờ đợi không kịp ăn vào Hóa Hình Hoa.
Một màn tương tự xảy ra.


Linh hồn xuất thể, vòng xoáy hồn lực cùng sinh mạng lực.
Sau hơn 10 phút, một thân ảnh xuất hiện.
Làn da tuyết trắng mịn màn, khuôn mặt khả ái, cơ thể nhỏ nhắn…
Chính là một cái đứa bé gái 4 - 5 tuổi cực kỳ khả ái.


Ngoại trừ khả ái chính là rất đẹp, còn lại đã không có gì đáng chú ý.
Đối với tiểu nữ hài Trần Hàn thật sự không có gì hứng thú, chỉ có thể chờ đợi nàng lớn lên.
Hắn lấy ra một bộ đồ, đưa cho Tiểu Vũ mặc vào.
Nàng hưng phấn chạy tới chạy lui kiểm tra cơ thể mới.


Hai bộ thỏ thể đã biến thành 2 đống bụi trắng, Cầm Nhi dùng hồn lực ngưng tụ thành chưởng thổi bay chúng vào trong thiên địa đi.
Đợi cho hai người quen thuộc cơ thể mới, Trần Hàn gọi lại hỏi:
“Bây giờ chính thức giới thiệu một chút, ta gọi Trần Hàn, các nàng là Cầm Nhi, Kỳ Nhi cùng Thư nhi.”


Vừa mới dứt lời, Tiểu Vũ liền hăng hái hô lớn:
“Ta gọi Tiểu Vũ, vũ của khiêu vũ.”
Tiểu Thố một tay vuốt đầu Tiểu Vũ, nhìn hắn mỉm cười nhẹ nhàng nói:
“Thưa ân nhân, ta gọi Tiểu Thố.”
Trần Hàn cười cười đề xuất cách xưng hô.


“Sau này đã là người một nhà, không cần phải gọi ta như vậy, cứ gọi Hàn hay tiểu Hàn đều được.
Ta cũng gọi ngươi là Thố Tỷ được chứ.
Còn Tiểu Vũ, ta gọi ngươi Thỏ Thỏ tiểu muội muội có được không.”