Đấu La Khí Vận Cướp Đoạt Hệ Thống

Chương 11: 11: Nhà mới.

“Như vậy ta gọi ân nhân là Trần Hàn ca ca.”
Đơn thuần Tiểu Vũ không nghĩ nhiều đã đồng ý, còn kêu lên một tiếng ca ca.
Tiểu Thố cũng gật đầu đồng ý, không có phản bác.
Các nàng trước đến nay chỉ có hai mẹ con sống trong rừng, đối với nhân loại xưng hô cũng không rõ ràng.


“Như vậy mọi người cùng ăn một chút, sau đó nghỉ ngơi một đêm, ngày mai trở về nhà mới.”
Đã quyết định đi cứu hai mẹ con Tiểu Vũ, hắn còn đặt biệt chuẩn bị một thứ.
Cà rốt thần khí.
Nhìn thấy Tiểu Vũ, Tiểu Thố hai mắt tỏa sáng.


Trần Hàn từ không gian lấy dụng cụ ăn uống, lại thêm 10 phần ăn, phân ra cho mọi người.
Hắn là không biết nấu ăn, nhưng mà hệ thống bán ra 10 phần ăn chỉ 1 điểm khí vận.
Rất đắt, đánh Đường Tam 3 trận, mới mua được 3500 phần.
Ngoại trừ nhanh chóng, thuận tiện, hương vị cũng rất ngon.


Nhưng đây là cao hứng mới dùng đến, dù sao điểm khí vận rất khó kiếm lấy.
Đang ăn lấy cà rốt Tiểu Vũ bỗng nhiên hô lên:
“Mẹ à, ba người kia có thể hay không đi săn giết Đại Minh cùng Nhị Minh.”
Tiểu Thố nghĩ nghĩ, nói ra:


“Là có khả năng, nhưng Đại Minh cùng Nhị Minh ở chỗ sâu trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, không dễ dàng tìm ra.”
Trần Hàn trong lòng biết rõ, nhưng cũng hỏi một câu:
“Các ngươi nói là một loại hồn thú sao?”


“Đại Minh là một con rắn lục đầu trâu, Nhị Minh là một con tinh tinh cả người cứng như đá.
Bọn chúng bây giờ rất lớn đâu, không giống như lúc nhỏ như vậy khả ái.”
Tiểu Vũ một bên kể, một bên khoa tay múa chân diễn tả.
Mặc dù rất khó hình dung.




Nhưng Trần Hàn cũng không phải dựa vào nàng, gật đầu nói:
“Ngươi nói hẳn là Thiên Thanh Ngưu Mãng cùng Thái Thản Cự Viên.
Thiên phú chiến đấu của hai loài này rất tốt.
Nếu bọn chúng đều là tu vi 10 vạn năm hồn thú, thì không cần lo lắng.


Thực lực của ba người kia bây giờ không thể giết được chúng.”
Còn mười mấy năm sau Bỉ Bỉ Đông lên cấp, lại dẫn thêm người thì chưa chắc.
Nghe Trần Hàn giải thích hai nàng yên tâm rất nhiều.
“Bất quá, đợi ngày mai đi xem một chút, sau đó chúng ta liền trở về nhà.”


Để các nàng triệt để yên tâm, hắn nói thêm một câu.
-----
Sáng sớm hôm sau.
Trần Hàn, Tiểu Vũ, Tiểu Thố được Cầm Nhi các nàng mang đi xem Thiên Thanh Ngưu Mãng cùng Thái Thản Cự Viên.
Xác định hai cái to con đều bình an vô sự.
Lại rời đi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm bay về thành thị loại người.


-----
Ba ngày sau.
Trước một căn nhà ở Tác Thác Thành, đứng 6 cái thân ảnh.
Chính là đoàn người Trần Hàn, từ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đi tới.
Cầm Nhi các nào chào hỏi một tiếng, sau đó tung người rời đi.
Nhưng cũng không phải tất cả đều đi, Cầm Nhi cùng Kỳ Nhi ẩn nấp gần đó.


Có việc mới cần đi, không việc chờ lệnh đề phòng ngoài ý muốn xảy ra.
Trần Hàn an bài Thư Nhi đi đến Công Nông Thương Hội phân hội Tác Thác Thành.
Җuy trì công hội hoạt động, chủ yếu là nhìn chút báo cáo, rà xoát chút vấn đề.


Tuy nàng là cái khôi lỗi, không có tình cảm, làm việc rất máy móc.
Nhưng ưu điểm là làm việc liên tục không mệt mỏi.
Đọc và tiếp nhận dữ liệu, thông tin nhanh chóng.
Các nàng chỉ cần phân loại cùng gửi thông tin cần thiết đến Trần Hàn.
Sao đó nhận lệnh từ hắn là được.


Giống như một cái trí tuệ nhân tạo người máy.
Mà các nàng đúng là sinh vật có trí tuệ nhân tạo, chỉ là thực lực có chút mạnh.
---
Trần Hàn, Tiểu Vũ cùng Tiểu Thố chính thức chuyển vào nhà mới.
Đây là một căn nhà Trần Hàn chuẩn bị từ trước.


Khi Đường Tam không còn cho nhiều điểm khí vận được nữa, hắn quyết định rời đi.
Đợi khoảng thời gian sau, khi con gà đã trưởng thành, chính là đến lúc lấy một đợt trứng gà.
Căn nhà không quá lớn, chỉ có 4 phòng ngủ, 1 phòng khách, 1 phòng bếp.


Bên ngoài căn nhà là một cái sân rộng, dùng để rèn luyện võ học.
Tường vây bao quanh cả nhà lẫn sân.
Phía sau là khu vườn lớn, diện tích khoảng 1000 mét vuông.
Trần Hàn cũng chuẩn bị sẵn một chiếc xe ngựa, cả ba người xuống phố mua sắm chút đồ dùng trong nhà.


Mấy ngày nay không phải gấp rút lên đường chính là đang ăn uống, buổi tối đều mỏi mệt chỉ muốn nghỉ ngơi.
Tiểu Thố các nàng đối với thành thị nhân loại vẫn rất lạ lẫm.
Sau khi mua sắm đủ vật phẩm hằng ngày, Trần Hàn dẫn các nàng đi dạo phố thỏa thích một bửa.


Tiểu Vũ hưng phấn chạy nhảy khắp nơi.
Lúc này, nàng đang đứng trước một quầy bán hàng ăn vặt, tay cầm một nữa cái bánh, đang cùng trung niên chủ quầy cãi vả.
Trần Hàn cùng Tiểu Thố chạy lại nghe ngóng.


Hắn cũng đại khái đoán được cái gì, đây cũng là tình huống hắn chờ đợi từ lúc vào phố ăn uống.
Thì ra con Thỏ Nhỏ hàng này nghe đại thúc kêu gọi ăn bánh, không nói hai lời cầm lấy ăn liền.
Vừa cắn hai cái nghe được chủ quầy báo giá 5 cái đồng hồn tệ.


Một mặt mộng bức nói rằng:“Ta không có tiền.”
Tiếp theo là một màn ngươi đòi thì đòi, ta đúng thật là không có tiền.
“Trần Hàn ca ca là đại thúc tự đưa cho ta. Ta không có nói là mua a.”
Tiểu Vũ một mặt không phục giải thích.


Đại thúc bán bánh nhìn một chút Trần Hàn thấy hắn cũng là tiểu hài.
Tự động chuyển sang Tiểu Thố đòi tiền:
“Ngươi chính là phụ huynh của nàng sao, nàng ăn một cái bánh nướng, giá 5 đồng hồn tệ.”
“Ta cũng không có tiền.”
Nghe Tiểu Thố một câu trả lời, đại thúc mặt đều đen.


Hắn cái này hố người chiêu thức, xem ra hôm nay gặp phải đồng đạo.
“Muốn ăn quỵt, không có cửa, xem ngươi cũng xinh đẹp, ta…”
Hắn còn muốn nói gì, Trần Hàn đã cắt ngang:
“Được rồi ta trả.”
Không nói nhảm nhiều, hắn đưa Tiểu Vũ 2 cái kim hồn tệ nói tiếp:


“Tiểu Thỏ Thỏ, cầm lấy đi quầy kế bên, mua 100 cái bánh nướng, còn lại cho bọn họ.
Nói bọn họ trả luôn 5 cái đồng hồn tệ cho hắn.”
Trần Hàn một tay chỉ quầy hàng kế bên, cũng là một cửa hàng bánh nướng.
Nhưng giá niêm yết rõ ràng là 1 đồng hồn tệ một cái.


Tiểu Vũ cầm tiền ưỡn ngực, liếc lão bán hàng một cái đi sang gian hàng kế bên.
Lão đại thúc còn muốn nói gì, thấy Trần Hàn cầm ra kim hồn tệ cũng im miệng.
Sau một lát, Tiểu Vũ ôm một đống lớn túi bánh nướng.
Cùng theo sau là một nữ trung niên, cũng xách theo rất nhiều túi bánh.


Không cách nào, 100 cái bánh nướng, mỗi cái to hơn một bàn tay người trưởng thành, một người là xách không hết.
Chưa kể Tiểu Vũ bây giờ mới bao lớn, thân thể không cao hơn 1 mét, xách được cũng không nhiều.


Sau khi giao hàng, trả 5 đồng tệ cho lão hắc quán, nữ chủ quán một mặt cười nở hoa vẫy vẫy tay cảm tạ bọn hắn.
Vốn Trần Hàn chỉ muốn để các nàng biết tầm quan trọng của tiền.
Nhưng từ đâu chạy ra cái này hắc quán, tăng thêm một cái tràng cảnh đánh mặt.
Làm sáo lộ trở nên càng sáo lộ hơn.


Huả nhiên, khi về đến nhà.
Trong bữa ăn, Tiểu Thố một mặt khó xử nói:
“Tiểu Hàn, cảm tạ ngươi nhiều lần giúp đỡ chúng ta như vậy, ta thật không biết phải làm sao báo đáp ngươi.”
Nàng mấy ngày nay đi vào thế giới loài người, cũng biết rõ giá trị đồng tiền.


Một cái kim hồn tệ có thể cho một nhà bình thường ăn uống một tháng.
Trên đường từ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đến Tác Thác Thành, chi phí ăn ở toàn bộ Trần Hàn ra.
Bây giờ vừa đến đây, vì hai mẹ con nàng hắn lại mua một đợt đệm chăn quần áo, vật tư đồ dùng các loại.


Một màn bánh nướng 5 đồng lúc chiều, làm nàng càng thêm cảm giác áp lực.