Đấu La Khí Vận Cướp Đoạt Hệ Thống

Chương 13: Công Nông Thương Hội phát triển.

Cuộc sống ở Tác Thác Thành đã trải qua một tháng.
Tiểu Thố, Tiểu Vũ đã quen thuộc cuộc sống mới.
Buổi sáng làm chút việc nhà, nấu mấy loại thức ăn.
Buổi chiều kiểm tra khu vườn, kiểm tra sổ sách, phát tiền lương.
Trần Hàn đưa cho nàng 400 kim hồn tệ, nói là 4 tháng tiền sinh hoạt.


Biết giá trị đồng tiền sau đó, không chỉ Tiểu Thố, mà cả Tiểu Vũ cũng phá lệ tiết kiệm.
Thường thường tiêu dùng, hắn có chút tiêu tiền phung phí liền bị hai cái hợp lực lên án.
Hắn cũng an bài 5 cái nữ phụ nhân làm vườn, Tiểu Thố chỉ cần giám sát cùng điều khiển.


Җù sao cũng là tương lai một nữa mẹ vợ, còn một nữa… mọi người đều hiểu.
Đã dùng Hóa Hình Hoa, các nàng bỏ đi thú thể, huyết mạch đã không còn nhiều, chỉ là mẹ con trên linh hồn.
Hua một năm phát triển, Công Nông Thương Hội đã mở rộng từ Nặc Đinh Thành đến Thiên Đấu Thành.


Tại Tinh La Đế Huốc cũng có 4 cái phân hội ở 4 tòa thành thị.
Lại hoạt động rất mạnh ở các tòa thành biên giới.
Có thể do uy danh của 2 vị trưởng lão Phong Hào Đấu La, gần đây lại có thêm một vị.
Cho nên việc phát triển cực kỳ thuận lợi.


Trong lúc này, Công Nông Thương Hội đã sơ bộ lũng đoạn thị trường Tác Thác Thành.
Từ vận chuyển cùng bán hàng, đến đất đai, trồng trọt, chăn nuôi,…
Có thể nói thương hội đã nắm trong tay 60% mạch máu kinh tế tại Tác Thác Thành.
Đây là do hắn vung tiền thô bạo thu mua sản nghiệp.


Kèm theo hung danh của 3 tên Phong Hào Đấu La.
Về phần tài năng kinh doanh? 
Thật xin lỗi, ta Trần Hàn, người bình thường một cái.
Hắn không tự tin 2 phần hiểu biết về kinh doanh của mình có gì đặt biệt.
Hắn chỉ là có tiền cùng có lực.




Tiền không giải quyết được, tài năng không có, dùng lực đến nói chuyện.
Nhưng nguyên tắc hắn vẫn có, làm ăn hợp tác đều dùng khế ước hợp đồng, cam đoan hai bên cùng có lợi.
Trừ khi là kẻ thù, bằng không hắn đều dùng hình thức hợp tác để làm ăn.


Chỉ là có dùng thêm một cái khác biệt với thế giới này hình thức quản lý.
Chính là tuyển dụng nhân viên không phân biệt dân thường hay quý tộc.
Làm việc toàn bộ theo tài năng.
Không câu nệ thân phận, công bình tuyển dụng, công bình lương thưởng.


Mới đầu là làm không được, vẫn có cấp trên chèn ép người tài, ăn chặn tiền thương hội,… một loạt vết nhơ.
Cho dù có Thư Nhi thống kê, phân tích, nhưng nàng không thể làm hết mọi việc.
Nhưng từ lúc có Tổ Giám Sát thì khác.


Tất cả 10 cái khôi lỗi làm việc xuyên suốt ngày đêm, không thiên vị, không tham nhũng.
Lại có đặc quyền tối cao từ hắn.
Trong vòng một tháng đã dẹp yên bê bối thương hội ở Tác Thác Thành.
Một tháng này Trần Hàn vừa tu luyện vừa làm một cái tổng thanh tra.


Nhận thông tin từ khôi lỗi, tìm ra chứng cứ, bắt một đống lớn sâu mọt thương hội.
Thật sự còn kích thích hơn xem phim trinh thám.
Bây giờ nhân viên ở đây, cơ bản là có thể tin tưởng.
Lại rất tôn sùng Hội Trưởng thương hội.
Bây giờ chỉ cần tích lũy cùng phát triển.


“Trần Hàn ca ca, trời sáng rồi mau ra ăn cơm, sau đó còn phải luyện tập đâu.”
Đang ngồi suy tư đâu, Tiểu Vũ đã kêu gọi hắn.
Trong một tháng này, hắn cũng dạy Tiểu Thố, Tiểu Vũ võ công.


Bao gồm 5 tầng đầu công pháp Âm Kinh, võ học Âm Huyền, Âm Cước, Lưỡng Cực Chưởng, Âm Җương Điều Hòa,… khinh công Lăng Ba Vi Bộ.
Cùng một bộ Lưu Tinh Song Kiếm, bên trong Lưu Tinh Kiếm Trảo.
Ăn xong bửa cơm, ba người ra sân bắt đầu luyện võ.


Không giống hắn trực tiếp truyền thâu, một phút đầy 80% thanh kinh nghiệm đạt tới Đại Thành.
Các nàng phải luyện tập từng chút, bây giờ cũng vừa mới đạt cấp độ Thuần Thục mà thôi.
Nhưng nội công tâm pháp lại khác.


Trần Hàn cùng Tiểu Vũ chưa thức tỉnh võ hồn, công pháp tu luyện vẫn không có đạt tới tầng thứ nhất.
Mà Tiểu Thố công pháp đã đột phá đến Âm Kinh tầng thứ nhất.
Tiểu Thố từ một tháng trước tái tạo cơ thể mới, sao khi về nhà 2 ngày đã thức tỉnh võ hồn.


Vẫn là tiên thiên 10 cấp đầy hồn lực.
Bây giờ đã là 13 cấp Hồn Sư.
Luyện luyện một hồi đến trưa.
Trần Hàn gọi Tiểu Vũ cùng Tiểu Thố nói:
“Sắp tới ta sẽ rời đi một đoạn thời gian, có thể là một, hai tháng.”


Hai nàng hơi bất ngờ nhìn hắn, sau đó Tiểu Thố, Tiểu Vũ liên tiếp đặt câu hỏi:
“Đi lâu như vậy? Là theo công hội làm việc sao?
Là do lần trước cứu chúng ta đúng không?
Có nguy hiểm hay không?”
Một loạt câu hỏi được đưa ra làm Trần Hàn trở tay không kịp.


Hắn chỉ muốn đi ra làm chút chuyện xấu, không ngờ bị hiểu lầm như vậy.
“Đúng là ra ngoài làm việc, nhưng không có nguy hiểm, chỉ là di chuyển hơi nhiều mà thôi.”
Nghe được hắn trả lời, cả hai đều nhẹ nhàng thở ra.
Tiểu Thố vẫn là dò hỏi thêm một chút nói.


“Đi đường cẩn thận một chút, ta nghe nói thương hội vận chuyển rất thường gặp giặc cướp.
Có chuyện gì ta có thể trợ giúp được hay không?
Đi theo nấu thức ăn hay giặt quần áo gì cũng có thể.”
“Thật sự không có nguy hiểm gì, thương hội có thuê hồn sư làm việc mà.


Hơn nữa bây giờ có thêm tổ Hộ Vệ, 10 vị Hồn Thánh, rất an toàn.
Các ngươi còn phải ở nhà quản lý đây, chỉ cần tu luyện thật tốt đã là trợ giúp ta rồi.”
Trần Hàn lại phải giải thích một đống, khiến các nàng an tâm mới được đi ra.


Nhìn Trần Hàn lên xe ngựa rời đi, Tiểu Vũ một mặt buồn bã đi vào tu luyện.
Tiểu Thố đứng ngẩn ngơ trước cửa, trong lòng đang tự trách.
Hắn nói có chút ngọn nguồn cùng tổ tiên các nàng.


Lúc trước, vì đi tìm các nàng, hắn đã thỉnh cầu 3 vị trưởng lão của thương hội đi vào sâu trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Sau đó mới có một màn cứu các nàng.
Bây giờ có thể chính là đi làm nhiệm vụ trả lại ân tình của 3 vị trưởng lão.


Nếu không, hắn vẫn còn nhỏ như vậy tại sao lại có thể đi theo thương hội làm việc ở xa.
Hắn từng nói là đảm nhiệm chức vụ lập kế hoạch phát triển thương hội. 
Không cần phải trực tiếp đi đến phân hội làm việc.


Bây giờ lại phải đi xa, chỉ có thể là cái giá khi thỉnh cầu trưởng lão xuất động.
Nhưng nàng không có khả năng trợ giúp, chỉ có thể đi vào tu luyện, mong sớm ngày cường đại đến trợ giúp hắn.
----- 
Trần Hàn đi ra một đoạn, đã bỏ lại xe ngựa.


Cùng Cầm Nhi, Thư Nhi bay đi hướng Thánh Hồn Thôn.
Kỳ Nhi ở nhà bảo vệ hai cái Tiểu Bạch Thỏ.
Lấy được Cướp Đoạt Thần Phù có một đoạn thời gian.
Bây giờ, hắn cũng nên sử dụng rồi.
Bay từ trưa đến chiều, cuối cùng cũng đến Thánh Hồn Thôn.


Từ xa, nhìn thấy Đường Tam từ trong cái sọt tre cầm ra mấy cọng dược thảo.
Nắm giữ Đại Việt Җược Điển cùng Tinh Thần Huyền Nhãn, từ xa nhìn lại, chỉ cần liếc sơ một mắt hắn cũng phân biệt ra.
Là loại chữa thương, hẳn là mới hái, rễ cây còn dính bùn đất.


Lại nhìn trong nhà, từ một cái tiệm rèn rách nát, bây giờ lại càng trống trải.
Từ cửa sổ có thể thấy Đường Hạo nằm trên giường.
Tứ chi không kiện toàn, cả bốn chi chỉ còn lại khoảng 4– 5 centimet bị bó lại thành bốn cái bánh.
Một mặt sinh không thể luyến, con mắt vô thần nhìn lên trần nhà.


Mặc dù qua hơn một tháng, nhưng thương thế của hắn vẫn không có lành nhanh như vậy.
Cộng thêm dinh dưỡng không đầy đủ, tuy Đường Tam từ đâu đào ra mấy cây dược thảo.
Nhưng loại này đi núi đào dược, có thể gặp được bao nhiêu.
Trần Hàn lấy ra Cướp Đoạt Thần Phù.


Hắn nghĩ rất lâu, xem muốn cướp cái gì.