Chương 58

Jaejoong’s POV
Rời khỏi tổ ấm của chúng ta, em giống như một kẻ không biết phương hướng, em không biết phải về
đâu, em không thể về với Taehee được, con bé vẫn còn nhỏ, Taehee cần phải sống thật vui vẻ và nó
không cần phải biết vầ điều này, Yun ah! Bây giờ em nên đi đâu đây anh? Em nên đi đâu bây giờ?


Em đang ngồi trên chuyến xe cuối cùng về Chungnam, hai bên đường là hoa rất đẹp anh ah, nếu có
anh, nhất định anh sẽ thắng xe lại là hái chúng cho em, nhưng…..
Mưa rồi anh ah! Mưa làm ướt cả mắt em rồi
…………..


Em ở đây đã được 3 ngày rồi, không biết anh có khỏe không? Em nhớ anh lắm. em quen với sự có mặt của anh mất rồi anh ah
“cưng ah! Ăn sáng thôi nào? Hôm nay anh có xé thịt con cua biển đấy, anh là anh không lo cho em đâu, anh lo cho con thôi, em không được ăn cơm trắng đâu đấy”


Yun ah! Em lại cãi lời anh rồi, em vẫn chỉ có thể ăn cơm trắng thôi anh ah
“cưng ah! Ăn xong thì phải làm gì nào? Lên giường đi ngủ thôi, anh là anh không lo cho em đâu, anh lo cho con đấy chứ, nằm yên nài, để anh xoa bụng nhé, ôi cái bụng dễ thương quá, để bố hôn các con cái nào”


Các con ngoan nhé, hôm nay bố không dỗ các con ngủ được rồi, để mẹ dỗ các con nhé, ngủ ngoan nào
“cưng ah! Em không được làm việc nặng mà, để đó cho anh, trời ơi, bụng mang dạ chữa là không có ngồi lâu được, sức khỏe em yếu lắm, anh là anh lo cho con, chứ không có cho em đâu, ha ha ha, để anh nào”


Con ah! Chịu khó chút nhé, chỉ còn hai con gấu nữa thôi, mẹ mai nốt để mẹ giao cho người ta chứ, con ngoan ngủ đi nhé, mẹ đã để dành 9 con gấu cho các con chơi rồi đấy




“ya ya ya! Sữa ngon nóng hổi vừa thôi vừa uống đây! Uống nào, phải uống mới có sưc cho con chứ, cái bụng to đến thế rồi kìa, uống nào, anh đã cho 2 trứng hột gà vào rồi đấy, đừng có nhăn nữa mà, cứ uống nước lọc hoài là không được, uống nào!”


Xin lỗi con nhé, hôm nay mẹ không ngoan nên không được bố cho uống sữa rồi
“trời đất! đã 11h rồi mà em còn chưa ngủ sao? Không được rồi, đi ngủ nào, đi ngủ nào, thiệt là, em bắt con thức theo mình ah? Cái nài phải phạt mới được”
Đã 1h sáng rồi ah, hôm nay sao em không ngủ được anh ah
Em nhớ anh


End Jaejoong’s POV
Yunho’s POV
Joonggie ah! Vắng em rồi, anh chẳng biết phải làm gì cả? anh phải làm gì đây em? Anh phải làm sao đây?
Mike và Taehee cũng không biết em đã đi đâu, em đã đi rồi, Joonggie!


Taehee biết hết mọi chuyện rồi Joonggie ah! Cô ấy biết lâu lắm rồi nhưng không nói cho em biết đấy, cô ấy đã biết những tội ác mà ông Kim đã gây ra khi còn sống qua quyển nhật ký của ông và cô ấy tha thứ cho anh, vì thế, về với anh đi Joonggie!


Anh đã đến những nơi em có thể đến, anh đi tìm em đấy Joonggie! Anh thua rồi, em ra đi, được không? Anh thua rồi Joonggie ah!
Anh sợ lắm em ah! Anh sợ trở về nhà, anh sợ cái lạnh lẽo ở đó, không có em, nó lạnh lắm, không có em, nắng cũng bỏ anh đi, phòng mình không còn có nắng nữa, nó chìm trong mưa rồi em ah


“_woa! Anh vẽ đó ah? Đẹp quá, sao anh vé được hay vậy?
_anh mà, cái gì anh cũng làm tốt cả, ai như em, vẽ xấu quá”
Lúc đó anh nói dối đấy, trái tim của em mới là trái tim đẹp nhất anh từng thấy, anh nhớ em
“anh ah! Sao không cạo râu đi, nó ra lỉa chỉa trông xấu quá, em thay dao cạo rồi đấy”


Hôm nay anh không nghe lời em rồi, vì….không ai thay dao cạo cho anh cả
“anh ah! Em không ăn đâu, em nghe tới mùi đó là em buồn nôn rồi, em không ăn cua biển đâu mà! Em chỉ ăn cơm trắng thôi”
Uh! Để anh ăn cơm trắng cùng em nhé


“anh ah! Anh ru như thế, con có nghe không? Sao anh cứ hát bài ba con gấu hoài vậy, em muốn anh hát bài khác cơ”
Ba là cây nến vàng….mẹ là cây nến xanh…..con là cây nến hồng…..ba ngọ nến lung linh…..thắp sáng một…..gia……..đình


“em tự mang được, cái này có nặng đâu chứ, chỉ là mấy thứ đồ chơi cho con thôi mà, nhẹ lắm lắm”
Con ah…….
“em không thích uống sữa, em không thích mà, em chỉ muốn uống nước lọc thôi”
anh cũng thích uống nước lóc nữa, Joonggie ah!
“anh không ngủ thì em cũng không ngủ”


Hôm nay anh ngủ sớm lắm, hôm nay anh ngoan lắm, em về với anh nhé, anh nhớ em, nhớ đến phát
điên Joonggie ah!
Anh nhớ em!
End Yunho’s POV
Jaejoong’s POV
Anh ah! Em đã sống 4 tháng mà không có anh đấy, em không biết mình đã sống qua 4 tháng ấy như thế nào nữa
Không có anh, em không còn là em nữa
Em nhớ anh
Và….


Con cũng nhớ anh
Anh ah!
Cuộc sống không có anh, em mới biết nó u tối như thế nào
Nó không phải màu hồng như anh luôn vẽ lên cho em
Nó không đẹp như nụ cười của anh
Và…nó không có anh, anh ah
Em nhớ anh
Em nhớ anh lắm
Em đã suy nghĩ rất nhiều về anh, về em, và….về con của chúng ta
Em muốn…..


Quay về…..
Yun ah! Em nhớ anh
Và….
Em yêu anh
End Jaejoong’s POV
Yunho’s POV
Ngôi nhà này không có em đã 4 tháng rồi
Nó lạnh hơn mỗi ngày em ah
Anh nhớ em
Anh đã tìm em
Khắp nơi
Đến khi bàn chân anh rướm máu
Nhưng
Anh không đau em ah
Vì anh yêu em
Anh đã sơn xong nôi cho các con rồi


Anh đã trang trí căn phòng thật đẹp cho con chúng ta
Anh đã……học rất nhiều bài hát ru để em không chán nữa
Anh đã……
Anh đã làm
Vì em
Junsu và Taehee cứ khóc suốt em ah
Vì …..Họ nhớ em
Bố mẹ thì gầy hẳn đi đấy
Vì…..họ nhớ em
Mike, cậu Michael, chú Jinseng, và cả Yoochun nữa


Họ cũng nhớ em
Và anh
Anh nhớ em, Joonggie ah! Anh nhớ em
Anh tìm quên mình trong những chai rượu mà em đã rất ghét trước đó
Anh đã uống rất nhiều
Vì thế
Hãy quay về mắng anh đi
Anh làm sai rồi em ah
Hãy về mắng anh đi em
Anh cần em
anh nhớ con chúng ta


không có anh, làm sao em có thể đi đứng thoải mái được
ai sẽ xoa lưng cho em đây?
Các con có quấy không em?
anh nhớ con chúng mình
anh nhớ em
anh yêu em
Joonggie ah!
“Yunho ah! Cậu tìm ra chổ của cháu dâu rồi, cậu tìm ra rồi”
Em ah! Anh đang tới đây, anh đang tìm em, hãy chờ anh


Em có biết, anh mong đến ngày này biết dường nào không?
Anh sắp gặp lại em
Anh sắp gặp lại con rồi
Chờ anh
Làm ơn chờ anh
End Yunho’s POV
end music“cốc cốc cốc”
_chờ chút ạ!
Jaejoong vịn vào vách tường để đứng lên, cậu thật sự không thể nào đi nổi với cái bụng to tướng của mình


_xin lỗi……ơ……Mike, Taehee?
_anh hai!- Taehee ôm chầm lấy cậu
_mọi người!….sao mọi người biết tôi ở đây?
………….
_hai người uống trà đi- Jaejoong đặt tách trà trước mặt Mike và Taehee
_dạo này em xanh quá Jae ah!
_anh hai! Anh rể lo cho anh mà người ốm hẳn đi, anh hai, anh quay về đi anh hai- cô thút thít


_đúng đó Jae ah! Hãy quay về đi, mọi chuyện đều có cách giải quyết của nó mà
_nhưng tôi……
_anh sợ mình không dám đối mặt với anh rể vì cái ch.ết của ba ư?
_anh
_anh hai, là ba, là do lỗi của ba, bác Jung không giết ba, là ba tự tử, là ba tự tử anh ah, là ba thật sự
đã tự tử


_em….- Jaejoong kinh ngạc khi nghe Taehee nói vậy
_vâng, anh đọc cái này đi, rồi ánh sẽ hiểu mà
Jaejoong nhận một quyển sổ khá cũ và bị cháy gần một nửa từ tay Taehee, nhìn sơ qua, cậu biết đó là
nhật ký_anh đọc trang cuối cùng đi
“ngày….tháng …..năm


Tụi bây….tụi bây là một lũ khốn nạn, cả thằng Jaejoong, mày cũng khốn nạn y như con mẹ mày vậy,
tao đã dùng hết cách mà mày vẫn không quay về, đã thế lại hại tao thê thảm đến như thế này
Không ngờ, cuộc đời của Kim Jaejung lại ra nông nỗi như thế này, ha ha ha, quả là ông trời trêu ngươi


mà, mãi mãi không thắng được một thằng nhóc miệng còn hôi sữa
Nicole Rose, mày dám đánh tao? Cả đời Kim Jaejung này chưa hề bị ai xỉ nhục như vậy, mà mày….mày
dám đánh tao trước mặt những kẻ bẩn thỉu, bắt tao ăn thứ đã bón cho những cây lan ch.ết tiệt của
mày, tao có ch.ết cũng không cam lòng


Rồi mày sẽ biết, tao không thể dễ dàng thua như vậy được, tao sẽ trả thù mày….bằng sinh mạng tao,
con trai tao và con trai mày sẽ không bao giờ đến được với nhau, mãi mãi, tao sẽ khiến con trai mày
đau khổ mãi mãi….ha ha ha bằng cái ch.ết của tao”
_là…ba….- Jaejoong không tin vào mắt mình


_ba đã đốt quyến nhật ký này nhưng may mắn thay nó không bị cháy hết, em đã cất giữ nó như là kỹ
vật của ba, anh ah, Yunho không giết ba, anh quay về đi, được không?
_Yun không giết ba…..Yun không có giết ba- cậu cười trong tiếng nấc- thế mà….thế mà….anh đã bỏ rơi


anh ấy, anh đã bỏ Yun mà đi, anh….anh…..
_anh hai, anh hai, đừng quá xúc động, em xin anh, đừng xúc động như thế, anh rể sắp đến rồi anh ah,
anh rể sắp đến rồi
“cốc cốc cốc”
_là anh rể đó, là anh rể, để em ra mở cửa- Taehee định chạy đi nhưng Jaejoong đã nắm tay lại


_để anh, để anh mở cửa cho Yun, để anh….
Jaejoong gượng người đứng lên và đi về phía cửa, Mike và Taehee rất vui khi thấy Jaejoong như thế
“cạch”
_Yun…..Selina?
Jaejoong ngạc nhiên khi nhìn thấy một Selina đang giận dữ đứng trước mặt cậu, đôi mắt ấy tưởng
chừng có thể thiêu ch.ết cậu bất cứ lúc nào


_Se….Aaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
“huỵch”
Jaejoong bị Selina kéo ra ngoài một cách thình lình khiến cậu ngã nhoài xuống đất, bụng cậu va mạnh
xuống đất khiến cậu đau đớn thét lên
_TẠI SAO? TẠI SAO CẬU LUÔN CƯỚP ĐI MIKE, TẠI SAO CẬU KHÔNG BUÔNG THA CHO ANH ẤY, SAO


CẬU KHÔNG CHẾT LUÔN ĐI? SAO LẠI SỐNG Ở ĐÂY? CHỨ?- Selian hét lên khi một tay nắm cổ áo của
Jaejoong mà giật- SAO KHÔNG CHẾT ĐI, SAO LẠI XUẤT HIỆN NỮA VẬY?
_ANH HAI!/ JAE!- Mike và Taehee hét lên khi thấy Jaejoong ôm bụng mà thở dốc trong khi Selina đang
nắm cổ áo Jaejoong


_CÔ LÀM CÁI QUÁI GÌ Ở ĐÂY HẢ? CHẲNG PHẢI TÔI ĐÃ NÓI QUÁ RÕ RÀNG SAO? TÔI KHÔNG YÊU CÔ,
TÔI KHÔNG YÊU CÔ- anh đẩy Selina ra khỏi người Jae
_VÌ NÓ! VÌ NÓ ANH MỚI KHÔNG YÊU EM, NẾU NÓ CHẾT, NHẤT ĐỊNH ANH SẼ YÊU EM, NHẤT ĐỊNH LÀ
THẾ- cô vừa quát vừa chỉ tay vào Jaejoong


_TÔI YEU TAEHEE, TÔI YÊU TAEHEE! CÔ NGHE RÕ RỒI CHỨ, TÔI YÊU TAEHEE
_ANH NÓI DỐI, ANH NÓI DỐI, ANH YÊU EM MÀ
Taehee ôm hoảng hốt nhìn gương mặt của Jaejoong, nó đang tái dần đi và cậu co quắp người lại
_đau….anh đau….anh đau quá….làm…ơn….cứu….con….cứu con….anh


_được được, anh đừng lo, em sẽ đưa anh tới bệnh viện, không sao, ánh sẽ không sao, con anh cũng
không sao
_JOONGGIE!
Yunho thét lên khi thấy Jaejoong đang nằm co dưới sàn, anh chạy vội lại và ôm lấy cậu
_em làm sao, nói anh nghe, em làm sao vậy?


_mau lên anh rể, đưa anh hai tới bệnh viện gấp, anh ấy bị vỡ nước ối rồi, máu ra rồi- taehee nói gấp
khi đưa bàn tay đầy máu lên
_em đau quá Yun ah! Em đau quá
_không sao đâu em, không sao đâu, em sẽ không sao đâu
Yunho vội bế Jaejoong chạy ra xe, 4 tháng nay anh chìm mình trong rượu nên sức khỏe không được tốt


như xưa, hiện giờ Jaejoong lại rất nặng do mang thai 9 đứa con, nhưng Yunho không cho phép bản
thân quỵ ngã, anh dùng hết sức bình sinh mà bế cậu lên xe
_Taehee ah, em lái xe đi, anh không thể lái được nữa- Yunho đưa chìa khóa cho Taehee và đó cửa xe
lại


_em đau quá Yun ah, em đau quá- Jaejoong vừa khóc vừa ôm bụng, máu chảy ra càng ngày càng
nhiều khiến Yunho trở nên phát điên
_em không sao đâu, đừng bỏ anh lại, em sẽ ổn, không sao đâu em, không sao đâu- anh ôm cứng lấy
cậu
_em xin lỗi anh, em xin lỗi mà, em xin lỗi, em không nên bỏ đi, em không nên huh u hu!


_không, em không có lỗi, em không có lỗi- Yunho không kềm được nước mắt mà nói
_anh sẽ không sao đâu anh hai, tới bệnh viện rồi, anh nhất định sẽ ổn
Hai chiếc băng ca được đưa ra ngoài cùng một lúc, Jaejoong và một phụ nữ nữa cũng mang thai được đưa gấp vào phòng mổ


Nửa giờ sau khi Jaejoong vào phòng mổ, mọi người cũng đã đến với anh, họ đi đi lại lại một cách lo
lắng trong khi Yunho ngồi xổm ở một góc và không ngừng cầu nguyện cho vợ mình
Xin đừng xảy ra chuyện gì hết Joonggie ah! Nếu mất em lần nữa, anh sẽ ch.ết mất
“rầm rập rầm rập rầm rập”


Yunho lo lắng khi thấy nhiều bác sĩ bước vào phòng mổ một cách lo lắng, anh vội nắm tay người bác sĩ
đi sau cùng
_bác sĩ ah! Vợ tôi làm sao vậy?
_vợ anh là Kim Jaejoong?- vị bác sĩ hỏi
_dạ đúng- anh gật đầu lia lịa


_vợ anh bị té, bụng đập vào vật cứng, lại chưa đến lúc sanh con nên tình trạng bây giờ rất nguy hiểm,
chúng tôi sợ không thể cứu được cả hai
Không thể cứu được cả hai?
_bác sĩ! Làm ơn, làm ơn cứu người mẹ, nhất định phải cứu lấy người mẹ, không có con không sao, nhất


định phải cứu lấy người mẹ
Yunho la lên như người mất trí, Yoochun và Junsu phải chạy lại kéo anh ra khỏi bác sĩ để ông ta và
_chúng tôi sẽ cố hết sức để cứu cả hai, anh yên tâm
_làm ơn, xin hãy cứu Joonggie, hãy cứu lấy em ấy


Bên cạnh anh, bố mẹ, cậu chú, Yoosu, Taehee và Mike, ai cũng khóc cả, nhưng người khóc nhiều nhất
và người đau lòng nhất là anh
3h sau
Các vị bác sĩ bước ra ngoài
_bác sĩ, sao rồi, vợ tôi sao rồi, Kim Jaejoong sao rồi
_chúng tôi xin lỗi! chúng tôi đã cố hết sức, nhưng……cả mẹ và bé đều không qua khỏi


_CÁC NGƯỜI NÓI DỐI! CÁC NGƯỜI NÓI DỐI!- Yunho hét lên đau đớn- KHÔNG THỂ NÀO, MAU VÀO CỨU
JOONGGIE CHO TÔI, KHÔNG THÔI TÔI SẼ PHÁ SẬP BỆNH VIỆN CỦA MẤY NGƯỜI, MAU VÀO CỨU
JOONGGIE CHO TÔI, MAU LÊN
Yoosu giữ chặt anh lại để anh không thể lao đến các bác sĩ, họ chỉ cúi đầu chia buồn cho gia đình rồi


bước đi, Yunho thật sự không muốn sống nữa, anh gào thét, anh khóc, khóc cho anh, khóc cho cậu và
khóc cho những đưa con chưa kịp nhìn thấy ánh sáng
_Joonggie! Joonggie!
Yunho lao lại người đang nằm dưới lớp khăn trắng vừa mới được đẩy ra từ phòng mổ


_Không được Joonggie ah! Em không được ch.ết, không được ra đi như thế này, em không được ch.ết-
anh ôm chầm lấy người nằm đó mà khóc
_Yunho ah! Đừng đau lòng nữa, mọi chuyện đã xảy ra rồi, không thể cứu vãn được nữa- ông Jung ôm
lấy con trai mình vào lòng


_KHÔNG, ĐỪNG ĐẨY EM ẤY ĐI, ĐỪNG ĐẨY EM ẤY ĐI, ĐỪNG BỎ ANH EM AH! ĐỪNG BỎ ANH LẠI EM
AH!!!!!!!
_Yunho ah!
end music






Truyện liên quan