Chương 7: Vì yêu chờ ngươi mười năm người (1)

Phó đường chủ dẫn ba người Mạc hộ pháp tiến vào một gian phòng vừa phải. Theo sắp xếp ở Cửu Thánh Yêu Môn mà nói, một nơi thế này chỉ chuyên dùng để tiếp đãi khách bình thường.


Để bàn chuyện thông gia, Cửu Thánh Yêu Môn lại chỉ phái một vị đường chủ tới để chủ trì. Đã thế, họ lại còn dùng lễ nghi với khách bình thường để tiếp đãi ba người Mạc hộ pháp, từ đó có thể thấy rằng, họ vốn không xem trọng chuyện này.


Sau khi Phó đường chủ thu xếp cho ba người Mạc hộ pháp xong, ông ta chỉ nói thêm vài câu khách khí rồi bỏ đi, thái độ vô cùng lạnh nhạt. Còn Mạc hộ pháp đã chuẩn bị trước tâm lý là sẽ bị xấu mặt từ lúc tiếp nhận chuyện này, cho nên ông ta không chút tức giận mà chỉ có trầm mặc.


Sau đó, vị Phó đường chủ kia vội vàng đi vào một nơi nằm sâu trong Cửu Thánh Yêu Môn, ở cổ điện ông ta diện kiến một vị trưởng lão. Vị này đang ngồi giữa hư không, vầng thần quang sau đầu quay không ngừng, nhập vào xuất ra liên tục, từng sợi xích pháp tắc xuyên qua quanh người, vô cùng thần uy không gì sánh được. Tựa như một đấng Thần Linh.


- Đại đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái thế nào?
Giọng nói của vị trưởng lão này âm vang như tiếng sấm rền, nhưng thứ âm thanh khiến người ta hoảng hốt này chỉ quẩn quanh ở trong cổ điện mà thôi.


Phó đường chủ ở bên ngoài rất là uy phong, còn được phong hiệu là Hào Hùng, nhưng lúc này chỉ biết nơm nớp lo sợ, quỳ nói:
- Bẩm trưởng lão, là một con kiến mà thôi, chỉ là người phàm, một tiểu bối vô tri cuồng vọng không đáng nhắc tới.
- Ta biết rồi, lui xuống đi.




Giọng nói hùng hồn như sấm rền ấy lại vang lên, khiến cho người nghe phải run rẩy, dù có nhắm mắt lại cũng không hết sợ.


Phó đường chủ không dám lỗ mãng, lui xuống một cách cẩn thận. Sau khi rời khỏi đó, cả người ông ta đã ướt đẫm. Ông ta vốn chỉ là một đường chủ, có thể nói là không đủ tư cách để diện kiến trưởng lão, cho dù là Vương hầu đi nữa, phải được trưởng lão cho gọi mới được gặp.


- Chọn một phàm phu tục tử có phàm thể, phàm luân, phàm mệnh để làm thủ tịch đại đệ tử, Tẩy Nhan Cổ Phái không thể cứu được nữa rồi.
Sau khi Phó đường chủ lui ra, vị trưởng lão này dường như còn nói chuyện với một ai đó.


- Tiếc cho đế thuật của Minh Nhân Tiên Đế, thiên mệnh bí thuật của Minh Nhân Tiên Đế trong truyền thuyết có khả năng đang ở chỗ Tẩy Nhan Cổ Phái.
Một âm thanh uy nghiêm mà thần bí vang lên.
Trưởng lão lại tiếp:


- Bẩm Yêu Hoàng bệ hạ, chỉ cần đế thuật của Minh Nhân Tiên Đế còn ở Tẩy Nhan Cổ Phái, chờ một thời gian nữa, chúng ta có thể ra tay đoạt lấy. Hạng phàm phu tục tử của Tẩy Nhan Cổ Phái không xứng với truyền nhân Cửu Thánh Yêu Môn của chúng ta.


Âm thanh thần bí kia không vang lên nữa, vị trưởng lão nọ cũng im lặng. Nếu có người ngoài ở đây, chỉ sợ sẽ thấy vô cùng chấn động. Phải biết rằng, Yêu Hoàng của Cửu Thánh Yêu Môn là một nhân vật cực kỳ đáng sợ.


Truyền thuyết kể lại rằng, Yêu Hoàng có lai lịch rất lớn, Cửu Thánh Yêu Môn ở trong tay hắn càng lúc càng rực rỡ, thống trị quốc gia Cổ Ngưu Cương Quốc vô cùng rộng lớn, không gì có thể lay chuyển nổi. Không chỉ bởi Cửu Thánh Yêu Môn hùng mạnh mà còn có công lao rất lớn của Yêu Hoàng. Khắp Cổ Ngưu Cương Quốc, sợ rằng không một ai dám khiêu chiến với thần uy của hắn.


Sau khi ba người bị dẫn vào gian phòng nhỏ kia, Mạc hộ pháp vẫn đóng cửa ngồi lì trong phòng. Còn tên Nam Hoài Nhân khôn khéo thì không biết đã chạy đi đâu rồi.


Lý Thất Dạ thì từ sau khi vào phòng, đã lập tức khổ luyện Kỳ Môn Đao, không hề lãng phí một giây nào. Hắn hiểu Cửu Thánh Yêu Môn tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn một cách dễ dàng nên phải có chuẩn bị mới được.


Hắn không ngừng khổ luyện đao pháp, hắn muốn từng chiêu từng thức đều phải hoàn mỹ, đạt tới trạng thái đỉnh cao, không thể phạm một chút sơ sót nào.


Lý Thất Dạ luyện hết lần này đến lần khác, quần áo đẫm mồ hôi, từ khô đến ướt rồi lại từ ướt tới khô. Đến khi thần kinh của hắn đều tê dại nhưng vẫn khổ luyện không ngừng.


Đã sống qua đằng đẵng năm tháng, Lý Thất Dạ hiểu rõ hơn ai hết, lĩnh ngộ áo nghĩa là một chuyện, nhưng đạt tới đỉnh cao lại là một chuyện khác. Cho dù là tuyệt thế thiên tài, sớm lĩnh ngộ tiên thuật đi chăng nữa mà không khổ luyện thì e rằng chẳng cách nào có thể vươn tới đỉnh cao.


Sau khi đã trải qua bao nhiêu đọa đày, nếm biết bao nhiêu sóng gió, Lý Thất Dạ đã hình thành tâm tính truy cầu sự hoàn hảo, truy cầu đỉnh cao.
“Vút, vút vút...” Đoản đao rời khỏi tay Lý Thất Dạ, nhẹ nhàng bay lượn như cánh bướm, hai thanh loan đao đan xen vào nhau, uy thế xuất quỷ nhập thần.


Lý Thất Dạ đã luyện chiêu này không biết bao nhiêu lần, nhưng khi hai thanh loan đao bay trở về trong tay hắn, hắn lại khẽ thở dài. Dù hắn đã hiểu rõ áo nghĩa của “Kỳ Môn Đao” nhưng lại không thể đưa nó tới cảnh giới hoàn mỹ. Ví dụ như chiêu vừa rồi trong mắt hắn vẫn còn sai lệch một chút, chưa đạt tới phương vị chuẩn xác.


- Đao pháp tuyệt quá, sư huynh thật là chăm chỉ. Ta thấy thật tự ti khi so với sự cố gắng của huynh.
Đúng lúc này thì Nam Hoài Nhân từ bên ngoài bước vào, bên cạnh còn dẫn theo một thanh niên.


Nam Hoài Nhân thấy Lý Thất Dạ tu luyện chăm chỉ như vậy không khỏi cảm khái, những lời vừa rồi cũng là lời thật lòng. Tuy trước đó, hắn không xem trọng tư chất của Thất Dạ nhưng thấy gã chăm chỉ như thế, cảm tình cũng tăng lên.
- Chỉ là cần cù bù thông minh mà thôi.


Lý Thất Dạ thu hồi đoản đao, dù cơ thể đang nhễ nhại mồ hôi nhưng nhìn vẫn rất bình thản.
Nam Hoài Nhân bật cười:
- Ta sẽ nhớ lời này của sư huynh, cũng sẽ cố gắng nỗ lực.
Nói đoạn, hắn giới thiệu luôn thanh niên đang đứng cạnh cho Lý Thất Dạ:


- Đây là Trương sư huynh của Cửu Thánh Yêu Môn, bạn tốt của ta.
Nam Hoài Nhân có tư chất, nhưng không tính là thiên tài. Có điều hắn khác với sư phụ của mình, Mạc hộ pháp ít nói, không giỏi giao tiếp. Còn tính tính của hắn thì ngược lại, linh hoạt khéo léo, giao du rất rộng.


Hắn là đường sứ của ngoại đường, đã từng thay mặt trưởng lão đưa tin tới Cửu Thánh Yêu Môn vài lần nên cũng quen được không ít bằng hữu. Đương nhiên, những người đó không phải là nhân vật to lớn gì, chỉ là các đệ tử bình thường mà thôi.


Vị đệ tử họ Trương này cũng vậy, nhưng trong con mắt của y, một phàm nhân như Lý Thất Dạ lại không đáng để nhắc tới. Thậm chí, đám đệ tử bình thường ở Cửu Thánh Yêu Môn chẳng ai muốn gặp Lý Thất Dạ lấy một lần. Hắn gật đầu với Thất Dạ chỉ vì nghĩ đến tình cảm với Nam Hoài Nhân. Với hắn, loại võ kỹ mà Thất Dạ đang tu luyện chẳng có nghĩa lý gì.


- Đây là lần đầu sư huynh tới Cửu Thánh Yêu Môn, hay là cùng chúng ta đi loanh quanh một chút, tiện thể làm quen với hoàn cảnh luôn?
Nam Hoài Nhân có ý tốt, mời Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nghe vậy, bất giác nghĩ tới một chuyện, cười đáp lời:
- Được!


Nam Hoài Nhân vội vàng quay qua nói với vị đệ tử họ Trương kia:
- Trương huynh, lần này phải làm phiền huynh dẫn đường rồi.
- Nam huynh khách sáo quá!


Vị đệ tử này đành phải gật đầu đáp lại. Hắn chẳng thèm nhìn Lý Thất Dạ thêm một chút nào nữa, nếu không phải vì nể tình của Nam Hoài Nhân, hắn thật không muốn đi cùng với Lý Thất Dạ.


Thực ra, Cửu Thánh Yêu Môn thân là chủ nhà, vốn phải đưa Lý Thất Dạ đi tham quan các nơi để tận tình hữu nghị. Nhưng môn phái này vốn không để Lý Thất Dạ vào mắt, nên các lễ nghi cơ bản đều bị lược bỏ.


Nếu không phải vì lời hứa năm xưa của Cửu Thánh Đại Hiền thì chỉ sợ rằng Cửu Thánh Yêu Môn hôm nay sẽ không thừa nhận chuyện hôn sự này. Cũng bởi Cửu Thánh Yêu Môn không muốn có quan hệ thông gia với Tẩy Nhan Cổ Phái, muốn xóa bỏ nó nên mới nghĩ ra cách khảo hạch đối với Lý Thất Dạ.


Vị đệ tử họ Trương này dẫn Nam Hoài Nhân và Lý Thất Dạ đi tham quan với tư cách chủ nhà. Đương nhiên, hắn hoàn toàn không trò chuyện gì với Thất Dạ, chỉ thi thoảng đàm thoại với Nam Hoài Nhân, xem Lý Thất Dạ như người vô hình vậy.


Thế nhưng việc họ đi dạo trong sơn đạo của Cửu Thánh Yêu Môn vẫn đưa tới không ít lời đàm tiếu, khiến không ít đệ tử xì xầm bàn tán.
- Kia là thủ tịch đại đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái đó hả?


Phía xa xa, có một gã đệ tử nhìn thấy Lý Thất Dạ chỉ là một người phàm, không khỏi nhíu mày hỏi.
Lại có các đệ tử khác của Cửu Thánh Yêu Môn cười khinh khi, nói:


- Tẩy Nhan Cổ Phái là một môn phái bất nhập lưu, một phàm nhân cũng có thể làm thủ tịch đại đệ tử. Cái ghế thủ tịch này đúng là không đáng giá rồi.
- Phàm nhân mà cũng muốn lấy Lý sư tỷ sao? Đũa mốc đòi chòi mâm son, cũng không tự soi mặt vào nước tiểu xem mình giống cái gì.


Lý Sương Nhan – truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn không chỉ là tuyệt thế thiên tài mà còn vô cùng xinh đẹp. Không biết được bao nhiêu đệ tử trẻ tuổi của môn phái này đem lòng ái mộ, số thanh niên tuấn kiệt muốn theo đuổi nàng có thể xếp dài từ đông sang tây của Cổ Ngưu Cương Quốc.


- Hừ, hạng phàm phu tục tử mà cũng xứng làm hôn phu của Lý sư tỷ ư? Đúng là người si nói mộng.
Có đệ tử căm giận thốt lên. Thậm chí, còn có người hận không thể xông lên mà nhổ nước miếng vào mặt của Lý Thất Dạ.


Vị đệ tử họ Trương đang dẫn đường kia càng thêm xấu hổ, hắn tất nhiên là thấy được vẻ mặt của đám đồng môn huynh đệ nên đi càng lúc càng nhanh, bỏ lại Lý Thất Dạ phía sau, làm như không có quan hệ gì.


Nhưng Lý Thất Dạ lại bình tĩnh ung dung, bước đi khoan thai, vốn không để bọn người đó trong lòng, chậm rãi ngắm cảnh sông núi trên Cửu Thánh Yêu Môn.
- Sư huynh, huynh phải cẩn thận nhé. Có vô số người theo đuổi truyền nhân của Cửu Thánh Yêu Môn, cẩn thận bọn họ sẽ gây bất lợi cho huynh.


Nam Hoài Nhân thật thà nhỏ giọng nhắc nhở Lý Thất Dạ.
- Chỉ là một người con gái mà thôi, sao phải vậy?


Lý Thất Dạ nhìn Nam Hoài Nhân, bình thản đáp. Hắn đã từng gặp nhiều mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nên vốn không đặt người gọi là vị hôn thê kia ở trong lòng, đây chẳng qua chỉ là một chuyện không đáng để tâm.
Nghe Lý Thất Dạ nói mà Nam Hoài Nhân giật mình, vội hạ nhỏ giọng:


- Sư huynh, nơi này là Cửu Thánh Yêu Môn, đừng lỗ mãng.
Lý Thất Dạ cười, không nói gì nữa. Cửu Thánh Yêu Môn đã muốn khảo hạch hắn, vậy hắn cũng nên xem xem môn phái này còn bao nhiêu nội tình nữa.


Bất tri bất giác, đám người Lý Thất Dạ đã đi tới đấu trường của Cửu Thánh Yêu Môn, đây là nơi tất cả mọi người trong môn phái đều có thể tới. Ngay lúc bước chân vào đấu trường, lập tức sẽ có cảm giác mình rất nhỏ bé.


Đấu trường cực lớn, một người đứng ở nơi rộng lớn đó sẽ có cảm giác vô cùng trống trải, hệt như con kiến nhỏ đang đứng giữa một vùng đất mênh mông.






Truyện liên quan