
- Chương 1: Một giấc ngủ say, một khởi đầu mới
- Chương 2: Trường Sinh thể
- Chương 3: Ta là Độc Cô Minh
- Chương 4: Cuồng nhân
- Chương 5: Lựa chọn giết ngược lại
- Chương 6: U Minh cấm địa
- Chương 7: Không thể là địch
- Chương 8: Cửa ải đầu tiên
- Chương 9: Trực tiếp bay lên
- Chương 10: Kế hoạch đáng sợ
- Chương 11: Cướp hết
- Chương 12: Quyết đấu thiên kiêu
- Chương 13: Thương lượng
- Chương 14: Thiên kiêu chiến
- Chương 15: Bị đe doạ cũng giống được ăn tiên dược
- Chương 16: Một tên cuồng nhân
- Chương 17: Những thế lực chính ở Nam Hoang
- Chương 18: Hô Phong
- Chương 19: Vị Minh Vương cuối cùng
- Chương 20: Thiếu niên Thao Thiết
- Chương 21: Mộng hồi thái cổ
- Chương 22: Diêm La Tam Trảm
- Chương 23: Thật thật giả giả
- Chương 24: Gặp lại Thao Thiết
- Chương 25: Đánh!
- Chương 26: Tiếng thở dài của Bất Động
- Chương 27: Quá bất công!
- Chương 28: Tới Chân Đại Đạo
- Chương 29: Dự cảm bất an
- Chương 30: Ngươi là ác ma!
- Chương 31: Điểm bất thường của Hư Thần kinh
- Chương 32: Tôn ma xuất hiện
- Chương 33: Truyền nhân vô sỉ đại đạo
- Chương 34: Chiến Vương Lục
- Chương 35: Người này ta muốn
- Chương 36: Muốn lưu lại một hy vọng khác
- Chương 37: Tâm ma xuất thế
- Chương 38: Nhiếp Hồn
- Chương 39: Bồi ngài một kiếp
- Chương 40: Quần hùng tề tựu
- Chương 41: Nam Hoang ảm đạm
- Chương 42: Rơi vào huyết hà
- Chương 43: Kiếp!
- Chương 44: Ai mới là mạnh nhất thế hệ này?
- Chương 45: Kế dương đông kích tây của Đinh trưởng lão
- Chương 46: Thiên địch?
- Chương 47: Rời khỏi đáy sông
- Chương 48: Dưới chí tôn đều không đủ mạnh
- Chương 49: Đâu là con đường để trở thành cường giả?
- Chương 50: Minh Yêu Biến!
- Chương 51: Sơn Hà Đồ bị tàn phá
- Chương 52: Gặp lại người quen
- Chương 53: Bá đạo
- Chương 54: Phát lời thề độc
- Chương 55: Thế nào là đao?
- Chương 56: Phân thân Chân Võ
- Chương 57: Chém ra con đường thứ ba
- Chương 58: Đao đạo vô địch
- Chương 59: Truyền đạo không truyền đao
- Chương 60: Kiếp nạn của việc nghịch thiên
- Chương 61: Phải bồi thường
- Chương 62: Chỉ muốn luận đạo
- Chương 63: Chân đạo là gì
- Chương 64: Nghịch thiên và nghịch mệnh
- Chương 65: Lời đồn trước cấm kỵ
- Chương 66: Nhân kiếp mạnh hơn thiên kiếp
- Chương 67: Nhân là tai kiếp của thiên địa?
- Chương 68: Lật thuyền trong mương
- Chương 69: Chiến!
- Chương 70: Đời này nếu không thể vô địch thì còn tu luyện làm gì
- Chương 71: Nhất chỉ phong tứ hùng
- Chương 72: Táng Hư Vô Kiếp
- Chương 73: Mê vụ
- Chương 74: Một thế hệ trăm hoa đua nở
- Chương 75: Vang danh thiên hạ
- Chương 76: Kẻ diệt đạo
- Chương 77: Tá Cốt Đại Pháp
- Chương 78: Đại quân khô lâu
- Chương 79: Theo lão đại... có linh thạch...
- Chương 80: Tham lam, ngu dốt
- Chương 81: Đâm khắp thiên hạ không đối thủ
- Chương 82: Hỏi kim cổ hà xứ bất tương phùng?
- Chương 83: Tứ bề thọ địch
- Chương 84: Ấm áp
- Chương 85: Đẩy lui toàn bộ
- Chương 86: Mặt nạ màu đen
- Chương 87: Ca ca ngốc...
- Chương 88: Là phá cục hay rơi vào trong cục
- Chương 89: Loạn cục của thế hệ này
- Chương 90: Sủng vật của Bá Luân
- Chương 91: Độc Nhãn Thần Tăng
- Chương 92: Con đường tương lai
- Chương 93: Nhân Chủ lệnh
- Chương 94: Chúng Sinh Huyết Tế
- Chương 95: Bí mật của Toái Mộng đao
- Chương 96: Cấp độ của chiến giáp
- Chương 97: Phúc thọ an khang
- Chương 98: Xuất thế gian đạo
- Chương 99: Nghịch Hành Đao Thanh
- Chương 100: Từ bạch hóa phàm, từ phàm thành nhân
Thế gian có lời đồn rằng mỗi thời đại trước khi hủy diệt đều sẽ sản sinh ra những vị hào kiệt đội trời đạp đất, dùng sức bản thân thay đổi cả tạo hóa.
Có anh hùng, có gian hùng, có kiêu hùng, càng có tà hùng và ác hùng… Có kẻ tầm đạo, có kẻ diệt đạo, cũng có kẻ khinh đạo…
Minh - một thanh niên Việt Nam từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, phải sống trong khu ổ chuột. Sau giấc ngủ say bằng cách thần kỳ nào đó đã xuyên không tới một thế giới kỳ lạ này.
Tại đây hắn gặp gỡ những nhân vật khiến hắn cả đời không thể nào quên. Họ như những đoá hoa diễm lệ nở rộ trong loạn thế. Có bông trường tồn vĩnh cửu, nhưng cũng có bông chỉ kịp loé lên rồi tàn lụi, dùng vẻ đẹp nhất thời tô điểm cho con đường thành đạo của kẻ khác.
Ánh mắt Thẩm Yến mờ mịt: "Triêu văn đạo, tịch khả tử. Người sống trên đời, sáng nghe được đạo, chiều chết cũng cam lòng. Thắng bại, vinh nhục có gì đáng để tâm, kiếp này không thành đạo, cuối đời cũng hóa hư không..."
Côn Vũ khoát ống tay áo trống rỗng: "Đời này nếu không thể vô địch thì còn tu luyện để làm gì?"
Sổ Tư nhìn lên trời cao: "Tâm muốn bay, vĩnh viễn không chết!"
Hàn Phi lạnh lùng: "Ngoài trường sinh ra, mọi thứ đều vô nghĩa!"
Đối mặt với tất cả, Cố Lý chỉ nở một nụ cười nửa miệng. Tay cầm bút lướt nhanh, phác hoạ lên một bức tranh mỹ lệ mà thê lương, bên trong dường như chứa đựng biết bao nước mắt hồng nhan và tiếng cười cuồng tiếu của bậc anh hùng.
Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Đế Cuồng!