Chương 72: Thời niên thiếu 5

Cả kỳ nghỉ đông, Nam Tri rất bận.
Mùng một Tết cô và ba mẹ về quê thăm họ hàng, hỏi thăm sức khỏe ông bà nội và ông bà ngoại, thời gian biểu mỗi ngày đều rất dài.
Biết cô biết múa ba lê, người thân họ hàng bảo cô biểu diễn trong phòng khách một chút.


Nam Tri không muốn, cũng vì để tránh, cô thường trốn trong phòng của bà nội không ra.
Lúc còn trẻ, bà nội là vũ công múa ba lê thế hệ đầu tiên ở trong nước, khi còn nhỏ, Nam Tri có niềm đam mê với ba lê cũng là vì bà nội. Trong phòng bà bày rất nhiều giải thường, giấy chứng nhận và cúp.


Nam Tri nhìn những chiếc cúp kia, càng thêm kiên định về tương lai của mình.
Cô lên mạng tìm thông tin về điểm chuẩn nhập học vào những trường đại học có chuyên ngành múa tốt nhất trong nước.


Vốn dĩ cô tưởng rằng điểm các môn văn hóa của học sinh nghệ thuật sẽ không cao lắm, nhưng cuối cùng lại không hề thấp, với trình độ của cô bây giờ hoàn toàn không thể vào.
Nam Tri cuối cùng mới cảm thấy lo lắng.
Cô nổi hứng, lấy đống bài tập cho kỳ nghỉ đông ở trong cặp ra.


Cứ tiếp tục thế này thì không được.
Cô nhìn chằm chằm quyển bài tập toán một lúc lâu, làm được vài ba câu đã đứng hình.
Nam Tri chụp một tấm ảnh, gửi cho Cố Dữ Thâm.
Anh trả lời rất nhanh, cũng là một tấm hình, anh đã viết các bước giải lên tờ giấy trắng, chữ viết rất rõ ràng.


Anh viết rất chi tiết, ngay cả những người không có kiến thức cơ bản như Nam Tri cũng có thể hiểu.
Trên tờ giấy, anh viết một chữ "C."
Nam Tri hỏi:【Bây giờ cậu ở nhà à?
【Cố Dữ Thâm: Ừ.
【Nam Tri: Tốt thật, cậu không phải đi chúc Tết hả?
Cố Dữ Thâm trả lời, anh nói hôm qua đã đi thăm bà ngoại.




Họ hàng anh cần đi chúc Tết cũng không nhiều.
Nam Tri nhớ tới lúc trước Phượng Giai nói, mẹ Cố Dữ Thâm qua đời từ khi anh còn rất nhỏ, có lẽ cũng không có họ hàng gì.
Vậy anh đã làm gì trong kỳ nghỉ Tết?


Mặc dù trong kỳ nghỉ tết, Nam Tri cũng không thích bị hỏi các vấn đề học tập, nhưng kỳ nghỉ Tết của Cố Dữ Thâm cô đơn và buồn chán quá rồi.
Nam Tri mím môi, cô đổi chủ đề: 【Cậu làm xong bài tập cho kỳ nghỉ đông chưa?
【Cố Dữ Thâm: Làm xong rồi.
Nhìn đi, thế nào là học sinh giỏi này.


Người ta thi được hạng nhất cũng là có lý do đó.
【Nam Tri: Đợi tớ về Bắc Kinh, cậu dạy tôi làm bài nhé.
Anh trả lời bằng tin nhắn thoại, anh khẽ cười, bình tĩnh trêu cô: "Lớn thêm một tuổi, cậu tỉnh táo hơn nhiều nhỉ."
"..."


Nam Tri bĩu môi, cô trả lời:【Bỗng nhiên phát hiện ra, nếu bây giờ không chịu học, có lẽ tớ không thi nổi vào đại học.】
Anh lại trả lời bằng tin nhắn thoại: "Khi nào về Bắc Kinh?"
Câu này có thể hiểu bằng nhiều cách.
Có thể là khi nào về Bắc Kinh, tôi dạy cậu làm bài.


Cũng có thể là, tôi nhớ cậu.
Cố Dữ Thâm cao ngạo và bướng bỉnh, lúc anh nói ra những lời này thì rất cuốn hút, giống như trong thế giới của anh ấy chỉ còn một mình bạn.
Nam Tri áp mặt lên bàn gỗ, đầu ngón tay không hiểu sao lại cảm thấy tê tê.
Cô hỏi: 【Làm gì vậy?】


Anh không trả lời trực tiếp, mà hỏi ngược lại: "Cậu nói xem làm gì?"
Chứa ý cười, mang theo vẻ khiêu khích.
"..."
Nam Tri cảm thấy người cố ý.
Sao tôi biết cậu làm gì chứ!!!
-
Mấy ngày sau, ba Nam và mẹ Nam nhắc đến chuyện khi nào về Bắc Kinh.


Ba Nam nói đây là lần đầu tiên ông về quê sau khi chuyển đến Bắc Kinh, ở lại thêm vài ngày chờ đến ngày Tư Tư tựu trường mới về, dù sao thì gần đây công ty cũng không bận lắm.
Mẹ Nam cũng gật đầu, lại hỏi Nam Tri: "Tư Tư thấy thế nào."
Con thấy tối nay mình về Bắc Kinh đi. Nam Tri nghĩ thầm.


Nhưng không thể nói trực tiếp như vậy.
"Con để bài tập cho kỳ nghỉ đông của hai môn ở Bắc Kinh." Nam Tri viện cớ, "Phải về Bắc Kinh sớm một chút, không là đến ngày tựu trường con sẽ bị mắng đấy."


Tiếc là mẹ Nam hiểu rất rõ, vừa nghe thấy lý do này, bà cảm thấy rất ngạc nhiên: "Không ngờ rằng lại có một ngày có thể nghe thấy lý do làm bài tập từ trong miệng con gái mẹ."
"..."
Mẹ Nam nhìn cô: "Rốt cuộc là vì sao?"
"... Phượng Giai hẹn con đi chơi."


Một cái nồi lớn không hề báo trước mà ụp lên đầu Phượng Giai.
Trong lòng Nam Tri tự nhủ, cô về Bắc Kinh là để tìm Phượng Giai chơi, không hề liên quan đến Cố Dữ Thâm.


Cũng may mẹ Nam tin lý do này, bà bật cười rồi nói: "Vốn dĩ mẹ đang lo là con không quen ở Bắc Kinh, nhưng mà cũng may là con và Phượng Giai hợp nhau, có thể chơi cùng nhau."
Thế là mùng chín mọi người về lại Bắc Kinh.


Nam Tri không muốn thể hiện là mình vì Cố Dữ Thâm nên mới về sớm, không đến tìm anh ngay, mấy ngày hôm sau cô mới mang bài tập đến.
【Nam Tri: Câu này cậu biết làm không?
Mấy phút sau, Cố Dữ Thâm trả lời, anh gửi định vị đến.
Nam Tri mở lên, anh không ở nhà, đang ở gần trường học.


【Cố Dữ Thâm: Đến đi.
【Cố Dữ Thâm: Dạy cậu.
Nam Tri mượn cớ đi chơi cùng Phượng Giai để chạy ra ngoài, ra đến cửa lại vào lại, thay chiếc áo nhung màu đen thành chiếc áo len dài.


Cô theo chỉ dẫn định vị mà Cố Dữ Thâm đã gửi. Đây là một ngôi nhà màu trắng có thiết kế độc đáo, cả sân và bên trong ngôi nhà đều sáng đèn.
Nam Tri xác nhận mình không đến nhầm chỗ, cô cẩn thận bước vào, tìm được anh ở vườn.
"Cố Dữ Thâm?"


Anh ngẩng đầu lên, trong tay vẫn còn đang cầm thứ gì đó: "Đến đây."
"Cậu đang làm gì vậy?"
"Thử cái này xem." Anh đem đồ chơi trên tay bỏ xuống đất.
Nam Tri nhìn xuống, là đồ vật có sáu cánh tay làm bằng máy móc, trông rất đáng sợ, giống như nhện vậy.


Cô tò mò đưa ngón trỏ ra, đến gần, cánh tay làm bằng máy bỗng nhiên xoay tròn, móc vào tay ngón tay cô.
"?!"
Mắt cô trợn lên.
Ngay sau đó, đồ vật xấu xí kia bay "vèo" về phía cô.
Nam Tri bị dọa, cô kêu "á" một tiếng, vội vàng lùi về sau.


Cố Dữ Thâm bật cười, anh chống tay lên đầu, bị phản ứng này của cô chọc cười đến nỗi bả vai run lên.
Nam Tri nổi giận, cô giơ tay lên đánh mạnh lên vai anh, nói: "Cậu cố ý!"
Anh cúi người xuống dọn đồ chơi: "Lúc đánh tôi thì gan to nhỉ."
"..."
Nam Tri vẫn còn sợ hãi, "Đây là gì vậy?"


"Người máy."
"Cậu mua cái này làm gì?"
"Tôi làm."
Nam Tri hơi ngạc nhiên: "Cậu làm á?!"
Cái này hoàn toàn vượt quá nhận biết của cô.


Sau đó cô chợt nhớ ra mình đã nhìn thấy thông báo về một cuộc thi robot trí tuệ nhân tạo của học sinh trung học nào đó, lúc đó Nam Tri còn nói là cuộc thi này làm gì có ai đủ trình tham gia.
"Cái này dùng để tham gia cuộc thi à?" Nam Tri hỏi.


"Không phải, làm chơi thôi, tham gia cuộc thi không cần cái này." Cố Dữ Thâm khẽ cười, "Dọa cậu."
"..."
Tên khốn này!
Cố Dữ Thâm để người máy sang một bên: "Bài tập đâu."


Nam Tri lấy một xấp bài tập ở trong cặp ra, môn nào cũng có, Cố Dữ Thâm tùy tiện xem thử, suốt kỳ nghỉ đông cô không thèm làm bài tập, cô làm bài không cố định, tờ này làm được hai câu, tờ khác làm được ba câu.


Đêm hôm đó, Nam Tri và Cố Dữ Thâm ngồi trong sân, nghe anh giảng bài tập Toán cho cô.
Anh giảng bài không hề kiên nhẫn, có lẽ là do có bức tường giữa thiên tài và học sinh giỏi, anh giảng bài rất nhanh, không hiểu tại sao Nam Tri lại không hiểu.
Càng ngày càng hăng.
Nam Tri "chậc" một tiếng.
Cố Dữ Thâm: "..."


Anh bị cô chọc giận, cô thì hay rồi, lại còn chậc.
"Cố Dữ Thâm, thái độ này của cậu, sau này có con, cậu không dạy nó được đâu!"
Lần đầu tiên được so sánh như vậy, Cố Dữ Thâm cười: "Tôi là ba cậu à?"


Nam Tri tức giận, cô bắt đầu dọn dẹp bài tập, động tác rất lớn, âm thanh rất ồn: "Không học nữa!"
Cô gái nhỏ nóng tính thật.
Cố Dữ Thâm nén giận, anh nhẫn nhịn giữ tay cô lại, hỏi: "Sao bỗng nhiên lại muốn tôi dạy cậu làm bài?"


"Vì tớ muốn thi vào Đại học Vũ đạo Bắc Kinh, điểm văn hóa của tớ không đủ." Nam Tri nói, "Nếu thi không tốt thì phải học ở rất xa."
Cố Dữ Thâm dừng lại một lát.
Nam Tri lại hỏi, "Cố Dữ Thâm, có phải sau này cậu sẽ học đại học ở Bắc Kinh không?"


Với thành tích này của anh, nhất định sẽ vào trường đại học đứng đầu cả nước.
"Chắc là vậy."
"Nếu như cậu muốn vào đại học vẫn còn gặp được tớ thì sửa lại cái tính tình của cậu đi, dạy tôi đàng hoàng."


Đại tiểu thư đang nhờ người ta giúp đỡ mà vẫn nóng tính thế này, "Nếu không sau khi tốt nghiệp cấp ba chúng ta không gặp nhau được đâu."
"..."
Cố Dữ Thâm lấy mười giây để bình tĩnh lại, anh hít một hơi thật sâu, tính tình đầy góc cạnh của anh được cô mài mòn.


Anh kéo dây ba lô của Nam Tri xuống, lại lấy bài tập ra: "Ngồi xuống."
Sống lưng đại tiểu thư ngồi thẳng tắp, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, ngồi xuống.
Cố Dữ Thâm thở dài, sau đó nghiêm túc bắt đầu từ các kiến thức cơ bản.
-


Nam Tri không học hành chăm chỉ, thời gian cô dành cho múa ba lê quá nhiều, những kiễn thức mà cô đã bỏ lỡ, Cố Dữ Thâm đều dạy lại cho cô.
Cô không hiểu các môn văn hóa lắm, nhất là môn Toán. Mấy lần thi sau khi tựu trường, thành tích không tiến bộ lắm.
Lần này Nam Tri tự hào.


Từ trước đến giờ, cô luôn là một người lạc quan, từ hạng chót lên top 10 từ dưới lên đã là sự tiến bộ lớn rồi.
Còn đối với Cố Dữ Thâm, tốc độ tiến bộ này rất chậm.


Nếu cứ tiếp tục như vậy, đến lúc thi tốt nghiệp sẽ không đủ điểm vào đại học, không thi đậu vào Đại học Vũ đạo Bắc Kinh thì sao đây?
Phải tăng tiến độ.
Trong giờ học, Châu Việt hào hứng đến gọi Nam Tri và Phượng Giai cùng đi mua đồ uống.
"Ờ, được nha." Nam Tri cất bút định đứng dậy.


Kết quả lại bị Cố Dữ Thâm đè vai ngồi xuống: "Hai cậu đi."
"Hai cậu" là Châu Việt vàPhượng Giai.
Nam Tri:?
Cố Dữ Thâm nhìn cô: "Làm lại câu này trước đi."
"Dựa vào đâu chứ!"
Anh duỗi đôi chân dài ra, đặt chân lên thanh ngang ở bàn học, lời ít ý nhiều, "Làm xong."
"?"


Chỗ ngồi của Nam Tri kế cửa sổ, Cố Dữ Thâm ngồi bên trái cô, sau lưng còn có một dãy bàn, cô hoàn toàn bị nhốt lại, Cố Dữ Thâm không đứng dậy, cô bò lên bàn mới có thể ra ngoài, nhưng cô không làm thế được.
"Cậu giam cầm tôi!" Nam Tri tố cáo.


Phượng Giai bật cười: "Tư Tư, câu này cậu không nói bậy được, làm tớ nghĩ sai rồi."
Nam Tri cầm sách lên định ném về phía Phượng Giai
Châu Việt cũng bật cười, nói: "Trình độ chăm chỉ này của Tư Tư có thể so với Khang Kiêu rồi."
"Khang Kiêu làm sao?" Phượng Giai hỏi.


"Cậu không biết?" Châu Việt nói, "Thằng nhóc này mấy ngày nay học đến điên rồi, vùi đầu học hành chăm chỉ, nghe nói là đợt thi cuối kỳ của trường học cậu ta tăng lên cả trăm hạng, ba cậu ta mua cho cậu ta chiếc motor đẹp lắm, tôi hâm mộ ch.ết mất."
Nam Tri: "..."


Chẳng lẽ là vì lần trước cô nói mình thích những chàng trai có thành tích học tập tốt.
Cố Dữ Thâm nghiêng đầu nhìn Nam Tri.
Nam Tri đối mặt với anh, nói bằng ánh mắt: Cái này liên quan gì đến tôi!
Cố Dữ Thâm khẽ xùy một tiếng.
"..."
-
Xuân đi hạ đến.


Kỳ thi cuối kỳ của học kỳ này là kỳ thi chung của tám trường trung học trong thành phố, càng đến gần kỳ thi cuối kỳ, dường như mỗi ngày Nam Tri đều bị Cố Dữ Thâm bắt học, sắp sụp đổ rồi.
Thi xong, mọi người hò reo vui mừng vì kỳ nghỉ hè sắp đến.


Nam Tri hào hứng dọn dẹp cặp sách, vừa định bàn với Phượng Giai tan học sẽ đến nhà hàng mới mở ăn cơm.
Cố Dữ Thâm ở bên cạnh hỏi: "Thi sao rồi?"
Thật mất hứng.
Nam Tri giả vờ không nghe.
"Nam Tri."
"..."
Cô quay đầu lại trừng mắt nhìn Cố Dữ Thâm: "Chưa có điểm làm sao tớ biết thế nào!"


Cố Dữ Thâm bật cười, anh giơ tay lê véo lên gáy Nam Tri: "Cậu còn nổi giận với tôi."
Nam Tri tự biết mình đuối lý, cúi đầu không nói tiếng nào.
Nhưng đề lần này khó quá!
Thi thế nào? Không ra gì.


"Có biết tôn sư trọng đạo không vậy?" Cố Dữ Thâm cười trêu cô, "Dạy cậu lâu như vậy mà không được hỏi cậu một câu à."
"Dù sao thì sắp có điểm rồi." Nam Tri cúi đầu nói, "Nếu tôi thi không tốt, cậu phải bồi thường cho tôi."


Cố Dữ Thâm dừng lại một lát, anh buồn cười hỏi ngược lại: "Gì cơ?"
"Vì cậu không dạy tớ đàng hoàng đó, vậy chẳng phải là cậu phải giải thích cho ba mẹ tớ tại sao tôi không thi tốt sao?" Đại tiểu thư nói dối không thể chấp nhận được.


Cố Dữ Thâm nhướng mày: "Tôi dạy cậu, không phải yêu đương với cậu, tôi còn phải giải thích tại sao cậu thi không tốt à?"
"..."
Gì mà... Gì mà yêu đương!
Mặt Nam Tri nóng bừng —— người này xấu tính vậy!
Cũng may là Phượng Giai gọi cô, Nam Tri hừ một tiếng, đeo ba lô lên vội vàng chạy ra ngoài.


...
Ngày mà kết quả thi cuối kỳ được công bố, mọi người đang ra ngoài chơi, lúc đó đang thịnh hành dã ngoại, bọn họ chọn một ngày không quá nắng để tổ chức bữa tiệc dã ngoại.
Châu Việt nhiều bạn nên gọi rất nhiều người tới, Khang Kiêu cũng đến.
Đã lâu rồi Nam Tri không gặp Khang Kiêu.


Lúc gặp lại thì suýt chút nữa không nhận ra, đeo mắt kính gọng đem, mang thêm vài phần phong độ của người có tri thức.
Khang Kiêu là người đầu tiên phát hiện ra thành tích cuối kỳ đã được công bố, cầm điện thoại kêu lên một tiếng: "Có điểm rồi!"


Vừa nói xong, xung quanh đều rên la, có vài người còn xông lên đánh Khang Kiêu.
"Cậu lại nói chuyện không nên nói rồi! Bầu không khí của buổi dã ngoại bị cậu phá hỏng rồi!!"
"Cmn hôm nay tôi có về nhà được không đây!?"
"Ha ha ha ha ha, hạng 7 từ dưới lên, có tiến bộ."
Mọi người xem điểm của mình.


Nam Tri cũng mở ra xem, cô chăm chú nhìn vào vòng tròn quay trên trang web của điện thoại, trái tim cô đập nhanh, ánh mắt cô không rời khỏi màn hình.
Cuối cùng, trang web đã chuyển.
Nam Tri úp điện thoại xuống, cô chắp tay, đặt điện thoại giữa lòng bàn tay. Lần đầu tiên cô căng thẳng như vậy, không dám nhìn.


"Cố Dữ Thâm!" Cô bỗng nhiên gọi.
Cố Dữ Thâm đang ở bên cạnh nướng thịt, anh là người duy nhất không xem điểm, anh nghe thấy cô gọi rồi quay lại, sau đó đứng dậy đi đến chỗ Nam Tri.
Anh đứng bên cạnh cô: "Sao vậy?"


Nam Tri ngồi xổm trên mặt đất, không nói gì, hai tay cô chắp lại, bắt đầu cầu nguyện, miệng cô không ngừng lẩm bẩm: "Học sinh xuất sắc phù hộ học sinh xuất sắc phù hộ."
Cố Dữ Thâm: "..."
Đồ thần kinh.
Anh không chịu nổi đại lễ thế này, anh rút điện thoại trong tay cô ra, nói thành tích của cô: "Hạng 418."


Nam Tri không kịp đề phòng: "Hả!"
Sau đó cô bình tĩnh lại. Hạng 418?!
"Á a a a a a!" Nam Tri lập tức nhảy lên, ôm cô Cố Dữ Thâm, dường như muốn nhảy lên người anh, ngồi xổm trên mặt đất, không nói gì, hai tay cô
Tổng số học sinh của trường là hơn 500, và cô thường xuyên xếp hạng loanh quanh số 500.


Khang Kiêu nghe thấy tiếng, vội vàng chạy đến hỏi: "Tư Tư, cậu được hạng mấy."
Nam Tri tự hào: "Hạng 418!"
"Còn xếp hạng tổng quan của tám trường thì sao?"
Nam Tri lại liếc mắt nhìn, lại tự hào: "Hạng 3186!"
Ánh mắt Khang Kiêu sáng lên: "Tôi hạng 1895!"
"..."
Cậu lại nói đến chuyện không nên nói.


Bây giờ nói chuyện điểm số thì mất hứng cỡ nào chứ!
Khang Kiêu hào hứng nói: "Tư Tư, lúc trước cậu nói cậu thích người có thành tích học tập tốt, bây giờ cậu có thể cân nhắc tôi không?"
"..."
Hóa ra là đang chờ cô.
Ban đầu Nam Tri chỉ là thuận miệng nhắc tới.


Cô nghĩ là nếu cô đưa ra điều kiện như vậy, chẳng mấy chốc Khang Kiêu sẽ từ bỏ, ai mà ngờ là cậu ta cố gắng học tập thật.
Mọi người xung quanh nhao nhao lên.
Mọi người đều biết chuyện Khang Kiêu thích Nam Tri, mọi người đồng loạt vỗ tay rồi nói "Đồng ý đi!" "Đồng ý đi!" "Đồng ý đi!"
"..."


Đây không phải là cầu hôn! Đồng ý cái gì mà đồng ý!
Nam Tri đứng ở đó, không biết mình nên nói gì.
Cô lùi về sau một bước, lưng đụng phải lồng ngực của Cố Dữ Thâm, cô quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau.


Dừng lại một chút, cô định chơi xấu: "Thành tích này của cậu cũng chẳng phải là rất tốt..."
Với hơn 1000 học sinh trong kỳ thi cuối kỳ, trong mắt đám cậu ấm cà lơ phất phơ thì đây là thành tích tương đương với học sinh giỏi rồi.


Bây giờ lại không phục: "Thành tích này vẫn chưa đủ, số điểm này chẳng phải là hạng nhất nhì trong số chúng ta rồi sao?"
Nam Tri cũng không phục: "Chẳng phải là vì vẫn còn Cố Dữ Thâm sao?"
Khang Kiêu hỏi: "Cố gia cậu hạng mấy?"


Trang web trên điện thoại Cố Dữ Thâm vừa chuyển sang, anh liếc nhìn, nhướng mày rồi hời hợt nói: "Hạng nhất."
"..."
Khang Kiêu vẫn chưa từ bỏ ý định, cũng vì muốn lấy lại chút mặt mũi trước mặt Nam Tri: "Hạng nhất toàn trường hay là hạng nhất trong kỳ thi tổng hợp?"
"Cả hai."
Mọi người: "..."


Không phục thì không được.
Khang Kiêu mất hết ý chí, xoay người rời đi.
Nam Tri đến gần, nói bên tai Cố Dữ Thâm: "Cậu đang giả vờ đấy, phải không?"
Cố Dữ Thâm khẽ cười: "Đây chẳng phải là vì cứu cậu à?"
"..."
-
Khang Kiêu không từ bỏ, lại tiếp tục cố gắng.


Khoảng thời gian đó, Khang Kiêu không chỉ nổi tiếng trong đám trẻ, còn truyền đến tai của phụ huynh, ngay cả ba Nam và mẹ Nam cũng nghe nói đến.


Nghe nói đứa nhỏ này chẳng mấy chốc đã chịu giác ngộ, bỗng nhiên lại chăm chỉ, vốn dĩ ba mẹ của Khang Kiêu định cho cậu ta đi du học sau khi tốt nghiệp cấp ba, cuối cùng bây giờ lại phải có kế hoạch mới cho con đường tương lai của con trai.


Ba Nam và mẹ Nam nghe thấy vậy thì vô cùng hâm mộ, nhìn con gái nhà mình suốt ngày lên trời xuống biển mà cảm khái, không biết khi nào Tư Tư nhà bọ họ mới có thể chăm chỉ như vậy.
Nam Tri ở bên cạnh thầm nghĩ, học lực của Khang Kiêu là cô thay đổi đó.


Còn Nam Tri thì ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, học hành rất tùy tiện, nhưng mà cũng may là có Cố Dữ Thâm, thành tích học tập của cô ổn định ở tầm trung, không còn chót bảng nữa.
Chính thức bước vào lớp mười một.


Đầu học kỳ, trường tổ chức lễ hội nghệ thuật, Nam Tri được gọi đi múa ba lê solo.


Màn múa kết thúc, mỗi ngày Nam Tri đều nhận được cả chồng thư tình —— những chàng trai tỏ tình với cô trước đó đều không nhận được phản hồi nào, thật ra thì sau đó Nam Tri cũng không nhận được nhiều lời tỏ tình lắm, nhưng điệu múa ba lê đã đốt cháy trái tim của các học sinh lớp mười, lại trở thành người nổi tiếng trong trường.


Rõ ràng chỉ kém nhau một khóa, nhưng cô cảm thấy như có khoảng cách thế hệ, Nam Tri không hiểu được tại sao đám học sinh lớp mười này lại theo đuổi con gái như vậy.
Người sau làm lố hơn người trước.
Không còn những tâm tư nhỏ bé và rung động như khi đang thích ai đó.


Mỗi ngày trên bàn Nam Tri có đầy đủ các loại đồ ăn, trà sữa, cà phê, bánh ngọt, socola, nhiều đến nỗi cô hoàn toàn không biết là ai tặng, muốn trả lại cũng không trả được.
Phượng Giai cũng phàn nàn, mỗi ngày cô đều ăn đống đồ ăn vặt này của Nam Tri, đã mập lên rất nhiều.


Nam Tri hoàn toàn không ăn mấy cái này, vì cô sợ mập, sẽ ảnh hưởng đến việc luyện múa, trừ khi trông rất ngon thì cô mới lén ăn hai miếng.
Một ngày nào đó, cô ăn được một viên socola rất ngon, hương sữa và vị cacao kết hợp tốt đến mức đây là viên sô cô la ngon nhất mà cô đã từng ăn.


Cô muốn tự mua một ít.
Nhưng tiếc là cái hộp kia chỉ là một cái hộp trắng, không nhìn ra tên thương hiệu, có lẽ là sản phẩm tự làm của một cửa hàng nào đó.
Nam Tri lại tìm trên bàn học, cuối cùng cũng tìm được một tấm thiệp viết tay, trên đó có viết "Hy vọng cậu thích hộp socola này".


Xem ra là cậu ta rồi, Nam Tri nhìn tên.
"—— Lớp 10A1, Lâm Huy."
Nam Tri đọc tên cậu ta, vừa nói vừa đứng dậy, "Tớ phải đi hỏi xem cậu ta mua socola này ở đâu."
Vừa mới nhấc chân lên đã bị Cố Dữ Thâm ngăn lại.


Anh nắm chặt cổ tay của Nam Tri rồi kéo cô lại, cô lại ngã xuống, ngồi trên ghế, kêu "Ui da" một tiếng: "Cậu làm gì vậy!"
"Cậu còn định đi tìm người ta à?"
"Tớ chỉ hỏi xem cậu ta mua socola ở đâu thôi." Nam Tri giải thích, mặc dù cô cũng không biết tại sao mình lại giải thích với Cố Dữ Thâm chuyện này.


"Chẳng phải là socola thôi sao."
"Nhưng mà cái này ăn ngon lắm!"
Cố Dữ Thâm cầm cái hộp kia lên, ngón trỏ anh móc vào, khoảng chừng hai giây, anh nói: "Cậu đừng đi, tôi giúp cậu tìm chỗ mua."
Nam Tri hơi ngạc nhiên: "Cậu định đến lớp 10A1 tìm Lâm Huy à?"
Cố Dữ Thâm khẽ xùy một tiếng: "Tôi tự có cách."


"... Ồ."
Nhưng mà anh cũng đã đồng ý rồi, Nam Tri lại vui vẻ.
Nhưng dần dần cô nhận ra có gì đó không ổn, cô quay sang nhìn Cố Dữ Thâm, cô lại nhìn thêm lần nữa, tổng cộng nhìn ba lần.
Cố Dữ Thâm nghiêng đầu, anh phát hiện ra: "Làm gì vậy?"
"Cậu ghen rồi à?"


Đại tiểu thư này thật sự rất liều lĩnh, nói chuyện cũng không cần suy nghĩ, miệng nhanh hơn não, nói xong còn nhìn chớp mắt nhìn anh mấy cái, tỏ vẻ nghi ngờ.


Cố Dữ Thâm hơi ngạc nhiên, sau đó anh khẽ cười, anh ngả người ra sau dựa lên ghế, hai tay khoanh trước ngực, anh nghiêng đầu nhìn cô, vô cùng thoải máu: "À, đúng thế."
"?"
Đợi đã, vừa rồi cô đã hỏi gì?
Cậu ghen rồi à?
À, đúng thế.
Bây giờ, biểu cảm của Nam Tri lại sợ hãi, cô hỏi: "Tại sao?"


Cố Dữ Thâm nhướng mày: "Cậu nói xem."
Tôi nói cái gì mà nói!
Những lời anh nói khiến tâm trạng của Nam Tri trở nên rối loạn, miếng socola còn đang ngậm trong miệng như đang nhanh chóng tan chảy.


Đương nhiên là Nam Tri cũng nhận ra là Cố Dữ Thâm đối xử với cô rất khác, cũng vì thế cô mới dựa dẫm vào sự dung túng của anh mà tùy tiện muốn làm gì thì làm, nhưng không ngờ là anh đột nhiên lại đâm vào tờ giấy mỏng này.
Dù gì tôi cũng là con gái được không!


Cậu thích tôi thì chẳng phải là nên nghiêm túc tỏ tình sao! Làm gì có ai như vậy!
Nam Tri rất kiêu căng, cô nhìn anh rồi nói: "Vậy cậu xếp hàng đi."
Lúc này Cố Dữ Thâm thật sự không nhịn được nữa, bị câu nói này của cô chọc cười đến nỗi bả vai cũng run lên.
-


Vào buổi tối, sau khi ăn tối xong, Nam Tri đang ngồi ở nhà làm bài tập, bỗng nhiên một người bạn trong nhóm gọi điện thoại cho cô, giọng nói vội vàng: "Tư Tư, cậu mau ra đây!"
Nam Tri không hiểu: "Hả?"
"Đến cửa khu chung cư Lung Hồ đi, có chuyện quan trọng!"


Nói xong, cậu ta trực tiếp cúp điện thoại, Nam Tri cũng không kịp hỏi là chuyện quan trọng gì.
Vì tò mò, Nam Tri vẫn đi ra.
Ra bên ngoài, đèn đường chạy bằng năng lượng mặt trời không sáng, không biết là do hỏng rồi hay là do hết điện, trên đường tối thui, chỉ có ánh trăng chiếu sáng.


Trong lòng Nam Tri cảm thấy có bẫy, cô sợ bị đám bạn kia trêu, trên đường đi vô cùng cẩn thận.
Càng đi ra ngoài càng trông quỷ dị, Nam Tri cố ý đổi sang một con đường mòn, đến gần cửa, xuyên qua bóng cây, cô nhìn thấy ánh sáng ở cách đó không ra.
Cẩn thận nhìn lại.


Cái cậu này, những ngọn nến trên mặt đất đã được xếp thành hình trái tim, bên trong là một bó hoa hồng lớn, nhìn thế này, có khoảng chừng 999 bông hoa hồng.
Ai lại xui xẻo đến nỗi được tỏ tình bằng cách ngượng ngùng như vậy nhỉ?


Cô lại nhìn thêm nữa —— mọi người vây xung quanh, còn người đứng ở giữa chính là Khang Kiêu.
"..."
Hóa ra người xui xẻo lại là cô.
Nam Tri cảm thấy rất ngượng, đây là cửa khu chung cư Lung Hồ, nói không chừng còn bị phụ huynh biết được, đến lúc đó cô nổi tiếng thật rồi.
Không được.


Da mặt cô mỏng, không thể chịu đựng nổi cái này.
Nam Tri quay đầu chạy.
Vừa mới xoay người lại đã đụng phải một lồng ngực, cô ngẩng đầu lên, Cố Dữ Thâm.
"Mau tránh ra mau tránh ra." Nam Tri vội vàng nói.
Đừng cản đường cô chạy.


Kết quả anh tiến lên trước một bước, hoàn toàn chặn cô vào trong con hẻm nhỏ, anh bật cười: "Cậu chạy cái gì?"
"Cậu làm gì vậy!"
"Cậu mà lớn tiếng nữa là bọn họ đến đây đây." Cố Dữ Thâm nói.


Nam Tri co cổ lại, cô lập tức cúi đầu xuống, trốn vào trong lòng Cố Dữ Thâm, kéo áo anh lên che mặt lại, cô nhẹ nhàng nói: "Bọn họ không nhìn thấy tớ đúng không?"
Cố Dữ Thâm bật cười: "Người ta chuẩn bị lâu như vậy để tỏ tình với cậu, cậu tránh gì chứ?"


"Tớ sẽ ngượng ngùng mà ch.ết, sẽ xấu hổ mà ch.ết." Nam Tri nói, nhưng sau đó nhận ra điều gì đó không ổn. Sáng nay người này còn thừa nhận là mình ghen, bây giờ sao lại có thái độ thế này.


"Cố Dữ Thâm?" Ánh mắt dò xét của đại tiểu thư nhìn anh, "Như cậu bây giờ, có xếp hàng ba năm cũng không cưa được tớ đâu!"
Anh bật cười thành tiếng: "Phải không."
"Dĩ nhiên rồi!"
"Có thể cho tôi xếp hàng trước không?"


Anh bước lên trước một bước, hai người càng gần nhau hơn, lúc này Nam Tri mặc kệ Khang Kiêu ở bên kia, cô lùi ra sau, lưng chạm vào tường.
Đây là hiện trường thảm khốc gì vậy nè.


Nam Tri không hiểu sau lại nghe ra vẻ uy hϊế͙p͙ trong lời nói của anh, nhưng cô vẫn không phục nói: "Dựa vào cái gì mà tớ cho cậu xếp hàng trước."
Cố Dữ Thâm tiếp tục tiến lên trước nửa bước.
Hai người cách nhau rất gần, ngay cả hơi thở cũng đan xen vào nhau, anh nhướng mày: "Chắc chắn không cho à?"


Nam Tri không nói tiếng nào.
Cố Dữ Thâm: "Vậy bây giờ tôi gọi Khang Kiêu đến nhé."
"?"
Anh xoay người giả vờ định đi.
Nam Tri vội vàng kéo tay áo anh lại, cô nói nhỏ, không nhịn được mà mắng: "Cậu có bệnh à."


Cố Dữ Thâm dựa vào khí thế của mình mà ép cô dựa lên tường, nở một nụ cười bất cần trên khóe môi: "Cho tôi xếp hàng trước, tôi bảo cậu ta đi."
- ------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Dữ Thâm đã sáng tạo một cách tỏ tình mới: kiểu đe dọa và thuyết phục.






Truyện liên quan