Chương 65: Lucky day

“Mười ba ngày trên Tân Cảng” chỉ mất vẻn vẹn hai tuần là đã đạt được hạn mức doanh thu 20 tỷ theo kế hoạch, tiếp sau đây có thể sẽ đạt được con số 30 tỷ, cụ thể thì khó mà nói được, vì rất có khả năng sẽ xin gia hạn thời gian chiếu.


Giá trị thương mại của đạo diễn và các diễn viên đều tăng vọt, nhất là Nam Gia.
Tuy suất diễn không nhiều, nhưng Nam Gia vẫn được tính là nữ chính của bộ phim.


Tư bản vốn dĩ rất thực dụng. Thương vụ bị gián đoạn dạo trước, giờ lại kéo đến ùn ùn, mà nhà sản xuất của “Nhạn Môn Quan” cũng thông báo cho Nam Gia tháng sau nhập đoàn theo kế hoạch.
Tiểu Đàm thầm mắng: Đúng là gió chiều nào theo chiều ấy.


Nam Gia lại không nghĩ vậy, điện ảnh là môn nghệ thuật được sáng tạo bởi cả một tập thể, lời nói và hành động của cá nhân rất dễ gây ảnh hưởng đến thành quả của cả tập thể, các bên đối tác thận trọng cũng là điều bình thường.


Trước khi vào đoàn, Nam Gia vẫn còn một lịch trình tương đối quan trọng nữa… lễ trao giải phim điện ảnh được tổ chức tại Hồng Kông vào tháng Năm, là một trong những giải thưởng danh giá của nền điện ảnh Hoa ngữ.


Giải thưởng này công bố danh sách đề cử từ tháng Hai. Nhờ “Chim sẻ xám”, Nam Gia được đề cử cho giải diễn viên mới xuất sắc nhất và nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Cũng chính vì thế, mà dạo trước nhãn hàng kia mới có ý định khảo sát cô.




Chị Quan nói, nếu lần này có thể giành được giải thưởng, không chừng, suất đại diện thương hiệu kia sẽ quay trở lại.
Cả studio đều bảo chị Quan đừng “quở mồm”.
***
Tháng Năm.


Sau gần một năm, đoàn làm phim “Chim sẻ xám” gặp lại nhau tại một khách sạn ở Tiêm Sa Chủy. Khách sạn này nằm trên đường Salisbury, cách nơi tổ chức lễ trao giải chỉ đúng một con phố.
Nam Gia mang theo những món quà lưu niệm được lựa chọn kĩ lưỡng, tặng cho từng người trong đoàn.


Cô gõ cửa phòng Lương Tư Nguyệt, bên trong là cảnh tượng gia đình vô cùng đầm ấm: Chồng Lương Tư Nguyệt – tổng giám đốc Liễu Du Bạch đang cùng con trai và con gái dọn đồ từ trong va li ra. Con bé nghịch ngợm lôi hết quần áo quẳng lên sofa, làm cậu anh trai lớn hơn nó hai tuổi phải đi theo dọn dẹp đống lộn xộn.


Trong phòng quá ồn ào, Lương Tư Nguyệt khép cửa lại, nhận quà của Nam Gia, nói lời cảm ơn rồi cười hỏi: “Châu tổng không đến à?”
“Không ạ. Anh ấy đi công tác, phải ký một hợp đồng. Với lại em cũng không muốn anh ấy đến.”
“Tại sao?”


“Đoạt giải thì còn đỡ, chứ nhỡ không đoạt giải…”
Lương Tư Nguyệt cười, “Giống hệt tâm trạng của chị hồi đấy.”


Nam Gia biết, đây là giai thoại trong giới, cũng là “miếng dưa” mà đến giờ vẫn khiến người ta phải bàn tán xôn xao: Năm đó, cũng tại Hồng Kông, cũng là phim của Hà Nột, Lương Tư Nguyệt giành được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất, Liễu Du Bạch trực tiếp đăng Weibo cầu hôn, suýt nữa khiến máy chủ Weibo tê liệt.


Nam Gia hỏi: “Trước khi đoạt giải, chị có dự cảm gì không?”
“Không. Chỉ đoán là mình chẳng có giải.”
Nam Gia bật cười.
Lương Tư Nguyệt cũng cười bảo: “Cũng là phim của đạo diễn Hà, cũng là vai diễn đầu tiên, giống hệt chị năm đấy. Chị cho em mượn vận may đấy.”


“Không cần đâu, vận may này chị giữ lại để tối nay lên nhận giải ảnh hậu đi.”
“Cái này thì chị có rồi.”
“Giải thưởng này, đương nhiên là càng nhiều càng tốt mà.”
Cả hai cùng cười.


Đúng lúc này, Liễu tổng đi ra, xin sự trợ giúp từ Lương Tư Nguyệt, bởi vì anh ấy không tìm thấy vòng tay chống dị ứng của con gái.
“Ở cái ngăn nhỏ trong va li còn gì?”
Nhìn mặt Liễu tổng trông đến vô tội, “Không tìm thấy thật mà.”


Lương Tư Nguyệt bất đắc dĩ phải cười bảo Nam Gia: “Chị vào đây.”
Nam Gia cũng cười, “Vào đi, vào đi.”
Nghỉ ngơi một đêm.
Ngày hôm sau, trang điểm, chụp ảnh, đi thảm đỏ… đều là những việc Nam Gia đã rất quen rồi.


Lễ phục đi thảm đỏ, vẫn mượn từ nhãn hiệu thời trang cao cấp trong nước, tuy Nam Gia đã “làm hỏng” bộ váy trị giá hơn mười vạn của họ, nhưng họ vẫn không kéo cô vào danh sách đen.
Nơi diễn ra lễ trao giải ở gần bến phà Star Ferry, trông ra xa chính là cảng Victoria.


Một ngày trời yên biển lặng, dưới ánh trời chiều, mặt nước trong xanh lăn tăn những gợn sóng lấp lánh.
Nam Gia nhìn mặt biển, trong lòng cuồn cuộn cảm xúc.
Mơ hồ có một dự cảm.
Đến tối, dự cảm ấy đã thành sự thật.


Giải diễn viên mới xuất sắc nhất và nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, đều thuộc về cô.
Lương Tư Nguyệt dễ dàng giành được giải nữ chính xuất sắc nhất, mà nhờ vai diễn trong “Chim sẻ xám”, hình tượng nữ chính càng được củng cố vững chắc hơn.


Ngoài ra, Hà Nột cũng giành được giải đạo diễn xuất sắc nhất, “Chim sẻ xám” đoạt giải phim nhựa xuất sắc nhất, kịch bản gốc hay nhất… và một số giải thưởng lớn ở các hạng mục kỹ thuật khác.
Quả thật là một chiến thắng vang dội danh xứng với thực.
Sau lễ trao giải, Nam Gia tranh thủ vào nhà vệ sinh.


Lúc đi ra, Tiểu Đàm đang cầm cúp hộ cô cuống quýt giục: “Chị Gia, cánh truyền thông muốn phỏng vấn…”
“Đừng sốt ruột, họ sẽ chờ mình mà.”
Nam Gia nhận lại cúp, quay về hậu đài, ngay lập tức, hàng loạt camera và micro cùng hướng về phía cô, mời cô phát biểu cảm nghĩ.


Nam Gia cười bảo: “Vừa nãy lúc nhận giải tôi đều đã nói rồi.”
Có phóng viên hỏi: “Tối nay cô Nam muốn làm gì? Có đăng bài Weibo không? Có mở lại khu vực bình luận ở Weibo không?”


“Weibo…”, Nam Gia ngớ người, “Tôi quên mất. Lát nữa về tôi sẽ mở lại, nhưng không được mắng tôi, nếu mắng là tôi lại khóa vào.”
Tất cả mọi người cùng cười ồ lên.
Người phóng viên kia vẫn tiếp tục hỏi: “Vậy tối nay cô Nam muốn làm gì?”


Nam Gia nhìn vào ống kính, mỉm cười, không chút xấu hổ hay kiêng dè, “Muốn cùng người yêu ăn khuya.”
“Người yêu là chỉ…”
Nam Gia không trả lời, cầm cúp, đi về phía trước tập trung với đoàn làm phim.
Sau đó, cả đoàn phim lại nhận phỏng vấn một lúc, rồi mới giải tán.


Có công ty truyền thông định mở party, Nam Gia không cảm thấy hứng thú nên chào tạm biệt đạo diễn Hà và Lương Tư Nguyệt rồi rời đi.
Dùng tạm phòng trang điểm, Nam Gia cởi bỏ bộ đồ đắt tiền, thay lại bộ quần áo của mình.


Bộ lễ phục được gói lại, giao cho trợ lý mang về khách sạn để trả nhãn hàng.
Qua hai lượt đèn xanh đèn đỏ, Nam Gia đi bộ về khách sạn. Trên đường có phóng viên hoặc fan hâm mộ xin chữ ký, Nam Gia đều đồng ý.


Bên ngoài khách sạn, tủ kính của Tiffany vẫn còn sáng đèn, phía đối diện có làn gió lùa đến, mang theo cả mùi nước biển mằn mặn.
Trong lòng Nam Gia chợt có một cảm giác vui vẻ rất chân thực.
Giống như hồi tiểu học, làm bài thi được một trăm điểm.


Vào sảnh khách sạn, Nam Gia không nhịn được nữa, muốn chia sẻ niềm vui này. Cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, gọi cho Châu Liêm Nguyệt.
Không có ai bắt máy.
Chắc là anh đang bận.
Cô liền để lại một tin nhắn thoại Wechat.
Vào thang máy, Nam Gia hỏi Tiểu Đàm và Tiểu Ngọc: “Lát nữa đi ăn khuya không?”


Tiểu Đàm cười đáp: “Có ạ. Chị Gia, chị về phòng trước đi, bọn em đi trả đồ rồi sang tìm chị.”
Nam Gia về phòng của mình, lấy thẻ ra mở cửa.
Ai ngờ, trong phòng sáng đèn.


Trên chiếc sofa cạnh cửa sổ, có người đang ngồi vắt chân, dựa vào tay vịn, tay cầm một cái bật lửa màu bạc, lơ đễnh lật qua lật lại.
Cửa vừa mở, anh lập tức ngẩng đầu lên. Trông thì có vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại hiện đầy ý cười.


“…”, Nam Gia ôm hai chiếc cúp trong tay, vẫn còn lâng lâng trong niềm vui sướng.
Không ngờ, lại có niềm vui sướng hơn ùa tới.
Cô khẽ cười, “Cái gì vậy, anh lại thông đồng với người của em rồi.”


Châu Liêm Nguyệt nhướng mày. Nam Gia thả lỏng tay, cánh cửa khép lại sau lưng. Cô đi vào, nhìn chiếc va li vẫn chưa mở ra cạnh anh, bèn cười hỏi: “Đến lúc nào thế?”
“Vừa xong.”
“Hợp đồng…”
“Vừa ký xong là đến đây luôn.”


Nam Gia đi tới, đứng trước mặt anh, đưa cả hai chiếc cúp ra cho anh, “Anh xem này.”
Giống hệt đứa trẻ làm bài thi đạt điểm tối đa chờ được khen ngợi.
Châu Liêm Nguyệt khẽ cười một tiếng, giơ tay lên véo má cô.
Nam Gia đặt cúp sang một bên, rồi ngồi xuống đùi anh.


Họ dễ dàng nhớ lại một buổi chiều nọ của hai năm trước, trong xe, anh ôm cô như ôm trái tim của một con chim sẻ xám, còn cô nằm trong lòng anh rơi nước mắt, nói với anh về lời nguyền của thiên phú.
“Châu Liêm Nguyệt.”
“Ơi?”


“Em phát hiện ra, tốt có, xấu có, mỗi một việc em đã trải qua cho đến giờ, đều có liên quan đến anh.”
Từng chuyện từng chuyện, đều hình thành một nút thắt với anh.
Đây chính là giải thưởng lớn nhất rồi.
Châu Liêm Nguyệt giang tay ôm cô, khẽ cười.
“Anh đói không?”, Nam Gia chống tay lên bả vai anh.


“Vẫn ổn.”
“Anh đã xem phỏng vấn vừa nãy của em chưa?”
“Vẫn chưa kịp xem. Em nói gì?”
“Không quan trọng.”, Nam Gia cười, “Mình đi ăn khuya đi.”
“Đi đâu ăn?”
“… Lan Quế Phường? Phố Temple? Em không biết, chưa đi chơi bao giờ.”


Châu Liêm Nguyệt nắm cổ tay cô, nâng cô đứng dậy, “Đi thôi.”
Khách sạn sắp xếp cho họ một chiếc xe, đi qua đường hầm xuyên cảng, tới hành lang phía đông, đến tòa nhà Tai-On.


Cả con phố và tòa nhà đều được bao phủ bởi một vẻ xưa cũ, liếc mắt một cái, khắp nơi chi chít những biển hiệu và bóng đèn neon, ngập tràn hơi thở phố phường nhộn nhịp.
Trong đầu Nam Gia chợt hiện lên cảnh tượng trong hàng trăm bộ phim Hồng Kông.


Cô kéo Châu Liêm Nguyệt lại, cười hỏi anh, sao anh lại biết một nơi như thế này.


Châu Liêm Nguyệt nói, trước đây từng bị Châu Quý Phan “sung quân” đến Hồng Kông nửa năm, trong khi làm việc, ít nhiều cũng nghe người ta đề cập tới. Hồi ấy, công ty có một nhân viên tài vụ, chiều nào cũng thế, bất kể là muộn đến đâu, kiểu gì cũng phải tới đây ăn một bát mì xe đẩy Lâm Ký.


Thế nên anh có thể nghe hiểu tiếng Quảng, chỉ cần không quá phức tạp.
Vị trí của quán mì này rất dễ tìm, biển hiệu lắp đèn xanh, mặt tiền khá bé, nhưng chỗ ngồi bên trong thì kín người, còn có người xếp hàng chờ, xem ra là làm ăn rất phát đạt.


Châu Liêm Nguyệt liếc mắt quan sát một lát rồi nói: “… Gói mang về.”
“…”, cô biết ngay mà.
Họ mua hai phần mang về, rồi quay lại chỗ đỗ xe.
Vừa định kéo cửa xe, Nam Gia bỗng phát hiện, phía đối diện có người chụp ảnh.
Châu Liêm Nguyệt theo sau cô, cũng đưa mắt nhìn sang.


Nam Gia cười, chủ động vẫy tay với người ở bên kia.
Về đến khách sạn không tới mười cây số, chỉ mất mười lăm phút.
Vào phòng, Nam Gia mở hai phần mì xe đẩy ra.
Châu Liêm Nguyệt vẫn luôn chào thua những món mùi vị nặng thế này, nhưng hôm nay cũng cùng cô ăn hai miếng.


Căn phòng trang hoàng tao nhã, nhưng lại bởi hai bát mì xe đẩy này mà tràn ngập mùi cay nồng. Rất giống nhà, rất có hương vị cuộc sống.
Với Châu Liêm Nguyệt mà nói, trải nghiệm này là lần đầu tiên.
Ăn mì xong, Nam Gia đi tắm trước.


Châu Liêm Nguyệt nhận mấy cuộc điện thoại, nhân thể xem luôn tin tức của ngày hôm nay.
Trong một video phỏng vấn ngắn, Nam Gia mặc bộ lễ phục màu lam, ôm hai chiếc cúp, nhìn vào ống kính và nói: “Muốn ăn khuya với người yêu.”
Châu Liêm Nguyệt khẽ cười một tiếng.


Tắm xong, Nam Gia đi ra, cũng vừa lúc chị Quan gửi tin nhắn Wechat giục cô đăng Weibo.
Cô vào Weibo, lướt màn hình, mở mục tin đề xuất ở cột bên phải.


Vừa liếc mắt nhìn đã thấy một tấm ảnh mới chụp không lâu, cô mặc váy hai dây, đội mũ, đeo khẩu trang, một tay xách túi đồ ăn, một tay nắm tay Châu Liêm Nguyệt cũng đang đeo khẩu trang.
Nội dung bài đăng kèm, chính là lời cô nói trong cuộc phỏng vấn, muốn đi ăn khuya cùng người yêu.


Cô chụp lại màn hình, gửi ảnh cho chị Quan và hỏi: Mặc kệ à?
Chị Quan: Em còn chủ động vẫy tay chào người ta mà, chả kệ thì sao? Châu tổng cũng thấy rồi, bảo là không phải quan tâm.


Nam Gia vào tài khoản chính thức của “Chim sẻ xám”, tải mấy tấm ảnh chụp mình lúc lên nhận giải, rồi đăng lên Weibo của mình, kèm theo dòng chữ: Lucky day, cả hai nguyện vọng đều thực hiện được.
Vừa đăng được một lúc, chị Quan lại nhắn tin cho cô: Mở bình luận!


Nam Gia mở chức năng bình luận, cũng tự để lại một câu: Hôm nay đang rất vui, làm ơn ít nhất là trong hôm nay, đừng mắng chửi tôi.
Sợ bình luận bị chìm xuống, cô lại tự ấn nút like.
Nghe thấy tiếng nước chảy ngừng lại, Nam Gia liền thoát khỏi Weibo.


Châu Liêm Nguyệt mở cửa bước ra, nửa thân d.ưới chỉ quấn khăn tắm, anh không đeo kính, mái tóc còn ẩm ướt, làn da sáng như ngọc.
Nam Gia tựa vào tay vịn sofa, nhìn anh với vẻ mặt như cười như không.
Châu Liêm Nguyệt đi tới, liếc nhìn cô một cái rồi lập tức kéo đai buộc áo choàng tắm của cô.


Cô còn chưa kịp lên tiếng, Châu Liêm Nguyệt đã khiêng cô lên, “Nhìn đủ chưa?”
Nam Gia giơ chân đạp một cái.
Anh khẽ cười, “Giờ đến lượt anh.”
Còn chưa đến lúc hạ điều hòa.


Quần áo, sofa, cơ thể, hơi thở… tất cả đều nóng rẫy, Nam Gia như tắm trong cơn mưa mùa hạ, ướt đẫm, lại nóng rực.
Cô muốn hút thuốc, nhưng phòng khách sạn cấm hút thuốc. Cô lại nói, cô muốn uống nước. Châu Liêm Nguyệt bèn bế cô dậy, đặt lên bàn.


Anh mở tủ lạnh lấy một chai nước khoáng, vặn nắp, vừa uống vừa đi tới, rồi đưa cho cô.
Cô không nhận.
Trên người cô mặc chiếc áo sơ mi của anh, bàn tay bị ống tay áo phủ kín chống xuống mặt bàn, cô uể oải nói với anh: “Đút cho em.”


Châu Liêm Nguyệt đưa miệng chai nước đến bên môi cô, cô vẫn lắc đầu.
Chống tay ngồi thẳng dậy, cô ghé sát vào môi anh, cả nụ cười và hơi thở thoang thoảng đều cực kỳ quyến rũ, “Phải như thế này này.”


Cô luôn cực kỳ thẳng thắn với dụ.c vọng của mình, cũng biết phải đòi hỏi ra sao, càng biết làm thế nào để khiến anh mất lý trí.
Ánh sáng vàng dịu của bóng đèn bàn tỏa lên da thịt họ, khiến Nam Gia chợt nghĩ đến những vệt loang lổ lấp lánh trên mặt biển hồi chiều.


Cô vòng tay ôm Châu Liêm Nguyệt, cũng là để chống đỡ cảm giác lay động mất kiểm soát.
Hơi thở Châu Liêm Nguyệt nóng rực, lướt qua da như bàn là hơi nước, cảm giác bỏng rát thấm sâu tận xương tủy.
Nam Gia không thốt lên nổi tiếng nào.
Ý thức mơ hồ hỗn loạn, dần dần biến mất hoàn toàn.
***


Tắm xong, Nam Gia nằm trong ổ chăn sạch sẽ.
Trong hơi thở lẫn cả hương thơm thanh mát, từ tấm chăn, cũng có lẽ là từ làn da Châu Liêm Nguyệt.
Cô gối đầu lên cánh tay Châu Liêm Nguyệt, nhắm mắt lại, nhỏ giọng hỏi: “Em mệt quá… Còn anh? Hôm nay có ngủ được không?”


“Ừm.”, Châu Liêm Nguyệt cũng nhắm mắt lại. Cảm giác buồn ngủ mơ hồ kéo đến như sóng biển nhẹ tràn qua bờ cát.
“Ngủ ngon.”, Nam Gia nhắm mắt hôn lên môi anh.
“Ngủ ngon.”
Cả hai cùng chìm vào giấc ngủ.






Truyện liên quan