Đích Nữ Tàn Phi

Chương 58: Gặp quý nhân

“Lan Nhi, tỷ đến là để cảm tạ muội...” Giọng nói như ngọc, thanh âm thanh khiết, người quả đúng như tên, Thanh Liên, Thanh Liên, chỉ cần nghe giọng thôi cũng khiến người khác khó mà quên được, thân là nữ tử Tiết Phong Lan còn cảm thấy say mê, huống hồ là nam tử như Hạ Túc, sao có thể cưỡng lại được?


“Cảm tạ? Mấy ngày nay tỷ không ra ngoài, hiện tại lại đến Hàn Mai Các của ta không phải là muốn ta rước phiền phức đấy chứ?” Nàng nhướng mày, ánh mắt rốt cuộc cũng rời khỏi quyển sách, dừng lại trên người Tiết Thanh Liên. Mấy ngày nay xem ra Tiết Thanh Liên được đãi ngộ không tệ, sắc mặt tươi tỉnh, gò má hồng hào, đôi mắt sáng ngời, đôi môi hồng nhuận, tựa như đóa hồng liên sắp nở, e ấp mà rực rỡ.


Tiết Thanh Liên được như vậy, công lao của Tiết Phong Lan cũng không nhỏ, mọi việc cũng là nhờ Như Ngọc thông minh, tuy không biết Như Ngọc đã làm cách nào mà có thể khiến Hạ Võ nhận tội trong việc mở khóa cửa sổ phòng Hạ Túc, cũng không biết làm sao Tiết Thanh Liên và Hạ Túc lại có thể gạo nấu thành cơm như lời nàng nói, bất quá Tiết Phong Lan thật sự vừa lòng với cách làm của Như Ngọc. Trong Tiết phủ có biết bao nhiêu người, không phải Tiết Yên Hoa thì lợi dụng Hạ Anh cũng không vấn đề gì nhưng đối tượng Như Ngọc chọn lại là Hạ Võ, thật đúng là... vừa ý Tiết Phong Lan nàng! Tuy nói Hạ Võ là hài tử vô tội nhưng ngày đó, mặc kệ là vô tình hay cố ý thì mũi tên mà hắn bắn ra cũng suýt đã giết chết nàng, Tiết Phong Lan từng nói, một khi trùng sinh, nàng chỉ sống vì bản thân, cho nên chuyện Hạ Võ đã làm, nàng tuyệt đối không bỏ qua, vốn dĩ nàng đang tìm cơ hội để đáp lễ hắn, không nghĩ đến Như Ngọc lại ra tay trước. Sự việc lần này mọi người đều nghĩ là lỗi của Tiết thị, nhưng nếu không có Hạ Võ thì Hạ Túc sẽ không phát hiện cửa sổ không khóa mà đi tìm Tiết Thanh Liên, đối với việc này trong lòng Tiết thị tất nhiên không tất nhiên không cam tâm, mà nữ nhân một khi tức giận, chỉ sợ đến lúc đó Tiết thị mất hết lý trí mang Hạ Võ ra trút giận!


Tiết Thanh Liên lấy làm kinh ngạc, nhớ đến sớm muộn gì thì nàng cũng phải gả cho Hạ Túc cho nên trước kia gả đến Hạ gia bên kia, Tiết Thanh Liên thật sự nhận được đãi ngộ của Đại tiểu thư mà trước giờ nàng chưa từng có. Dạo này nàng ở Vân Hạ Viện hưởng thụ cuộc sống an nhàn sớm đã quên mất mọi chuyện xảy ra bên ngoài, dù sao trước kia nàng cũng sống như vậy cũng không có ai chú ý đến, hiện tại lại trở thành tâm điểm khiến vạn nhân chú mục, vậy mà điều đầu tiên nàng làm sau khi ra khỏi viện của mình không phải đến thỉnh an Tiết lão thái thái, cảm tạ Thượng thư phu nhân, mà đến Hàn Mai Các tìm Tiết Phong Lan, nếu để người có mưu đồ bất chính biết được thì đúng như lời Tiết Phong Lan nói, rước họa vào thân!


“Lan Nhi, thật sự xin lỗi, nếu tỷ đến đây mà khiến muội rước lấy phiền phức thì tỷ về trước đợi khi nào...” Nàng đúng là suy nghĩ không đáo, quên mất sự việc quan trọng như vậy, cuộc sống hiện tại sớm đã không còn như trước kia, nàng hiện tại là Đại tiểu thư Thượng thư phủ, lễ cập kê của nàng sắp tới, lại sắp gả cho Hạ Túc, tất nhiên sẽ khiến người ngoài chú ý.


Tiết Phong Lan nhếch môi: “Nếu đã đến thì nói những lời dư thừa này làm gì?”




Tiết Thanh Liên có chút ngượng ngùng ngồi xuống, ánh mắt không khỏi nhìn xuống đôi chân của Tiết Phong Lan, nghĩ một hồi cũng không biết mở miệng thế nào, đành tiếp tục câu chuyện cũ: “Lan Nhi, mặc dù biết rõ là Thượng thư phu nhân nói giúp tỷ mới có thể trở thành chính thê nhưng tỷ biết, người phía sau giật dây Thượng thư phu nhân là muội đúng không?”


Tiết Phong Lan liếc mắt, im lặng không trả lời, cũng không có phản bác lại lời của nàng ta, đúng là nàng có thổi một chút gió bên tai Thượng thư phu nhân, nếu không Thượng thư phu nhân làm sao có thể nói giúp Tiết Thanh Liên? Tiết Thanh Liên đối với Thượng thư phu nhân mà nói bất quá cũng chỉ là một người ngoài, cho dù nàng gả cho ai, làm thê vẫn là làm thϊế͙p͙ thì Thượng thư phu nhân cũng không quan tâm, nữ nhân đa tình nhưng cũng rất vô tình, nếu không phải nữ nhi do chính mình sinh ra thì tuyệt đối sẽ không đối xử tốt, cho nên khi nghe thấy Tiết thị để Tiết Thanh Liên làm thϊế͙p͙ của Hạ Túc, mặt nàng vẫn không đổi sắc.


Thật ra Tiết Phong Lan cũng không phải muốn giúp đỡ Tiết Thanh Liên, lúc đầu nàng chỉ hứa là sẽ để Hạ Túc lấy nàng ta, không có đồng ý với việc khiến nàng ta trở thành chính thê của Hạ Túc, bởi vì nàng biết rõ Tiết thị nhất định sẽ không chấp nhận, mà Hạ gia bên kia nhất định sẽ không chấp nhận. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, giúp người phải giúp cho trót, huống hồ khi Tiết Thanh Liên trở thành chính thê của Hạ Túc, Hạ gia bên kia sau này nàng sẽ là chủ mẫu, đối với Tiết Phong Lan cũng xem như có lợi, vì vậy nàng biến cái không thể thành có thể, nàng giả vờ cho Như Sương cùng Như Ngọc thổi gió bên tai Thượng thư phu nhân, ý đồ muốn Thượng thư phu nhân ra mặt giúp đỡ, dù sao Thượng thư phu nhân cũng là chủ mẫu của Tiết gia, người có thể lên tiếng trước mặt Tiết lão thái thái chỉ có một mình nàng.


Như Sương và Như Ngọc chỉ mới đến Tiết phủ không lâu, tất nhiên Thượng thư phu nhân sẽ không phân biệt được ai là người thổi gió bên tai nàng, với lại dựa vào tính tình kiêu ngạo đó của Thượng thư phu nhân, Tiết Phong Lam sớm đã nắm chắc bảy phần thắng trong tay, phần còn lại là do phân lượng Tiết Thanh Liên trong lòng Thượng thư phu nhân. Tiết Thanh Liên không phải nữ nhi thân sinh của nàng, chuyện này chỉ có Tiết - Lý hai nhà là rõ ràng, bất quá Tiết Thanh Liên được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa Thượng thư phu nhân, chuyện này khắp thiên hạ đều biết, thanh danh Tiết Thanh Liên ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến địa vị của nàng, thân là Đại tiểu thư Thượng thư phủ mà lại chấp nhận làm thϊế͙p͙ cho nhi tử Hạ gia tri phủ Khâm Châu, đồn ra ngoài không phải Thượng thư phu nhân mới là người mất mặt nhất sao? Dưỡng nữ nhi làm thϊế͙p͙, tiền đồ sau này của Tiết Phong Linh cùng Tiết Phong Lan cũng sẽ không tránh khỏi bị ảnh hưởng, tình thế cấp bách, chỉ còn cách giúp đỡ Tiết Thanh Liên trở thành chính thê của Hạ Túc, sau này Hạ gia sẽ để Tiết Thanh Liên làm chủ, đến lúc đó Tiết thị cũng sẽ không dám ra oai trước mặt nàng, một công đôi việc, mũi tên này của Tiết Phong Lan bắn ra thật sự không sai lầm chút nào!


“Ta biết muội đã giúp đỡ ta rất nhiều, thật sự đa tạ muội, nếu không không phải có muội giúp đỡ, tâm nguyện ta cũng sẽ không được thành toàn...” Tiết Thanh Liên một mình độc thoại cũng không thấy nhàm chán, mặc dù Tiết Phong Lan tiếp tục đọc sách không quan tâm đến nàng nhưng Tiết Thanh Liên biết những lời nàng nói Tiết Phong Lan đều nghe rõ ràng.


“Đúng rồi Lan Nhi, chẳng phải muội có chuyện muốn hỏi tỷ sao?” Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Tiết Phong Lan nghiêm túc hẳn đi, ánh mắt nàng lạnh đi vài phần.
“Muội muốn hỏi gì?”
“Tại sao...?”
“Hả?” Một câu không đầu không đuôi như vậy thành công khiến Tiết Thanh Liên khó hiểu.


“Tại sao chỉ mới gặp nhau chưa đầy một ngày mà tỷ đã có thể nắm giữ trái tim của Hạ Túc?” Giọng nói nàng nhẹ như gió, lại lạnh như sương, Tiết Phong Lan nàng dùng cả đời để nắm giữ trái tim Lam Thành Vũ nhưng kết quả lại là thất bại, hơn nữa còn là một thất bại vô cùng thảm hại, trả giá bằng cả mạng sống, xứng đáng sao? Nàng không rõ, thứ nàng hiện tại muốn nhất chính là đáp án của Tiết Thanh Liên, nàng thừa nhận bản thân không hề thua kém Tiết Thanh Liên, thậm chí còn xuất sắc hơn, ngoại trừ việc... đôi chân nàng bị tàn phế, nhưng là đôi chân quan trọng sao? Tại sao Tiết Thanh Liên lại có thể dễ dàng nắm giữ được trái tim Hạ Túc, tại sao Tiết Thanh Liên chỉ cần thời gian một ngày là có thể, chẳng lẽ... nam nhân thích chính là loại nữ tử như Tiết Thanh Liên?


Tiết Thanh Liên sửng sốt: “Lan Nhi?” Ánh mắt của người đối diện khiến toàn thân nàng cứng đờ, câu hỏi này nhất thời khiến nàng không biết phải trả lời thế nào, tựa hồ... câu hỏi này không phải là một hài tử như Tiết Phong Lan nên hỏi.


“Lan Nhi, thật sự thì... nắm giữ tâm nam nhân không khó, quan trọng là do muội muốn dùng cách nào mà thôi!”
Lần này đến lượt Tiết Phong Lan bị nàng làm sửng sốt.


“Lan Nhi, muội phải nhớ kĩ, không phải muội cứ thật lòng với đối phương thì đối phương sẽ thật lòng với muội, trong tình cảm tuyệt đối không được đặt lòng mình quá nhiều vào đối phương, cho dù có bao nhiêu thật tâm thì thứ cuối cùng nhận lại chỉ là đau khổ cùng tổn thương. Nam nhân ấy à, thứ không có được dễ dàng mới là thứ cần phải trân trọng.” Nam nhân là loại động vật thích săn bắn, lại thích những thứ mới lạ, mà nữ nhân khi đã yêu rồi thì không còn đường lui, trên đời nữ có bao nhiêu nữ nhân có thể tự tin rằng bản thân có thể nắm giữ được tâm người mình yêu?


Hạ Túc cũng thế, Tiết Thanh Liên cũng vậy, lúc đầu người Hạ Túc để ý là Tiết Phong Linh, nhưng Tiết Phong Linh lại chướng mắt hắn, điều này khiến nam nhân nảy sinh sự hứng thú, đó là tâm lí bình thường, nếu đêm đó Tiết Thanh Liên không teanh thủ cơ hội gặp riêng Hạ Túc, chỉ sợ nàng cũng chỉ là một hạt bụi trong mắt hắn.


Nắm bắt tâm tư nam nhân không khó, quan trọng là bản thân dùng cách nào, khi Hạ Túc nhắc đến việc luyện võ, Tiết Thanh Liên có thể thấy được ánh mắt hắn không che giấu sự yêu thích và khát vọng trong đó, nàng liền hiểu rõ, đồng thời cũng không chút do dự ủng hộ hắn, nàng muốn hắn biết tuy tất cả mọi người phản đối hắn nhưng không bao gồm Tiết Thanh Liên nàng trong đó, nam nhân vốn cho mình là trời, luôn không thích người khác ngược ý hắn, quả nhiên việc nàng ủng hộ đã nhận được hảo cảm của hắn, bất quá mọi việc diễn ra nhanh hơn dự đoán của nàng.


Căn phòng bởi vì lời nói của Tiết Thanh Liên mà rơi vào yên tĩnh, Tiết Phong Lan trầm mặc không nói, ánh mắt nàng mông lung không biết đang suy nghĩ gì, Tiết Thanh Liên lúc này mới cảm thấy không ổn, cẩn thận đánh giá sắc mặt người đối diện, phát hiện đối phương không vì lời nói của nàng mà biến sắc mới có thể thở phào nhẹ nhõm.


“Tỷ học ở đâu những lời nói đó vậy?”
“Tỷ... tỷ đọc trong sách.”


Tiết Phong Lan nhếch môi: “Là loại sách gì vậy?” Là loại sách gì mà có thể viết ra những lời kinh hãi thế tục như vậy, hơn nữa còn là lời nói từ miệng một nữ nhân, nếu người ngoài nghe được không biết sẽ có cảm giác gì?


Trong tình cảm tuyệt đối không được lòng mình quá nhiều vào đối phương? Tình cảm là loại chuyện bản thân có thể quyết định được sao? Một khi đã rơi vào lưới tình, cho dù là người lý trí thế nào cũng sẽ đi kiên nhẫn, huống hồ một người tình cảm như nàng, nếu ban đầu biết tình cảm nàng dành cho hắn là sai trái thì nàng đã không động tâm, nhưng mà trên thế gian này vốn dĩ không tồn tại từ “nếu”!


“Chỉ là... loại sách bình thường thôi.”


Đối với thái độ trốn tránh của Tiết Thanh Liên nàng xem như không thấy, chuyển sang vấn đề khác: “Nghe nói gần đây tổ mẫu cho người mang canh qua cho tỷ uống?” Đây đúng là chuyện lạ, Tiết lão thái thái trước vốn không quan tâm đến thứ nữ nhỏ nhoi như Tiết Thanh Liên vậy mà hiện tại lại cho người mang canh tới, nói cái gì mà để tẩm bổ cho nàng ta nhưng Tiết Phong Lan nghe được tin tức từ Như Sương thì chén canh mà Tiết lão thái thái mang đến có chứa thuốc tránh thai.


“Ân.” Tiết Thanh Liên cũng biết rõ sự tình, cho nên khi nghe đến việc này biểu tình của nàng thập phần lạnh nhạt, dù sao nàng cùng Hạ Túc cũng đã da thịt chi thân, có người mang thuốc tránh thai đến vốn đã nằm trong dự đoán của nàng, bất quá khiến Tiết Thanh Liên có chút bất ngờ là vì người mang đến là Tiết lão thái thái chứ không phải Tiết thị.


Thật ra lúc đầu nàng vốn muốn dùng hài tử để uy hϊế͙p͙ Hạ gia bên kia chấp nhận thân phận thứ nữ của nàng nhưng nghĩ dến việc nàng chưa vào cửa đã đắc tội nhà chồng, chỉ sợ sau này khó mà sống an ổn, cho dù sau này nàng sinh ra nam hài thì ấn tượng của nàng trong lòng người Hạ gia sớm đã bị bôi đen, huống hồ ở tuổi này của nàng, tạm thời vẫn không nên có hài tử, sức khỏe nàng vốn dĩ yếu đuối, hiện tại nếu kiên quyết mang thai thì chỉ sợ sau này khó mà mang thai nữa, cho nên Tiết Thanh Liên lấy đại cuộc làm trọng, vẫn nên lấy lòng Hạ gia bên kia trước đã.


Không thể không nói Tiết Thanh Liên là một nữ nhân vô cùng thông minh!
Tiết Phong Lan có lẽ đã xem thường vị tỷ tỷ này của nàng rồi!
~~~


Sáng sớm ngày hôm sau, vừa mới tờ mờ sáng mọi người trong phủ đã vội vàng rời giường, chuẩn bị cho việc đi lễ phật, bởi vì dạo gần đây trong phủ xảy ra khá nhiều chuyện, mà Tiết lão thái thái lại là người mê tín, vì vậy lần này nàng gần như muốn mang tất cả mọi người trong phủ đi cùng, xe ngựa chuẩn bị tất nhiên không ít.


Tiết lão thái thái cùng Thượng thư phu nhân cùng nhau rời đi, mà Thượng thư phủ thì không thể một ngày không có nữ chủ nhân, thế nên Tiết lão thái thái quyết định để Nhị phu nhân Lâm thị ở lại quản lí phủ trong thời gian các nàng đi cầu phúc, Nhị phu nhân đối với việc này có chút không tình nguyện nhưng đây mà mệnh lệnh của mẹ chồng nên nàng không thể không nghe theo. Phương Lam bên này vốn không có hứng thú đi lễ phật hay cầu phúc, nàng muốn tranh thủ cơ hội này để nắm chìa khóa Tiết phủ nhưng không ngờ Tiết lão thái thái lại giao cho Nhị phu nhân, điều này khiến Phương Lam tức giận đến mức thở phì phò. Mà Vũ di nương vốn định đi cùng nữ nhi, sợ không có nàng nữ nhi sẽ gây họa, sự việc Hạ Túc đã khiến Tiết lão thái thái tức giận với Tiết Yên Hoa, nếu lần này nữ nhi lại làm ra chuyện chọc giận Tiết lão thái thái, Vũ di nương thật sự không biết làm gì để cứu nữ nhi, bất quá bởi vì nàng chỉ là một tì thϊế͙p͙, cho nên Tiết lão thái thái không cho phép nàng đi cùng, nên nàng chỉ đành cam chịu, chỉ mong Tiết Yên Hoa không gây rối.


Bởi vì khá nhiều người cho nên phải có tận ba bốn chiếc xe ngựa mới có thể chở đủ, mỗi chiếc xe ngựa đều rộng rãi thoáng mát, chất liệu không phải là loại gỗ quý nhất nhưng cũng không phải loại gỗ tầm thường, Tiết lão thái thái, Thượng thư phu nhân, Tam phu nhân Dung thị và Tiết thị bốn người một xe cũng còn dư một chỗ, bất quá vì người trong xe đều là trưởng bối, cho nên ngoại trừ Tiết Phong Linh thì không có bất kì người nào tình nguyện muốn ngồi chung xe ngựa. Theo phía sau là đoàn xe ngựa của Tiết gia bốn vị tiểu thư cùng với Hạ Anh, mặc dù Tiết Thanh Liên và Tiết Yên Hoa không hòa hợp nhưng vì đường xá xa xôi, không tiện mang theo nhiều xe, hai người dù không hòa hợp cũng bị nhét vào một xe, mà phía sau là xe ngựa của Tiết Vũ Văn, Tiết Mộ cùng Tiết Duy, thêm Hạ Võ nữa là bốn người, không gian bên này so với hai chiếc xe ngựa khác có phần dễ chịu hơn nhiều, chiếc xe còn lại chở những nha hoàn của các viện.


Đường đến Thiền Vu Sơn Tự không gần, không biết trên hai chiếc xe ngựa khác thế nào nhưng trên chiếc xe ngựa của Tiết Phong Lan thì yên tĩnh đến lạ thường, Tiết Thanh Liên thì chỉ thân quen với Tiết Phong Lan, khi thấy Tiết Phong Lan không có ý định mở miệng thì nàng cũng đành im lặng, mà Tiết Lan Hương là đóa hàn mai kiêu ngạo, trước giờ không chủ động cùng người khác tán gẩu, Tiết Liên Kiều lại không giỏi giao tiếp, Tiết Yên Hoa vì việc của Hạ Túc mà bị Vũ di nương trách phạt nên hiện tại không dám gây chuyện, trong năm người chỉ có Hạ Anh là người ngoài, nàng ngoại trừ nịnh nọt với Tiết Phong Linh thì những người khác đều không để mắt đến, cho nên không khí bên trong xe ngựa thập phần im lặng, thập phần khó thở, cũng thập phần gay gắt.


Đến trưa xe ngựa mới dừng lại ở dưới núi, trước cổng Thiền Vu Sơn Tự, bởi vì là ngày Tết cho nên nơi này có không ít người, Tiết lão thái thái được Huỳnh ma ma đỡ xuống xe liền đi thẳng lên bậc thang, điều đầu tiên nàng làm khi đến đây là muốn vào bên trong đại sảnh để thắp hương. Đám người Tiết phủ ở phía sau thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo, một nhà Tiết phủ đi đến đâu cũng không khỏi thu hút ánh mắt của mọi người, nữ tử cao quý diễm lệ, tiểu thư phía sau mỗi người một vẻ, người nào cũng là mỹ nhân có một không hai, mà nam tử thì thập phần tuấn tú nhã nhặn, khiến những người xung quanh vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ.


Thắp hương xong, Tiết lão thái thái vốn định nhờ sư trụ sắp xếp chỗ nghỉ cho mình, tuổi tác nàng đã cao lại đi đường xa như vậy tránh không khỏi có chút mệt mỏi, huống hồ nàng cũng không có ý định trở về phủ sớm, dù sao những ngày này Thiền Vu Sơn Tự luôn rất đông người, biết gặp sẽ gặp được quý nhân?


“Công chúa?” Thượng thư phu nhân nghi ngờ mở miệng khiến người Tiết phủ hơi kinh ngạc, chỉ thấy nàng tiến về phía hai nữ nhân đang đứng chấp tay ở trước tượng phật, một bộ dạng đang cầu phúc.


“Thần nữ tham kiến Trịnh vương phi, Trưởng công chúa vạn phúc kim an.” Đến gần Thượng thư phu nhân mới xác nhận bản thân không nhận nhầm người, trong lòng có chút vui mừng khi ở nơi này gặp được người quen.


“Phải Lý muội muội đó không?” Trưởng Công chúa kinh ngạc, nàng là nữ nhi của Thái hậu, mà Thượng thư phu nhân lại là cháu gái Thái hậu, quan hệ giữa hai người cũng xem như thân thiết.


“Công chúa tỷ tỷ, tỷ cùng Trịnh vương phi là đi cầu phúc sao?” Thượng thư phu nhân cẩn thận nhìn Trịnh vương phi ở phía sau, trong lòng có chút thấp thỏm, vị Trịnh vương phi này nàng đã gặp nhiều lần nhưng áp lực mà nàng ta cho nàng vẫn không suy giảm mà còn ngày càng tăng.


Trịnh vương là vương gia khác họ được tiên đế sắc phong, nắm trong tay quyền lực khuynh đảo một vương triều, hắn là người quyền cao chức rộng, lại được lòng dân, đến Ngụy đế còn phải e ngại ba phần, mà Trịnh vương phi xuất thân từ gia tộc nhỏ đã suy tàn, may mắn gặp gỡ được Trịnh vương cho nên nàng mới có thể trở thành vương phi dưới ánh mắt hâm mộ, đố kỵ, hận của tất cả thiếu nữ trong kinh thành. Thế lực Trịnh vương ngày càng lớn mạnh, vì muốn kiềm chế thế lực của Trịnh vương và bảo vệ đế vị của bản thân, một cuộc hôn nhân chính trị của Trưởng Công chúa và Thế tử Trịnh vương đã được diễn ra, tuy nhiên đối với con dâu này, Trịnh vương phi cũng xem như hài lòng, mà Trịnh Thế tử cũng đối xử với nàng vô cùng tốt, điều này khiến Trưởng Công chúa lấy làm an ủi, hiện tại quan hệ giữa Ngụy đế và Trịnh vương cũng không đến mức vô phương cứu chữa, ít nhất khi đối đầu với thế lực thứ ba thì hai người sẽ hợp tác với nhau.


“Ân.” Nàng nâng mắt nhìn về phía sau Thượng thư phu nhân, phát hiện một nhà Tiết phủ tựa hồ đều đi theo Thượng thư phu nhân đến đây thì không tránh khỏi kinh ngạc, phật tự là nơi yên tĩnh, Thượng thư phu nhân đi lễ phật mà mang nhiều người theo như vậy, không phải là muốn gây náo động cả Thiền Vu Sơn Tự này sao? Nghĩ vậy, Trưởng Công chúa có chút không vui.


“Lý muội muội đi chùa mà mang theo nhiều người như vậy, chẳng lẽ không sợ gây ồn ào chốn thanh tự này sao?”


Biết Trưởng Công chúa hiểu lầm việc mang theo đám hài tử đến đây là chủ ý của nàng, Thượng thư phu nhân liền vội vàng giải thích: “Công chúa tỷ tỷ hiểu lầm, bởi vì trong phủ xảy ra nhiều chuyện, mẹ chồng muội mới mang theo đám hài tử đến đây cầu phúc, ý đồ rửa sạch xui xẻo.”


Trưởng Công chúa nhướng mày, sau khi biết được đây không phải chủ ý của Thượng thư phu nhân thì cũng không có ý định trách nàng nữa.


“Lão nô tham kiến Trịnh vương phi, Trưởng công chúa vạn phúc kim an.” Tiết lão thái thái nhìn thấy Thượng thư phu nhân ở bên đó cùng hai nữ nhân y phục hoa lệ trò chuyện, liếc sơ cũng biết thân phận hai người không tầm thường, thầm nghĩ đi cùng Thượng thư phu nhân quả nhiên là gặp quý nhân, bước chân liền tiến về phía này, đến gần mới biết được thân phận đối phương là Trịnh vương phi cùng Trưởng Công chúa, nụ cười trên mặt không khỏi tươi hơn vài phần.


“Tiết lão phu nhân không cần đa lễ.” So với thái độ vừa nãy đối với Thượng thư phu nhân thì hiện tại Trưởng Công chúa thập phần lạnh nhạt.