Đích Nữ Tàn Phi

Chương 79-2: Tiệc sinh thần phong ba (2)

Hôm nay là ngày mười một tháng ba, vốn dĩ không phải là ngày lễ lớn của Đại Ngụy, thế nhưng đối với Trường Bình Hầu phủ thì đó là một ngày quan trọng, Trường Bình Hầu có duy nhất một thê tử, cũng tức là Vĩnh Ninh Quận chúa, mà hậu đại của Trường Bình Hầu lại càng thêm ít, chỉ có một nhi một nữ, vừa hay hợp thành chữ “hảo”, đây là một điều tốt lành. Trường Bình Hầu rất sủng ái nữ nhi này, điều này không ai không biết, Trường Bình Hầu đích nữ Liên Như Nguyệt là hòn ngọc quý trên tay Liên gia, nàng không chỉ có phụ mẫu yêu thương, trên còn có ca ca sủng ái, thân phận tôn quý, dung mạo hơn người, thông minh diễm lệ, là nữ tử mà nam nhân trong kinh thành muốn hướng đến cửa cầu thân, cho nên sinh thần của nàng mời đến không ít người, dù không xa hoa như đại hôn của Thái tử nhưng cũng không kém phần náo nhiệt.


Cửa lớn của Trường Bình Hầu phủ, vừa đến giờ Thân đã chật kín người, hôm nay mặc dù là sinh thần của Liên Như Nguyệt bất quá khách mời không chỉ giới hạn bởi bằng hữu của Liên Như Nguyệt, ngoài ra còn có nam khách của Trường Bình Hầu gia cùng với Thế tử Liên Hạo Nguyên, nữ nhi trưởng thành là một niềm vui đối với bậc làm phụ mẫu, Trường Bình Hầu gia cũng không ngoại lệ, hắn mời các lão bằng hữu của mình đến để cùng nhau chia sẻ niềm vui này, đồng thời Thế tử Liên Hạo Nguyên cũng mời các bằng hữu của hắn đến để chúc mừng muội muội.


Xe ngựa của Lễ bộ Thượng thư phủ vừa đến Trường Bình Hầu gia đã nhìn thấy, bất quá hắn không thể vì Tiết gia có quan hệ thân thiết với Liên gia mà bỏ mặc các vị khách khứa ở bên này để qua đó tiếp đón người nhà Tiết gia, phải biết rằng người đến hôm nay thân phận đều là người có thân phận cao quý, ngoại trừ Thượng thư đại nhân Trường Bình Hầu gia còn mời những người có quan hệ thân thích với Liên gia và lão bằng hữu như là Hạ Thái phó, Thế tử Trịnh vương, Vĩnh vương, Lý Thừa tướng, An Định Hầu gia, tất cả những người đó đều là quan đại thần có tiếng trong triều, quyền cao chức rộng, là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, Thượng thư đại nhân thấy những người đó chẳng khác nào như cá gặp nước, vừa bước xuống xe ngựa liền đi về phía Trường Bình Hầu gia, sau đó cũng đi theo đối phương đến nơi dành cho nam khách.


“Phong Linh, ngươi đến rồi.” Liên Như Nguyệt là nhân vật chính của ngày hôm nay, tất nhiên là không thể trốn một góc trong phòng đợi đến khi bữa tiệc kết thúc được, nàng phải đứng trước phòng khách để đón tiếp mọi người, đó là nghĩa vụ của một chủ nhân nên làm, sau khi tiễn bước chân mẫu tử Diệp gia vào trong, Liên Như Nguyệt vừa vặn nhìn thấy một nhà Thượng thư phu nhân bước vào, không khỏi đi đến chào hỏi.


Liên Như Nguyệt bằng hữu không nhiều, Tiết Phong Linh là một trong số ít đó, không dừng lại ở đó, Tiết Phong Linh còn là họ hàng xa của Liên gia, quan hệ hai người thân thiết chẳng khác nào tỷ muội, nếu nói tối nay Liên Như Nguyệt mong chờ người nào xuất hiện trong sinh thần của nàng nhất thì người đó nhất định là Tiết Phong Linh không thể nghi ngờ, nàng còn chưa có ý trung nhân cho nên trong lòng nàng khuê mật là người tốt nhất, nữ nhân trước khi gả chồng, có một người khuê mật để chia sẻ niềm vui nỗi buồn là một điều rất ý nghĩa, vừa vặn Tiết Phong Linh cũng hợp tính với nàng, bởi vì nàng ta thuận theo nàng.


Liên Như Nguyệt tuy kiêu ngạo nhưng chỉ cần đối phương thuận theo hết thảy sự an bày của nàng thì liền có thể trở thành bằng hữu của nàng, những người khác cảm thấy hành động này của Liên Như Nguyệt rất không xem người khác ra gì, dù sao bọn họ cũng là thiên kim tiểu thư có thân phận cao quý, sao lại chịu chấp nhận nghe lời người khác một cách vô điều kiện? Một đám tiểu thư quý tộc đều xem mình là trung tâm của vũ trụ mà không hề muốn hạ mình trước người khác, điều này dẫn đến thái độ không ai nhường ai, Liên Như Nguyệt mặc dù có gia thế, có địa vị, có tài có mạo nhưng lại không có bằng hữu, chính là vào lúc này Tiết Phong Linh xuất hiện, đối phương như một người tỷ tỷ ôn nhu, bao dung hết thảy khuyết điểm của nàng, đôi khi lại giống như muội muội ngoan ngoan, làm bất kì thứ gì mà nàng muốn, bởi vì tính tính biết mềm mỏng đúng lúc của Tiết Phong Linh mà hai người nhanh chóng trở thành bằng hữu, từ trước đến nay Liên Như Nguyệt chỉ có duy nhất một bằng hữu này cho nên nàng đối xử với Tiết Phong Linh vô cùng tốt, tựa như tỷ muội trong nhà mà đối đãi.




“Phu nhân, người tốt.” Điều đầu tiên Liên Như Nguyệt nhìn đến một nhà Tiết gia chính là Tiết Phong Linh, nhận thấy khuê mật hôm nay xinh đẹp như hoa sau đó liền dời mắt sang Tiết Phong Lan ở phía sau, Tiết Phong Linh vốn có dung mạo rất xinh đẹp, chính là nàng nhìn lâu nên cũng chẳng có cảm giác gì đặc biệt, ngược lại là Tiết Phong Lan, mặc dù là tỷ muội song sinh, gương mặt giống nhau như đúc nhưng ở hai người có thứ gì đó không hề giống nhau, đó có thể là đôi mắt, có thể là tính tình, cũng có thể là khí chất, nói tóm lại Liên Như Nguyệt vẫn cảm thấy ở Tiết Phong Lan có thứ gì đó rất đặc biệt, thu hút ánh mắt của người khác. Thu hồi ánh mắt từ trên người hai tỷ muội, Liên Như Nguyệt chuyển ánh mắt sang người Thượng thư phu nhân, Thượng thư phu nhân cũng đã ngoài tam tuần, bất quá dung nhan vẫn được bảo dưỡng rất tốt, mẫu tử ba người đứng cạnh nhau chẳng khác nào tỷ muội.


Hôm nay Liên Như Nguyệt vẫn một bộ y phục màu đỏ, bất quá kiểu dáng lại khác xa với bộ y phục ngày đó nàng mặc trong đại hôn của Thái tử, nếu bộ y phục mà nàng mặc trong đại hôn của Thái tử tô nên vẽ đẹp thanh lệ cao quý thì bộ y phục của ngày hôm nay lại khiến cho nàng trở nên kiêu sa diễm lệ, tựa như đóa mẫu đơn đỏ rực, nở rộ trong khí trời tháng tư, vô cùng xinh đẹp, vô cùng thu hút ánh mắt của mọi người.


“Như Nguyệt hôm nay lại vạn phần rực rỡ.” Thiếu nữ mười hai, thân thể đã phát dục không ít, toàn thân mềm mại dịu dàng, toát lên cổ quý khí khiến người khác không thể xem thường.
“Phu nhân quá khen.”


“Như Nguyệt, sinh thần khoái lạc.” Tiết Phong Linh mỉm cười, cầm lấy một chiếc hộp gỗ đưa cho Liên Như Nguyệt, đây là lễ vật sinh thần mà nàng cất công chuẩn bị cho đối phương, hoàn toàn là dựa vào sở thích của đối phương mà chọn, khẳng định đối phương sẽ rất thích, đây cũng không phải lần đầu tiên nàng tặng lễ vật cho đối phương, có kinh nghiệm từ hai lần trước cho nên cũng không có lo lắng đối phương sẽ không thích.


“Đa tạ ngươi Phong Linh.” Liên Như Nguyệt mỉm cười, đưa tay nhận lấy hộp gỗ nhưng cũng không có mở ra, Tiết Phong Linh cùng nàng làm bằng hữu hai năm, đối với sở thích của nàng tuyết Phong Linh cũng xem như tường tận, cho nên nàng cũng không có mong đợi gì với lễ vât của đối phương. Ánh mắt nàng rơi vào người Tiết Phong Lan ở phía sai, đây là lần đầu tiên Tiết Phong Lan đáp ứng lời mời của nàng đến tham dự bữa tiệc do nàng tổ chức, trước kia đối với Tiết Phong Lan nàng quả thật có chút bất mãn, thân là thiên chi kiêu nữ lại bị người từ chối hết lần này đến lần khác Liên Như Nguyệt tất nhiên là tức giận. Chính là sau khi gặp gỡ Tiết Phong Lan ở đại hôn của Thái tử, nàng cảm thấy đối phương hoàn toàn không giống với nhận thức của nàng, là một thiếu nữ nghịch ngợm ngông cuồng, không xem ai ra gì, mà ngược lại rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, mềm mại đáng yêu tựa như một con mèo con, huống hồ ở Tiết Phong Lan có một sự kiên cường khiến nàng phải khâm phục, mặc dù tàn phế hai chân nhưng mà nàng ta vẫn đường đường chính chính ngồi xe lăn để đi vào Thái tử phủ dưới ánh mắt khinh thường của tất cả mọi người.


“Như Nguyệt, sinh thần khoái lạc.” Tiết Phong Lan nhận thấy ánh mắt của Liên Như Nguyệt bèn đưa chiếc hộp mà Xuân Cầm đã chuẩn bị cho đối phương, áy náy nói: “Không biết sở thích của ngươi, lỡ như chọn sai ngươi đừng trách.”


Liên Như Nguyệt mỉm cười xua tay: “Sẽ không.” Đây dù sao cũng là tâm ý của đối phương, cho dù nàng không cấp mặt mũi cho Tiết Phong Lan thì cũng phải cấp mặt mũi cho Tiết gia, huống hồ xác thực đúng như lời Tiết Phong Lan nói, nàng ta không biết sở thích của nàng, lỡ như chọn sai nàng cũng không thể mở miệng trách mắng người khác được.


Không giống như lễ vật của Tiết Phong Linh Liên Như Nguyệt đối với lễ vật của Tiết Phong Lan vô cùng cảm thấy có hứng thú, nàng nhận lấy hộp gấm, không có cất đi giống như lễ vật của Tiết Phong Linh mà ngay lập tức mở ra xem, bên trong là một chiếc vòng ngọc san hô, toàn thân được chạm khắc tinh xảo, màu của ngọc san hô vốn dĩ rất đẹp, trang trí vô cùng đẹp mắt, toàn thân chiếc vòng như được bao bọc bởi sự cao quý nhưng lại không kém phần trang nhã, Liên Như Nguyệt đeo chiếc vòng vào tay, cổ tay trắng noãn làm nổi bật lên màu của ngọc san hô, chiếc vòng nhìn qua tuy không có gì thu hút sự chú ý của người khác nhưng nằm trên tay lại khiến cho người khác vô pháp bỏ qua, Liên Như Nguyệt thích thú nhìn chiếc vòng, hành động này của này của nàng lọt vào mắt mọi người ở đây đều mang một ý nghĩ khác nhau.


“Thật đẹp, cảm tạ ngươi Lan Nhi.”
“Như Nguyệt thích là tốt rồi.” Tiết Phong Lan cũng cười: “Ta còn sợ ngươi không thích đâu.”


“Làm sao có thể?” Hai người cười nói vui vẻ, đối với những người ở bên cạnh làm như không thấy, Tiết Phong Linh đứng bên cạnh Liên Như Nguyệt nhưng không tài nào có thể chen vào cuộc đối thoại giữa hai người, tâm tình nàng sớm đã lạnh như băng, chính là gương mặt vẫn thản nhiên như không có việc gì, tựa hồ như đối với hành động của khuê mật và muội muội làm nhưng không thấy.


Thượng thư phu nhân nhìn một màn này thì cảm thấy vui vẻ, so với suy nghĩ của nàng thì Liên Như Nguyệt vẻ càng thêm thân thiết với tiểu nữ nhi, kết giao thêm nhiều bằng hữu là một chuyện tốt, huống hồ Tiết gia và Liên gia quan hệ cũng không tồi, dù sao trong người hai nữ nhi của nàng đều chảy một chút dòng máu của Liên gia, nếu sau này Liên gia có thể trợ giúp Tiết Phong Linh hoặc Tiết Phong Lan thì đó không thể tốt hơn.


Thượng thư phu nhân không cảm thấy gì khác thường thế nhưng Tiết Lan Hương và Tiết Liên Kiều ở phía sau đều cảm thấy không ổn, mọi người trong Tiết phủ vẫn đồn đại về mối quan hệ giữa ra Liên Như Nguyệt và Tiết Phong Linh, hai người tình như tỷ muội, ngày thường Liên gia có tiệc tùng gì Tiết Phong Linh đều sẽ đến tham dự, cho dù ngày đó muội muội thân sinh của nàng ta gặp nạn nàng ta vẫn đặt khuê mật là Liên Như Nguyệt lên hàng đầu, mà tiểu thư Liên gia đối với Tiết Phong Linh lại chẳng khác nào tỷ muội một nhà, có thứ gì tốt đều sẻ chia với nhau, không chỉ mọi người ở Tiết phủ mà khắp kinh thành mọi người đều biết đến quan hệ thân thiết giữa hai người, bất quá hiện tại nhìn một màn này Tiết Lan Hương cùng Tiết Liên Kiều đều cảm thấy tựa hồ so với Tiết Phong Linh, Tiết Phong Lan lại càng thân thiết với Liên Như Nguyệt hơn thì phải? Người có mắt đều nhìn thấy được, cả hai cùng đưa lễ vật thế nhưng Liên Như Nguyệt lại chỉ mở lễ vật của Tiết Phong Lan để đeo vào tay, hơn nữa còn tỏ vẻ rất thích thú trong khi lễ vật của Tiết Phong Linh lại bị bỏ một bên. Người có tai đều nghe thấy cách mà Liên Như Nguyệt xưng hô với hai tỷ muội, Tiết Phong Linh là khuê mật của nàng ta vậy mà nàng ta lại gọi một tiếng bằng tên bình thường, bằng hữu gọi tên như vậy thì không có gì nhưng đối với khuê mật ít nhất thì phải thân thiết hơn một chút, huống hồ sau khi nghe Liên Như Nguyệt xưng hô với Tiết Phong Lan liền sẽ nghe ra sự khác biệt, một tiếng Lan Nhi, hai tiếng Lan Nhi thân mật cỡ nào?


“A Lan Nhi, chiếc váy này của ngươi thật sự đặc biệt.” Lúc này Liên Như Nguyệt mới nhìn đến làn váy của Tiết Phong Lan, những đóa hoa mẫu đơn nở rộ trên nền vàng, vô cùng rực rỡ, vô cùng chói mắt, mặc dù không không tinh xảo như những đường chỉ thêu nhưng những nét vẽ này cũng không tệ, rất sinh động và làm nổi bật lên màu sắc của chiếc váy.


“Thật sao?” Tiết Phong Lan mỉm cười, lời nói không rõ hàm ý: “Vốn dĩ không có những đóa hoa này đâu, chính là xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên ta mới nhờ Ngũ muội vẽ lên đấy.” Nàng cũng nhân cơ hội này mà thuận tiện nhắc tên Tiết Liên Kiều ở trước Liên Như Nguyệt, sở dĩ nàng để Tiết Liên Kiều cùng tham gia sinh thần của Liên Như Nguyệt cũng không hoàn toàn là muốn cảm tạ đối phương vì đã giúp nàng sửa lại chiếc váy, kiếp trước Tiết Phong Lan có thể đơn thuần lấy ơn báo ơn, chỉ là trải qua một kiếp nên nàng cũng không thể tiếp tục duy trì sự đơn thuần này nữa, nàng cũng có mục đích của bản thân nàng, tương lai Tiết Liên Kiều sẽ gả vào Liên gia, trở thành chủ mẫu của Trường Bình Hầu phủ, đó là điều không thể thay đổi, mà bản thân nàng cũng không muốn thay đổi. Mặc dù kiếp trước bởi vì Liên gia mà Lam Thành Vũ mới có thể nhân cơ hội phế nàng lập Tiết Phong Linh làm hậu, nhục nhã mà Tiết Phong Linh cùng Lam Thành Vũ ban cho nàng, một phần trách nhiệm cũng phải tính lên đầu Liên gia, chính là nàng biết Liên gia cũng là bị Tiết Phong Linh lợi dụng, nàng tuy oán hận Liên gia nhưng càng oán hận Tiết Phong Linh hơn, nàng biết Liên Như Nguyệt cùng Liên gia là chỗ dựa vững chắc của Tiết Phong Linh, nàng không cần Liên gia phải đứng về phía nàng, nàng chỉ cần đối phương không phải là chỗ dựa của Tiết Phong Linh là được, cho nên nàng muốn tiếp cận Tiết Liên Kiều để sau này khiến cho nàng ta cùng Liên gia không cần đứng về phía Tiết Phong Linh, bởi vì nàng biết rõ Tiết Liên Kiều quan trọng với Liên Hạo Nguyên như thế nào.


Liên Như Nguyệt nghe vậy hơi kinh ngạc, ánh mắt rơi vào làn váy của Tiết Phong Lan, đầu óc không khỏi suy nghĩ sâu xa, lúc đầu nhìn thấy chiếc váy này nàng còn nghĩ rằng là sở thích khác biệt của Tiết Phong Lan thế nhưng qua lời nói của đối phương khiến nàng cảm thấy mọi chuyện tựa hồ như không đơn giản như vậy, vô duyên vô cớ lại muốn vẽ hoa lên váy, nếu không phải là váy bị gì thì chắc là đầu óc đối phương có vấn đề rồi, nhìn tình hình này xem ra là có người động tay động chân đối với váy của Tiết Phong Lan, có vẻ Tiết gia đúng mà không yên bình như vẻ bề ngoài.


“Liên tiểu thư sinh thần khoái hoạt, không kịp chuẩn bị lễ vật nên ta chỉ có thể vẽ một bức Chúc Thọ Đồ này mong tiểu thư nhận lấy.” Tiết Liên Kiều cũng nhanh chóng phản ứng lại, tiến về phía trước chúc mừng sinh thần của Liên Như Nguyệt, trong lòng đối với Tiết Phong Lan vô cùng cảm kích, Tam phu nhân vẫn luôn bảo nàng ra ngoài cùng các tỷ muội để học thêm nhiều thứ, Tiết Liên Kiều không phải là không muốn đi chính là nàng không có cơ hội, địa vị của Tam phòng ở Thượng thư phủ nàng hiểu rõ hơn ai hết, Tiết Phong Linh đối xử với các tỷ muội luôn dùng thái độ hòa nhã, chính là mỗi khi có tiệc thì nàng ta chỉ dẫn Tiết Lan Hương ra ngoài mà thôi, những người khác vốn không có được may mắn như Tiết Lan Hương, bất quá nàng cũng biết để Tiết Phong Linh đối xử tốt bới bản thân Tiết Lan Hương phải về phe của Tiết Phong Linh mà chống đối những tỷ muội còn lại, suy cho cùng Tiết Lan Hương cũng chỉ là một con cờ trong tay Tiết Phong Linh, nếu như vậy Tiết Liên Kiều nàng thà rằng nhốt mình ở trong nhà cũng không muốn để người khác xem như một đồ vật mà đối đãi.


Hôm nay Tiết Phong Lan cho người đến tìm nàng, Tiết Liên Kiều vì tình nghĩa tỷ muội mới đồng ý đến Hàn Mai Các, trong lòng Tiết Liên Kiều bất kể là Tiết Phong Linh, Tiết Lan Hương hay Tiết Phong Lan, chỉ cần đối phương mang họ Tiết thì đều là tỷ muội của nàng, đã là người một nhà thì nếu đối phương cần giúp đỡ mà việc đó nằm trong phạm vi khả năng của nàng thì nàng tất nhiên sẽ không chối từ, một bức tranh mà thôi, Tiết Liên Kiều vẫn có thể vẽ được, mặc dù lần này là vẽ trên vải chứ không phải trên giấy, cho nên nàng mới cố gắng họa ra một bức tranh thật vừa lòng Tiết Phong Lan, chính là không ngờ đối phương lại cảm tạ nàng bằng việc đưa nàng tham dự sinh thần của Liên Như Nguyệt.


Liên Như Nguyệt từ sớm đã chú ý đến Tiết Liên Kiều cùng Tiết Lan Hương ở phía sau, nữ tử thanh cao nhẹ nhàng, dung nhan như họa, khiến người khác không thể dời mắt, nàng như tiên tử trên trời, cưỡi mây mà đến, đối với mỹ nhân Liên Như Nguyệt luôn dùng thái độ thưởng thức, đối phương đã có thành ý như vậy thì nàng cũng không muốn làm khó dễ.


“Đa tạ ngươi Tiết tiểu thư.” Nhìn lại bức tranh trên tay, Liên Như Nguyệt cũng không keo kiệt mà mở miệng tán thưởng: “Họa kỹ của Tiết tiểu thư đúng là khiến người khác mở rộng tầm mắt.”


“Liên tiểu thư quá khen.” Tiết Liên Kiều lần đầu tiên được người khác khen họa kỹ của mình tốt nên tránh không khỏi có chút ngượng ngùng.
“Gọi ta là Như Nguyệt được rồi, mọi người đều là bằng hữu, không cần khách khí.”
“Như vậy Như Nguyệt cũng gọi ta là Liên Kiều đi.”


“Hảo a, Liên Kiều.” Liên Như Nguyệt nở nụ cười thân thiện: “Cái tên của ngươi rất hay đâu.”
“Như Nguyệt quá khen, tên người cũng rất đẹp.”


Liên Như Nguyệt chỉ cười không nói, gương mặt tuy vẫn là vẻ thản nhiên nhưng đáy lòng lại nở như hoa, nữ nhân không ai không thích người khác khen mình, Liên Như Nguyệt cũng không ngoại lệ, bất quá tâm tính của nàng không cho phép bản thân nàng bộc lộ vẻ mặt hớn hởn khi được người khác khen ra ngoài.


“Như Nguyệt, đây là Nhị tỷ của ta, Tiết Lan Hương, lần trước ta có nhắc với ngươi, ngươi nhớ chứ?” Nhìn hành động của Tiết Phong Lan Tiết Phong Linh càng thêm khẳng định suy nghĩ của bản thân, Tiết Liên Kiều nếu đã đứng về phe của Tiết Phong Lan thì nàng cũng không cần khách khí đối với Tiết Liên Kiều nữa, Tiết Phong Lan muốn tạo cơ hội để Tiết Liên Kiều cùng Liên Như Nguyệt trở thành bằng hữu thì phải hỏi qua Tiết Phong Linh nàng có đồng ý không đã.


“Như Nguyệt tiểu thư ngươi tốt, sinh thần khoái lạc.” Tiết Lan Hương nở nụ cười mềm mại, nàng cũng đã chuẩn bị một món lễ vật cho Liên Như Nguyệt nhưng nãy giờ vẫn chưa có cơ hội đưa cho đối phương.


Ánh mắt Tiết Phong Lan xẹt qua tia sáng, Tiết Lan Hương xưng hô Liên Như Nguyệt là Như Nguyệt tiểu thư, không giống như Tiết Liên Kiều gọi một tiếng Liên tiểu thư, nhìn qua cũng đủ biết ai thân thiết hơn ai, Tiết Phong Linh quả thật là người tốt, nàng ta lại đi giới thiệu biểu tỷ với khuê mật của bản thân thay vì muội muội song sinh là nàng đây.


Liên Như Nguyệt đối với thái độ thân thiết của Tiết Lan Hương làm như không thấy: “Tiết tiểu thư tốt, sao ngươi biết ta thích trâm cài này?” Nhân lấy hộp gỗ từ tay đối phương, Liên Như Nguyệt khách khí mở ra xem, nhìn thấy trâm cài trong hộp đáy mắt xẹt qua tia kinh ngạc.


“Là do Tam muội nói với ta, nếu không ta cũng thật sự không biết Như Nguyệt tiểu thư thích gì đâu.” Nụ cười trên mặt của Tiết Lan Hương có chút cứng lại, bất quá rất nhanh liền khôi phục như thường, đối với thái độ xa cách của Liên Như Nguyệt nàng sao có thể không nhận ra? Chính là vì muốn đạt được mục đích của bản thân, Tiết Lan Hương cũng không ngại vứt bỏ mặt mũi, dù sao bản thân nàng sớm đã trở nên hèn mọn, không phải sao?


“Phong Linh thật có lòng, đa tạ lễ vật của Lan Hương tiểu thư.” Nể mặt Tiết Phong Linh, Liên Như Nguyệt cũng xưng hô Tiết Lan Hương bằng tên, chính là vì lễ phép nên thêm hai từ “tiểu thư” vào.


“Mọi người đã đến thì vào bên bàn ngồi đi.” Thượng thư phu nhân từ khi Tiết Phong Lan giới thiệu Tiết Liên Kiều với Liên Như Nguyệt thì nàng đã nhanh chóng rời đi tìm Trường Bình Hầu phu nhân trò chuyện, Liên Như Nguyệt dẫn tỷ muội Tiết gia đi vào sân, lúc này bên trong đã có không ít người, phần lớn là các thiên kim tiểu thư, các công tử thế gia thì ngồi ở bên một chỗ khác.


“Tiết tiểu thư...” Năm người đang đi đến bên bàn, nghe thấy giọng nói thì đồng loạt quay người, nhìn đến người trước mặt mọi người đều lộ sắc mặt khác nhau, Liên Như Nguyệt lộ thần sắc cổ quái, Tiết Phong Lan thì lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt Tiết Phong Linh lóe lên tia sáng, hai người còn lại thì lộ vẻ mờ mịt.


“Hạ tiểu thư, Nguyệt tiểu thư.” Liên Như Nguyệt là chủ nhà, tất nhiên là phải mở miệng đón tiếp hai người trước mặt.


“Liên tiểu thư, sinh thần khoái hoạt.” Nguyệt Viên Viên hôm nay mặc một bộ thanh y tươi mát, gương mặt thanh thuần lộ vẻ hồng hào, nhìn qua có chút đáng yêu, vô cùng có sức sống của thiếu nữ mới lớn.


“Như Nguyệt sinh thần khoái hoạt.” Khác xa với vẻ thanh thuần mềm mại của Nguyệt Viên Viên, Hạ Nguyệt Lam bên cạnh lại mang theo dáng vẻ tiêu sái, rõ ràng gương mặt nàng vô cùng nữ tính nhưng ở giữa hai hàng chân mày lại lộ ra vẻ anh khí, đặc biệt khi nhìn đến Liên Như Nguyệt, nàng không khỏi chớp mắt một cái, bộ dạng trêu hoa ghẹo nguyệt khiến Liên Như Nguyệt không khỏi cảm thấy ớn lạnh.


“Hạ tiểu thư, ngọn gió nào đưa ngươi đến Liên phủ của ta vậy?” Liên Như Nguyệt hành động chớp mắt của Hạ Nguyệt Lam chọc giận, thái độ có chút không được tốt.
“Ai nha Như Nguyệt, ta đến đây tất nhiên là tham dự sinh thần của ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn gặp ta sao?”


“Ai muốn gặp ngươi chứ?” Liên Như Nguyệt hừ lạnh, đối với Hạ Nguyệt Lam nàng chưa bao giờ cho đối phương sắc mặt tốt.


Hạ Nguyệt Lam lộ vẻ ưu thương: “Như Nguyệt ngươi thật nhẫn tâm, người ta khó khăn lắm mới chọn được món lễ vật tặng ngươi vậy ngươi lại không muốn gặp người ta, hảo chán ghét.”


Liên Như Nguyệt sa sầm mặt, nhịn xuống xúc động muốn đánh người: “Hạ tiểu thư, nơi này nhiều ngươi như vậy ngươi nên ăn nói cẩn thận.” Nói chuyện ái muội như vậy, quan hệ giữa nàng và nàng ta rất thân sao?


“Như Nguyệt tức giận lên đúng là càng thêm xinh đẹp.” Đối với thái độ tức giận của Liên Như Nguyệt, Hạ Nguyệt Lam làm như không thấy, vẫn duy trì bộ dáng không đúng đắn.


“Như Nguyệt, đây là ai nha?” Có thể khiến Liên Như Nguyệt tức giận như vậy Tiết Phong Linh là người đầu tiên nhìn thấy, từ khi nàng cùng Liên Như Nguyệt trở thành bằng hữu, nàng đối với nàng ta nói gì nghe thấy, cho nên khi ở bên cạnh Liên Như Nguyệt nàng cũng chưa từng thấy nàng ta tức giận như vậy, nàng biết tính tình của Liên Như Nguyệt có chút độc đoán, cho nên đối phương mới không kết giao được bằng hữu, hiện tại lại xuất hiện một người có thể cùng Liên Như Nguyệt khắc khẩu như vậy, đúng là lần đầu tiên.


“Hừ, một người không quan trọng.” Đối với câu hỏi của khuê mật, Liên Như Nguyệt hoàn toàn không muốn trả lời, người trong giới quý tộc không ai không biết quan hệ như nước lửa giữa nàng và Hạ Nguyệt Lam, cho nên trong lòng của Liên Như Nguyệt cũng cảm thấy hẳn là Tiết Phong Linh cũng biết điều này, dù sao đối phương cũng là khuê mật của nàng, vậy mà đối phương lại hỏi ngược lại, khiến tâm tình của Liên Như Nguyệt vốn không tốt lại càng không tốt.


“Như Nguyệt, ngươi nói như vậy khiến ta đau lòng biết không?” Hạ Nguyệt Lam bộ dạng ngã ngớn nhìn Liên Như Nguyệt, tỏ vẻ thương tâm, ấn tượng đối với Tiết Phong Linh không khỏi kém đi vài phần, quan hệ giữa nàng cùng Liên Như Nguyệt thế nào không ai không biết, mặc dù không gay gắt đến mức gặp mặt sẽ đánh nhau nhưng cũng không hề thân thiết, Tiết Phong Linh là khuê mật của Liên Như Nguyệt vậy mà lại không biết nàng, đúng là lạ lùng.


Thần sắc Tiết Phong Linh cứng lại, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi vài phần, đáy mắt xẹt qua tia bất mãn, đối với hai người trước mặt nàng tuy chưa bao giờ tiếp xúc nhưng cũng biết rõ thân phận của đối phương, một người là cháu gái Thái phó, Hạ gia là gia tộc Đế sư, tự cổ chí kim đều có công với Đại Ngụy, người còn lại hẳn là đích nữ nhà Phủ doãn Nguyệt gia, Nguyệt gia tuy chỉ giữ chức Phủ doãn nhưng quan hệ giữa Nguyệt gia với Hạ gia lại vô cùng tốt, Hạ gia cũng giúp Nguyệt gia không ít. Nàng giả vờ không biết thân phận của đối phương là vì muốn Liên Như Nguyệt thay mặt giới thiệu cho nàng, biết rõ quan hệ giữa bọn họ không tốt nhưng nơi này nhiều người như vậy, thầm nghĩ ít nhiều Liên Như Nguyệt sẽ nể mặt mà giới thiệu, nào ngờ Liên Như Nguyệt chỉ dùng một câu để từ chối trả lời, mặt mũi của nàng cũng vì vậy mà mất sạch.