Điện Thoại Thần Kỳ Ở Tu Chân Giới

Chương 40: Cơ Duyên của Thiều (1)

4 năm trước... cũng là lúc Thiều vừa bị đuổi đi từ Đình Gia
-Mười ba viên hạ phẩm linh thạch của ta!
"..."
Đêm khuya, trong một căn nhà trọ rách nát tại tây Linh Đình thành vang lên tiếng gào.


Trong căn nhà tuềnh toàng này, Một Kẻ mặc áo thô màu xanh, đang gào thảm thiết như mẹ mất ,dáng vẻ không tệ lắm, chính là Thiều chứ k ai khác
Gào lên như thế vì hôm nay, tại chợ tập trung, dáng vẻ thật thà không thể thật thà hơn nữa đang bán một cái lọ ngọc đen.


Lọ ngọc phát quang huyền ảo, thoạt nhìn rất giống pháp bảo lợi hại.Thấy hay hay Thiều k tiếc tiền mua về


Mặc cả một hồi, bỏ ra mười ba viên hạ phẩm linh thạch mua được, trên đường về gã hưng phấn vô vàn, dù có tác dụng gì thì giá trị của món đồng cấp này khẳng định không chỉ mười ba viên hạ phẩm linh thạch. Nhưng hắn gặp mưa, về nhà moi ra xem thì cái lọ ngọc đen đã biến thành lọ sứ xám xịt. Bề ngoài cái lọ đã tan đi, hình như được bôi nhựa cây nào đó.


Đồ giả thì chí ít cũng phải dùng lọ ngọc thật chứ, tuy tiện bôi chút nhựa cây vào lọ sứ thế này có khác gì gạt người quá mức?
Càng khiến Thiều không nhịn được là cái lọ sứ này còn có hai vết nứt, lớp nhựa bên ngoài chảy hết thì lộ hẳn ra.


Đây rõ là đồ giả mà . Tuy nhiên Thiều do cay quá đã thử, dồn chân khí, đổ nước, đốt lửa... các gì cũng thử rồi nhưng cái lọ không hề phản ứng.




Hắn từ nhỏ ăn bám gia tộc , do phản kháng 1 chiến dịch mà bị coi là phản đồ., đuổi đi. Đi ra đời mới biết, linh thạch vốn không dễ kiếm, kiếm rồi còn phải để hấp thu lên cấp


Thiều hiện tại tuy có tu vi Linh Đồ cấp 4, nhưng nếu thoải mái hút linh khí trong linh thạch để tu luyện thì một ngày ít nhất cũng mất sáu, bảy viên hạ phẩm linh thạch mới đủ, có điều hắn chỉ dám dùng tối đa mỗi ngày một, hai viên mà thôi, tu luyện lúc nào cũng trong trạng thái khát linh thạch. Dù vậy, thông thường sau mấy tháng mới tích được vài viên hạ phẩm linh thạch.


Mười mấy viên hạ phẩm linh thạch này Thiều không lấy ra tu luyện, để lại làm vốn phòng khi cần đến đột xuất.


Nhưng lần này hắn trực tiếp bị lừa mất mười ba viên hạ phẩm linh thạch, bảo sao không xót ruột. Thiều càng nghĩ càng muốn khóc mà không có nước mắt, thuận tay ném cái lọ đổi bằng mười ba viên hạ phẩm linh thạch xuống đất.
Vốn tưởng cái lọ này sẽ vỡ nát bỗng
-Chuyện gì nữa đây?


Thiều sững người hét lên một tiếng, cái lọ xem bỗng lóe ánh cam hiện ra 1 làn khói
-Mau, mau cho ta uống máu.
-Quỷ!
Tiếng ré vang lên chói lói, Thiều liền là nhảy vọt lên giường.
Làn khói tụ thành một lão già đầu tóc rối bù, chép chép miệng với Thiều -Mau, mau lấy máu ra để ta uống.


Thấy Thiều sợ hãi tưởng chừng són ra quần, lão già lơ lửng trên cái lọ nứt cực kỳ khinh bỉ, thét lên hung hãn:
- Quỷ cái đầu ngươi, cả quỷ và khí linh còn không phân biệt được. Ngu hết phần thiên hạ


- Khí... Khí linh? Khí linh lão đầu , hai năm nay tiểu đệ hay đến lầu xanh, nên tiểu đệ nhiễm chút bệnh, chắc máu không ......
- Ai cần máu ngươi, mau lấy máu rồng cho ta uống là được, bất quá trông bộ dạng ngươi thì không có máu chó thì lấy tạm máu chó cũng được." Lão già bực mình mắng.


-Khí linh lão đầu, không uống máu tiểu đệ hả? -Thiều kéo cái chăn trùm đầu xuống, -có thể hỏi lão một câu không?
- Câu gì?
-Lão đại có biết phóng pháp thuật không? Tiểu đệ biết chỗ có nhiều long, đưa lão đại đến đó giết rồi uống cho thỏa thích.


-Nếu biết thì ta còn rườm lời với ngươi làm gì? Ta cứ cho ngươi một trận rồi tự đi bắt có hơn không. Mà Lắm lời! Ta chỉ biết giúp chủ nhân khiển bùa chú , mà hiện tại cái lọ ngươi ném là Quỷ hộp đã hỏng rồi, ta còn làm được gì? ..Này này, ngươi định làm gì? Lão già đột nhiên ré lên.


Thiều nhảy khỏi giường, cởi dây lưng...
Rột rột rột, gã nhắm vào lão già đang ngẩn người, rải một bãi nước tiểu rồi thong thả buộc thắt lưng lại,
- Ngươi đã không làm được gì mà còn bố tướng thế hả? Máu long gì đó thì không có nhưng nước tiểu thì có.


- Ta - Lão ngẩn ra hồi lâu mới gào lên với vẻ không dám tin,-Ngươi lại dám phun nước tiểu vào ta?
-Định làm gì? Ngươi cắn được ta chắc? Cắn đi xem nào? Hè hè


-Ta..., ngươi biết ta lợi hại thế nào không? Ngươi khác thấy ta, kêu khóc cầu xin còn không kịp mà ngươi dám phun nước tiểu vào ta? Nếu pháp bảo k hư chỉ cần triệu hoán phù văn nổ đã sớm cho ngươi nát dái


-Vớ vẩn, cả thuật pháp cũng không biết, khống chế cái lọ ngu xuẩn gì đó vỡ rồi, không làm được gì mà còn dọa ta? Ta dễ dọa thế hả, ngươi không ra ngoài nghe ngóng xem, mười ba tuổi ta đã dám đi xem lén mỹ nữ tắm rồi đấy nhá.


Thiều liếc khinh bỉ, khoe chiến tích xem ra lão đầu này thậm chí không rời được cái lọ nứt này.
Những kẻ kém kiến thức nhất ta từng gặp cũng không kẻ nào kém kiến thức như ngươi!
Lão già giận như phát điên,


- Hộp đó cũng không phải pháp bảo lợi hại gì, lợi hại là ta, ngươi có biết trong mấy vạn năm ta thấy bao nhiêu thứ, học được bao nhiêu thứ không? Từ hai vạn năm trước, ta đã là bảo bối bao người tranh đoạt, ngươi ngươi ngươi... Chủ nhân cũ của ta còn có Đế Phù Chấn Hoại, và cả Thánh Phù Quế Chi đấy. Hừ...


-Đợi đã, lão đầu, ngươi nói cái gì? Mấy vạn năm? Đế phù , thánh phù
-Không sai, từ chủ nhân đời đầu tiên luyện chế ra ta đến hiện tại đã mấy vạn năm rồi, biết lợi hại chưa?
-Thật hả?
Thiều chỉ tay vào 1 bức tranh mỹ nữ gặng hỏi vẻ phấn khởi vô cùng


-lão đầu, mau cho ta biết Chủ nhân mấy vạn năm trước của ông có xinh đẹp như mỹ nữ này không? Song tu công pháp của các ngươi thế nào?
-Đồ ngu xuẩn!
lão già rốt cục cũng triệt để nổi đóa


-Ngươi có biết ở tu chân giới thì quan trọng nhất là gì không? Là kinh nghiệm! Ta kinh qua bao đời chủ nhân như vậy, có biết bao nhiêu kinh nghiệm? . Mi hỏi như vậy... thật k có tiền đồ
- Thế còn công pháp, biết gì lợi hại nói cho ta luyện với. Ta phải đập nát cái Đình gia đó


-Chuyện đó... ta không biết công pháp tu luyện nào.- lão già cúi đầu ngân người.-Ta lại không thể tu luyện những thứ đó, hơn nữa công pháp tu luyện không thể qua bề ngoài mà biết tu luyện theo cách nào, ta sao biết được.


-Cả công pháp tu luyện cũng không biết, ngươi còn mặt dày nói rằng trong tu chân giới tối trọng yếu là kinh nghiệm hả? Chậc đúng lúc đang buồn ẻ
Thiều tức giận , 1 lần nữa cởi quần
-Khoan!!!Ta biết rất nhiều phương pháp luyện chế phù lục! Đừng quên chủ nhân của ta là Đế
Lão già suýt phát khóc.


- Thật hả?
Mắt Thiều lại sáng rỡ phải biết rằng luyện phù k những là đẻ ra tiền còn mang đến tác dụng chiến đấu to lớn vô cùng
- Ta đủ sức giúp ngươi trở thành phù đế, ngươi có muốn theo học k ? Nhưng nhất quyết là có điều kiện
Lão già vuốt râu nói


-Được chứ, ta phải thoát nghèo , ta phải mạnh hơn nữa . Ta phải trả thù Đình Gia. Ta phải cưới mỹ nữ xinh đẹp-Thiều hào hứng nói 1 tràng - Nhưng Điều Kiện là cái gì ?